➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Vòng tay không có tác dụng gì với Sơ Tranh, Tinh Tuyệt cần, đương nhiên Sơ Tranh sẽ cho hắn không chút do dự.
"Em muốn ra ngoài một thời gian."
"... Lại phải ra ngoài?" Tinh Tuyệt trừng lớn mắt: "Anh không liên lạc được với em nữa sao?"
"Có lẽ thế."
"..."
Tinh Tuyệt không vui.
Sơ Tranh nói đi là đi, căn bản chỉ thông báo cho Tinh Tuyệt biết một chút, ngày hôm sau Tinh Tuyệt đã không tìm được người nữa.
Sau đó Tinh Tuyệt mới biết được Sơ Tranh dẫn Tinh Kiều đi cùng, rất là buồn bực.
Sao cô lại dẫn Tinh Kiều ra ngoài chứ?
Bản thân Tinh Kiều cũng không hiểu gì.
Sơ Tranh không sử dụng K1, mà là dẫn cậu bé đi bằng phương tiện giao thông, không nhanh không chậm hướng đi về một phương hướng.
Bây giờ phương tiện giao thông đã rất nhanh, nhưng cũng giữ lại một chút phương tiện giao thông nguyên thủy, dùng để ngắm cảnh.
Lúc này phương tiện mà họ ngồi chính là loại đoàn tàu ngắm cảnh này.
Một mình Sơ Tranh chiếm dụng một khoang xe, bên trong bố trí cực kỳ thoải mái.
"Nhìn thế giới này cho thật kỹ." Sơ Tranh ngồi ở đối diện uống trà: "Nghĩ rõ ràng trách nhiệm của em."
Tinh Kiều lộ ra một chút mê man: "Trách nhiệm của em?"
Cho đến nay cậu vẫn không biết mình có trách nhiệm gì.
Sơ Tranh: "Em không thể thiên vị bất kỳ bên nào, em chỉ cần trung lập, làm chuyện mà em cần phải làm."
Tinh Kiều gật đầu: "Em không thể thiên vị bất cứ kẻ nào sao?"
Sơ Tranh: "Cũng không phải, nhưng em không thể để người ta biết."
Tinh Kiều: "..."
"Sách đọc được bao nhiều rồi?"
Tinh Kiều: "Xong rồi ạ. ."
Sơ Tranh rất ngoài ý muốn: "Đều có thể học thuộc hết?"
Tinh Kiều gật đầu: "Em xem qua rồi là không quên được."
Sơ Tranh: "..."
Lợi hại lợi hại.
-
Đoàn tàu thăm quan là chạy vòng quanh trái đất, điểm dừng được thiết lập ở những thành phố chính của mỗi quốc gia.
Nửa đường thỉnh thoảng sẽ ngừng lại —— chủ yếu là xem tâm tình của người điều khiển hôm đó thế nào.
Tâm tình tốt thì sẽ dừng lại ở một số địa điểm đẹp, để khách tự xuống xe du ngoạn.
Tâm tình không tốt, thì xin lỗi tàu đang trong quá trình di chuyển, không dừng lại được.
Đoàn tàu lần này Sơ Tranh đi, rõ ràng tâm tình người điều khiển không tốt lắm.
Trừ thành phố đã quy định thì chưa từng dừng lại ở nơi nào khác.
Phần lớn thời gian Sơ Tranh chỉ ngủ, một buổi sáng của ngày nào đó, cô dậy từ rất sớm, đứng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Tinh Kiều xoa mắt ngồi dậy, cậu chỉ nhìn thấy núi tuyết liên miên.
Cảnh sắc bao la hùng vĩ, giống như đến đất nước tuyết.
Tinh Kiều đang nhìn đến xuất thần, Sơ Tranh đột nhiên ấn vào nút chuông bên cạnh: "Dừng xe."
Đoàn tàu dừng bặt lại, gió tuyết từ ngoài cửa sổ xe gào thét mà qua.
"Xuống xe cùng tôi." Sơ Tranh nhìn về phía Tinh Kiều: "Bắt đầu từ thời khắc bước ra khỏi đoàn tàu này, em đều phải dựa vào chính em, tôi không sẽ giúp em. Nếu như em cảm thấy không chống đỡ nổi thì có thể kêu dừng, nhưng cơ hội chỉ có một lần, sau khi dừng lại, Vấn Tiên Lộ sẽ trở thành quá khứ của em."
Tinh Kiều không sợ hãi, chỉ hỏi: "Phải đi đâu?"
"Đi lấy sức mạnh thuộc về em."
-
Gió tuyết rất lớn, toàn bộ thế giới đều là sắc trắng, không có bất kỳ màu sắc gì khác.
Tinh Kiều thở phì phò, đi cực kỳ gian nan.
Sơ Tranh chậm rãi đi phía trước, Tinh Kiều bước lên một bước thì tuyết lún đến tận đầu gối, mà cô lại giống như giẫm trên đất bằng, chỉ để lại dấu chân nhàn nhạt trên tuyết.
Đây chính là sức mạnh mà cậu phải đi lấy sao?
Tinh Kiều nghỉ một chút, giữ vững tinh thần, cố gắng đuổi kịp Sơ Tranh.
Mấy ngày đầu tiên, Tinh Kiều đều gấp rút lên đường, cậu bé cảm thấy mình vẫn luôn đi lên phía trước.
Gió tuyết che khuất tầm mắt, căn bản không biết mình đang ở đâu.
Sơ Tranh chỉ cung cấp thức ăn nước uống mỗi ngày cho cậu, những chuyện còn lại cũng sẽ không quan tâm đến.
Cho dù cậu bé lăn từ chỗ cao xuống, thì cô cũng chỉ đứng ở một bên mà nhìn.
Tinh Kiều cảm thấy mình sắp không chống đỡ nổi rồi.
Phù phù ——
Tinh Kiều ngã xuống trong tuyết.
Sơ Tranh xuất hiện giống như ma quỷ, khoanh tay trước ngực nhìn cậu bé: "Không kiên trì nổi thì có thể hô ngừng."
Tinh Kiều bò từ dưới đất dậy, khuôn mặt nhỏ tràn đầy kiên định: "Em làm được."
"Cố lên."
Tinh Kiều không biết mình ngã bao nhiêu lần.
Lúc đầu còn có thể lập tức đứng lên.
Sau đó thì cần khôi phục thể lực, phải nằm sấp rất lâu mới có thể đứng dậy.
Tinh Kiều không phân rõ được thời gian nữa, ăn uống cũng trở nên máy móc.
Tất cả mọi thứ đều trở nên dài dằng dặc như vậy, giống như đã trôi qua mấy thế kỷ rồi.
Dần dần ngay cả tiếng của Sơ Tranh cậu cũng không nghe được nữa.
Trong đầu cậu chỉ có duy nhất một suy nghĩ.
Cậu làm được.
Cậu chỉ cần đi lên phía trước là được rồi.
Không cần nghĩ quá nhiều.
Khi cô hô ngừng thì mình có thể dừng lại...
Khi Tinh Kiều dùng cả tay chân bò lên một chỗ dốc cao, trước mắt đột nhiên có những màu sắc khác.
Đó là một mảnh xanh thẳm.
Như mặt biển dưới ánh mặt trời, chiết xạ ra toái quang.
Tinh Kiều không còn sức lực gì, đành nằm rạp dưới đất, nhìn một mảnh xanh thẳm phía dưới kia.
"Đến đây."
Giọng nói lạnh lẽo nương theo tiếng gió truyền đến.
Mà gió thổi tới không phải lạnh lẽo thấu xương nữa, mà là ấm áp ôn dịu.
Tinh Kiều cảm giác được thể lực thân thể tiêu hao đang khôi phục nhanh chóng.
Sơ Tranh khom người đỡ Tinh Kiều lên, phủi phủi tuyết trên người cậu bé: "Chúc mừng em lấy được tấm vé nhập môn."
Tinh Kiều: "..."
Cậu đi đến tận đây mà chỉ lấy được tấm vé nhập môn thôi sao.
"Sau đó em phải làm gì nữa?" Tinh Kiều vẫn bình tĩnh như cũ.
Sơ Tranh giơ tay chỉ ra xa: "Đi đến chính giữa."
Nơi Sơ Tranh chỉ chính là vị trí trung tâm của vùng xanh thẳm kia.
Tinh Kiều đứng phía trên nhìn, tưởng mảnh xanh thẳm này là nước, chờ đến phía dưới, cậu mới phát hiện đây là do một loại tinh thể nào đó ngưng kết mà thành, giống băng tinh màu xanh lam.
Tinh Kiều đạp lên, cảm giác không có chỗ nào đặc biệt, cứ như vậy đi đến chính giữa, không khó lắm.
Sơ Tranh: "Đi về phía trước, không cần nghĩ gì cả, dù cho trông thấy hay nghe thấy cái gì cũng không cần quan tâm đến, nhớ kỹ mục đích của em."
Tinh Kiều gật đầu, hít sâu một hơi, nhấc chân về phía giữa.
-
Tinh Kiều vốn cho rằng đi đến chính giữa không khó, nhưng cậu phát hiện mình đi rất lâu rồi, mà vị trí trung tâm vẫn cách mình rất xa.
Quay đầu nhìn về phương hướng mình đến, cũng rất xa...
-
Sơ Tranh ngồi ở bên bờ, người máy bày tư thế giống hệt ngồi bên chân cô.
"Mi cảm thấy nó có thể đi đến điểm cuối cùng không?"
Không biết người máy học được từ đâu một câu nói rất "văn minh": "Chuyện đó bố ai biết được."
Sơ Tranh liếc người máy một cái.
Người máy cũng trừng mắt nhìn Sơ Tranh: "Nhìn cái gì?"
"Ai dạy mi?"
"Cần ai dạy, người ta thông minh như vậy... A a a a, ngài thả người ta xuống!! Ta không nói nữa, ta sai rồi, hu hu hu..."
Tiếng thét chói tai của người máy truyền ra thật xa.
Người máy hai chân chạm đất, lạch cạch lạch cạch chạy ra nơi cách xa Sơ Tranh mười mét.
"Đáng ghét!!"
Sơ Tranh nhìn về một vùng xanh thẳm kia.
Tinh Tuyệt đã biến thành một chấm đen nhỏ.
"Nó quá nhỏ." Người máy ôm ngực, hầm hừ: "Căn bản không đi được tới đó đâu."
"Tuổi còn nhỏ, đơn thuần chút không phải càng dễ lừa hơn sao?"
Người máy: "..."
Vậy mà lại không cách nào phản bác.
Tuổi nhỏ có chỗ tốt của tuổi nhỏ, còn chưa trải qua nhiều chuyện, đối mặt với khảo nghiệm tiếp theo, cậu bé chính là một tờ giấy trắng, tất nhiên là sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Nhưng mà...
Trẻ con cũng là những người dễ từ bỏ nhất.
Người máy nghĩ lại biểu hiện trước đó của Tinh Kiều, vẫn có chút chờ mong, miễn cưỡng cho cậu bé bảy phần đi.
Lợi hại hơn những đứa trẻ ranh chỉ biết khóc nhè nhiều.