➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Diệp Lạc!" Lục Tông chủ đè ép lửa giận: "Ngươi vu oan nói xấu sư tôn của mình, đúng thật là làm càn!"
"Ta không có, ta thật sự nhìn thấy, bọn họ thật sự..."
Diệp Lạc vội vã giải thích, Lục Tông chủ cắt ngang lời ả.
Diệp Lạc không biết vì sao rõ ràng khế ước kia có tồn tại nhưng lại không nhìn thấy.
"Tông chủ, chắc chắn là nàng che giấu đồ án rồi!!"
"Diệp Lạc, đồ án của khế ước đồng sinh không cách nào che giấu, cho dù là Đông Lẫm tiên tôn cũng không làm được." Trưởng lão nào đó lên tiếng: "Đây là kiến thức thông thường."
Diệp Lạc: "..."
Sao lại như vậy?
Rõ ràng ả đã nhìn thấy.
Diệp Lạc kịp phản ứng, lập tức nói: "Vậy nàng là yêu chắc chắn không sai, nàng tuyệt đối là yêu."
"Trên người ta không có yêu khí, ngươi dựa vào cái gì mà nói ta là yêu."
"Tạ Trần Hiêu giúp ngươi ẩn giấu yêu khí đi rồi!!"
"Ồ." Sơ Tranh nhìn Lục Tông chủ: "Tông chủ, không biết ngươi có biện pháp gì, có thể giám định một người rốt cuộc có phải là yêu không?"
Sơ Tranh cũng không sợ những người này, cô chỉ là ngại phiền phức.
Một hồi động thủ quá mệt mỏi.
Còn không bằng cứ tùy tiện đi, làm con cá muối.
Khụ khụ khụ!
Đại lão phải có khí thế, không thể không có tiền đồ như thế! Ổn định!
"Có." Lục Tông chủ cũng không tin Sơ Tranh là yêu lắm, cô là do mình nuôi lớn, sao đến một chút dị thường ông cũng không phát hiện được?
"Sơ Tranh..."
Đông Lẫm hạ giọng, lo lắng nhìn cô.
Đây cũng không phải trò đùa...
"Không sao, ta có thể giải quyết." Nếu thật sự không giải quyết được, thì giải quyết người là được rồi, không sợ!
-
Kính chiếu yêu là vật tất cả mọi người đều quen thuộc, Vân Tông cũng có một chiếc.
Tuy nhiên cách dùng của kính chiếu yêu không giống nhau lắm, nó cần người tiến vào trong kính.
Nhưng kết quả biểu hiện ra không có gì khác biệt.
Nếu như mặt kính không có biến hóa, như vậy chính là người.
Nếu như là yêu, thì sẽ cho thấy nguyên hình của yêu.
Sơ Tranh đứng trước tấm kính, đằng sau là đám đệ tử Vân Tông nhộn nhịp.
Lục Tông chủ mở kính chiếu yêu ra: "Đi vào đi."
Diệp Lạc xác định Sơ Tranh chính là yêu, lúc này lòng tin tràn đầy nhìn Sơ Tranh, chờ cô hiển lộ nguyên hình.
Sơ Tranh mặt không đổi sắc đi vào bên trong.
Khi đi vào Sơ Tranh cũng cảm giác được một cỗ lực lượng, muốn thấm vào trong cơ thể cô.
Sơ Tranh lập tức dùng ngân tuyến bao mình lại, ngăn cách cỗ lực lượng kia.
Người bên ngoài khẩn trương nhìn xem, thời gian từng giây từng phút trôi qua, mặt kính lại không có thay đổi gì.
Lục Tông chủ nhìn về phía Diệp Lạc, sắc mặt Diệp Lạc đang từ từ trở nên khó coi.
Tại sao có thể như vậy...
Đồ án không thấy, sao ngay cả chuyện cô là yêu cũng không phân biệt ra được đến?!
Một nén hương sau.
Sơ Tranh đi từ trong gương ra: "Ta là yêu sao?"
Lục Tông chủ lắc đầu, ánh mắt sắc bén quét về phía Diệp Lạc: "Diệp Lạc, vì sao ngươi lại muốn hãm hại sư tỷ và sư tôn của ngươi?"
"Ta không có, những gì ta nói đều là thật sự!" Cảm xúc của Diệp Lạc có chút kích động: "Chắc chắn là tấm gương này hỏng rồi, đổi cái khác, nàng ta thật sự là yêu, các ngươi tin tưởng ta. Những lời Tạ Trần Hiêu kia vừa nói các ngươi không nghe thấy sao? Nàng ta chính là yêu, là Tạ Trần Hiêu cố ý đổi vào, cùng hắn nội ứng ngoại hợp!!"
Tạ Trần Hiêu nói những lời kia vẫn còn nghi vấn, Lục Tông chủ không dám trực tiếp tin, nhưng cũng không dám coi nhẹ.
Trên người Sơ Tranh quả thật có điểm đáng ngờ.
Nhưng bây giờ kính chiếu yêu cũng đã cho biết, cô xác thực không phải yêu...
"Ta thật sự không nói dối, là nàng cướp đoạt thân phận của ta, ta mới là đứa bé kia, nàng ta là giả!!"
"Các ngươi nhìn ta như vậy làm gì, ta nói đều là thật sự."
Cảm xúc của Diệp Lạc càng kích động hơn.
"Trước tiên giải nàng xuống, giam lại."
Đông Lẫm là người trong cuộc có liên quan đến vụ án, lúc này không nên lên tiếng, cho nên Lục Tông chủ hạ lệnh.
"Không... Ta nói thật sự, tông chủ, trưởng lão, các ngươi tin tưởng ta, ta thật sự không nói dối, ta nói đều là thật sự! Nàng là yêu... Các ngươi thả ta ra, nàng mới là yêu!!"
Diệp Lạc bị đệ tử ấn lấy giải ra ngoài.
Diệp Lạc giãy giụa đến kịch liệt, con mắt nhìn chòng chọc vào Sơ Tranh.
"Ngươi là yêu, ngươi là yêu! Vì sao, rốt cuộc ngươi đã làm gì!!"
Vì sao lại thế này...
Không nên, cô nên là bị người ta phát hiện, bị trói lại, người nên bị xử phạt là cô!
Sơ Tranh thần sắc lãnh đạm đối đầu với ánh mắt Diệp Lạc, không có chút chột dạ nào, cũng không có cười trên nỗi đau của người khác.
Bình tĩnh đến làm cho người ta... lạnh cả tim.
"Mọi người thu thập sạch sẽ bên ngoài trước đi, những chuyện còn lại, sau đó hãy bàn!"
-
Lục Tông chủ giải tán hết người, chỉ để lại mấy vị trưởng lão.
"Sơ Tranh, trước đó vì sao Tạ Trần Hiêu lại nói chuyện với con? Hắn nói những lời kia là có ý gì?"
"Ta làm sao biết, ngươi hỏi hắn đi, ta không biết hắn."
Sơ Tranh phủ nhận đến lý lẽ hùng hồn, nhìn không ra bất kỳ chột dạ hoặc là những cảm xúc khác.
Đương nhiên Sơ Tranh cũng xác thực không biết.
"Thật sự không biết?"
"Không biết."
Lục Tông chủ suy nghĩ một hồi: "Chuyện này sẽ điều tra rõ ràng, con trước..."
"Nàng đi theo ta." Đông Lẫm nói.
Đông Lẫm mở miệng, Lục Tông chủ không tiện nói gì, để cho hai người về trước.
Lục Tông chủ bên này cho người đi điều tra chuyện trước đó Diệp Lạc nói hai người bị đánh tráo.
Mặc kệ Sơ Tranh có phải là Yêu tộc không, chuyện này phải điều tra rõ ràng.
Nhưng mà chuyện đã qua đi lâu như vậy, làm sao có thể điều tra được tường tận nữa, cũng chỉ có khẩu cung của một mình Diệp Lạc.
Trên người ả là có tín vật của vợ chồng Giang thị năm đó, nhưng mà sống ở bên ngoài, chứng minh thế nào?
Ả còn vu oan nói xấu Đông Lẫm và Sơ Tranh...
Nhìn thế nào cũng thấy Diệp Lạc rắp tâm không tốt.
Tăng thêm trước đó Diệp Lạc vốn có một lần...
Trên người Sơ Tranh cũng có một chút điểm đáng ngờ, nhưng so với Diệp Lạc, những điểm đáng ngờ kia liền lộ ra không có ý nghĩa.
Những đệ tử lúc trước đi theo phía sau mông Diệp Lạc, bây giờ cũng trợn tròn mắt.
Sao Diệp Lạc lại làm ra loại chuyện này.
Dương Thú tỉnh ngộ sớm, lúc này trông thấy các sư huynh đệ như thế, đáy lòng ngược lại rất bình tĩnh.
Lúc trước cậu ta cũng giống như bọn họ, không biết sao lại cảm thấy Diệp Lạc rất cần bảo vệ, muốn bảo vệ tiểu sư muội này thật tốt.
Kết quả...
-
"Bắt được nội gian chưa?" Sơ Tranh chống cằm, hỏi Đông Lẫm bên cạnh.
Tạ Trần Hiêu vào Vân Tông, là ai mở đại trận hộ sơn ra cho gã, nội gian này, Lục Tông chủ vẫn đang điều tra.
"Vẫn chưa." Đông Lẫm để sách trong tay xuống: "Nhưng có đầu mối, chắc là rất nhanh sẽ bắt được."
Hắn dừng một chút: "Sơ Tranh."
"Ừ?"
"Nàng không muốn biết thân thế của mình sao?"
Sơ Tranh hờ hững hỏi: "Có quan trọng không?"
"Đối với nàng mà nói, chẳng lẽ không quan trọng sao?"
Sơ Tranh lắc đầu: "Không quan trọng."
Đó là thân thế của nguyên chủ, có quan hệ gì với cô.
Sơ Tranh nghiêm túc nói: "Với ta mà nói, quan trọng chính là chàng." Thẻ người tốt nha! Quá mẹ nó quan trọng!
Đông Lẫm: "..."
Tiểu đồ đệ luôn luôn thỉnh thoảng tung ra loại lời này, Đông Lẫm có chút không chống đỡ được.
"Sư tôn." Sơ Tranh cọ qua: "Có phải chàng nên thực hiện lời hứa rồi không?"
"Cái gì?"
"Ta khảo hạch hạng nhất."
Đông Lẫm nhớ tới, biểu cảm cứng ngắc một lát: "... Nàng gian lận!"
"Tông chủ đã nói ta không gian lận." Sơ Tranh nhìn chằm chằm hắn: "Không phải sư tôn không muốn nhận nợ chứ?"
"..."
Đông Lẫm phất tay áo rời đi, ở nơi Sơ Tranh không nhìn thấy, bên tai đều đỏ bừng.
Sơ Tranh còn cho là mình sẽ bị cho leo cây, không nghĩ tới ban đêm Đông Lẫm tự đến đây, trên thân chỉ mặc một bộ y phục rất mỏng.
Đông Lẫm không được tự nhiên, giơ tay tắt hết đèn đi.
Gian phòng tối xuống, Đông Lẫm hít sâu một hơi, đi qua phía Sơ Tranh.
Hắn đã có một đoạn thời gian lâm vào loại trạng thái mất đi ý thức kia, mỗi lần cùng Sơ Tranh... Đều là trạng thái như thế, đây là lần đầu tiên hắn thanh tỉnh ở cùng cô như vậy.
Đông Lẫm nghe thấy rõ ràng tiếng tim mình đập.
Mỗi một âm thanh đều rất gấp gáp...
Ý thức chìm chìm nổi nổi, rõ ràng lại mơ hồ.
-
Đông Lẫm lo lắng người Vân Tông phát hiện ra thân phận của Sơ Tranh, sau khi những chuyện này bình ổn lại, liền lấy cớ mang cô ra ngoài du lịch, rời khỏi Vân Tông.
Lần này Lục Tông chủ có muốn điều tra, cũng ngoài tầm tay với.
Hơn nữa có Đông Lẫm che chở, Lục Tông chủ cũng không tra được cái gì.
Diệp Lạc bị phế sạch tu vi, đuổi ra khỏi Vân Tông.
Mất đi tu vi, Diệp Lạc còn yếu hơn cả nữ tử bình thường, kết cục có thể đoán được.
Sau khi Sơ Tranh rời khỏi Vân Tông, lần nữa nhìn thấy Yêu Linh.
Yêu Linh đi lên liền hỏi: "Ngươi nhìn sừng ta xem, có phải lớn hơn rồi không?"
Sơ Tranh: "..."
"Ngươi làm gì Tạ Trần Hiêu rồi?"
"Ăn nha, bằng không thì sừng của ta sao có thể lớn lên." Yêu Linh cười đùa nói: "Hắn rất bổ, ta nhìn chằm chằm hắn thật lâu rồi, mãi vẫn không tìm được cơ hội, hì hì ha ha, lần sau có chuyện tốt như vậy, ta còn tìm ngươi, ngươi giúp ta bắt có được không?"
Mẹ nó ngươi coi ta là gì!
Chó điên!
Sơ Tranh híp híp mắt: "Ngươi rốt cuộc là thứ gì?"
"... Ngươi mới là thứ gì." Yêu Linh bất mãn quẫy đuôi: "Ta đây là Yêu Vương đó!"
Sơ Tranh: "??"
A?
Yêu Vương nào lại như ngươi?
Yêu Linh chậm rãi phun ra một chữ: "... Trước."
Ồ.
Yêu Vương bị cạo chết nha.
"Sừng của ngươi mọc ra là ngươi có thể trở về làm Yêu Vương rồi?"
"Không thể nha."
"Vậy ngươi mọc sừng dài làm gì?" Bệnh tâm thần à.
"Thật đẹp nha."
"..."
Ta lại không phản bác được.
Vốn cho rằng ngươi là đại lão... Không nghĩ tới ngươi chỉ là Yêu Vương trước trầm mê sừng dài?
"Sơ Tranh."
Yêu Linh vèo một cái biến mất.
"Nàng đang làm gì thế, nhanh lên."
"Không muốn đi." Sơ Tranh nói một tiếng.
Đông Lẫm quay trở lại, ánh mắt đảo qua người cô một vòng, không nói gì thêm, chỉ khom người ngồi xuống: "Ta cõng nàng."
Cõng cái gì mà cõng!
Con gái sao có thể tùy tiện bị cõng chứ!
Thẻ người tốt thành tâm như thế... Vậy ta đành cố mà làm thôi.
Sơ Tranh leo lên trên lưng Đông Lẫm, Đông Lẫm dễ dàng cõng cô lên: "Nàng muốn đi đâu?"
"Không biết."
"Không có nơi nào muốn đi sao?"
"Không có."
Đông Lẫm cõng cô đi lên phía trước.
Đón ánh chiều tà, đi về phương xa không biết tên.
"Nàng thích ta không?"
"Thích."
"Sẽ rời khỏi ta sao?"
"Sẽ không."
"Nàng..."
"Chàng có thấy phiền không, nhiều vấn đề như vậy, đến chết chàng cũng là của ta!"
"Được rồi, không hỏi nữa."
Đến chết cũng là của nàng