➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Trấn An Khê vẫn náo nhiệt như cũ.
Sát đường mở đủ loại quán nhỏ, mùi hương của khói lửa nồng đậm.
Minh Tiện đi trên đường, bốn phía ồn ào náo động, giống như ngăn cách ra một thế giới khác với hắn.
Đám trẻ con vây quanh trước sạp hàng bán đồ chơi làm bằng đường, khách nhân cò kè mặc cả, điếm tiểu nhị chào hỏi khách nhân...
Mỗi người đều cách hắn rất xa xôi.
Có người đụng vào Minh Tiện, người kia vẻ mặt tức giận: "Không có mắt à!"
Minh Tiện phảng phất như không nghe thấy, tiếp tục đi lên phía trước.
Hắn muốn đi đâu?
Có thể đi đâu?
Đáy lòng Minh Tiện không có đáp án.
-
Một con đường khác của trấn An Khê.
Triệu Phù hấp tấp chạy trên đường, đẩy cửa phòng sư huynh Lương Huyên của ả ra: "Sư huynh, muội nhìn thấy ma đầu Minh Tiện kia!"
"Minh Tiện?"
"Đúng, ở ngay đằng kia!" Triệu Phù gật đầu: "Sư huynh, thật sự trốn ở chỗ này, chúng ta mau đi đi!"
Lương Huyên cầm vũ khí lên, mang theo Triệu Phù xuống lầu: "Tiểu Phù, muội thông báo cho người của các đại môn phái ở gần đây chưa?"
"Vẫn chưa." Triệu Phù nói: "Sư huynh, muội thấy trạng thái của ma đầu kia không tốt, lần trước chắc chắn đã bị thương không nhẹ, hai người chúng ta liên thủ hoàn toàn có thể bắt hắn lại, chờ bắt được hắn, rồi thông báo cho bọn họ cũng không muộn."
Lương Huyên biết Minh Tiện trúng độc.
Nhưng y vẫn cảm thấy nên cẩn thận một chút mới tốt.
"Không thể hồ nháo, mau thông báo cho bọn họ."
Lương Huyên kiên trì bảo Triệu Phù thông báo cho người khác, Triệu Phù đành phải phục tùng, nhưng ả căn bản không phát tin tức ra ngoài.
Nếu như ả bắt được ma đầu, thì đây chính là một công lao lớn.
Nếu đi thông báo cho những người khác, công lao này chẳng phải sẽ chia cho người khác sao.
"Chính là ở đằng kia."
Triệu Phù chỉ đường, hai người chuyển qua một con đường, quả nhiên trông thấy Minh Tiện một thân bạch y.
Hắn đi lại chậm chạp, mặc dù đeo mặt nạ nửa mặt, nhưng nhìn từ màu của cánh môi lộ ra, thì trạng thái của hắn thật sự không tốt lắm.
Lần trước vây công Phạm Tiên giáo, Minh Tiện rơi xuống sườn núi, bọn họ phái người xuống dưới tìm, không nhìn thấy người, cho nên đoán rằng Minh Tiện còn sống.
"Minh Tiện!"
Lương Huyên ngăn đường đi của Minh Tiện lại.
Bách tính bốn phía bất động hai giây, cấp tốc rút lui, chừa lại mảng lớn đất trống.
Minh Tiện ngước mắt nhìn về phía đối diện, ánh mắt lạnh lùng đảo qua mặt người kia, rơi vào trên người, lại chậm chạp trở về trên mặt y.
Hắn nhớ kỹ người này.
Khi ở Phạm Tiên giáo, y và Sơ Tranh rất thân cận.
Phạm Tiên giáo dễ dàng bị công phá như vậy, chỉ sợ người này có công lao không nhỏ.
Minh Tiện nắm chặt kiếm trong tay, Lương Huyên muốn nói gì đó, nhưng Triệu Phù xúc động, trực tiếp rút kiếm xông tới.
"Sư huynh huynh còn chờ gì nữa! Bắt lấy tên ma đầu này!"
"Sư muội!"
Đáy lòng Lương Huyên bất đắc dĩ một trận, nhanh chóng lấy vũ khí ra, cùng Triệu Phù tiến lên.
Thân thể Minh Tiện suy yếu, Lương Huyên liên thủ với Triệu Phù, mặc dù không lập tức chế phục được Minh Tiện, nhưng cũng làm hắn rơi vào hạ phong.
Minh Tiện không có cách nào sử dụng nội lực, chỉ có thể dựa vào chiêu thức và tốc độ để né tránh.
Nhưng mà tốc độ của hắn càng ngày càng chậm.
Thể lực tiêu hao nghiêm trọng.
Keng ——
Kiếm đụng vào nhau, cọ sát ra tia lửa.
"Minh Tiện, đừng phản kháng, tình trạng bây giờ của ngươi căn bản không phải là đối thủ của chúng ta!" Lương Huyên quát lớn một tiếng.
Đôi mắt dưới mặt nạ của Minh Tiện, nổi lên từng tia lãnh ý.
Lực đạo nơi cổ tay hắn bỗng nhiên buông lỏng, kiếm của Lương Huyên hạ thấp xuống, Minh Tiện thừa cơ chuyển kiếm, đâm về phía ngực Lương Huyên.
Kiếm của Triệu Phù từ bên cạnh đâm tới, Minh Tiện hơi kinh hãi, thân thể rút lui về phía sau.
Lương Huyên và Triệu Phù là sư huynh muội, có ăn ý, khi Triệu Phù công kích, Lương Huyên lập tức tìm đúng thời cơ, đánh rơi kiếm của Minh Tiện.
Trường kiếm bị hất lên, bay lên không trung, trong tơ liễu càn quấy rơi vào trong suối nước bên cạnh.
Minh Tiện bỗng nhiên không có phản ứng.
Động tác toàn thân giống như bị đè xuống nút tạm khóa.
Hắn chậm chạp quay đầu, nhìn suối nước nổi lên gợn sóng rất nhỏ.
Kiếm của Lương Huyên gác trên cổ Minh Tiện.
"Đừng giãy giụa." Lương Huyên nhìn hắn, mang theo sự tự tin của người thắng.
Thân thể Minh Tiện khẽ động một chút, mềm xuống dưới đất, nhưng ánh mắt hắn nhìn Lương Huyên không có bất kỳ yếu thế gì, mang theo sự ngoan tuyệt làm người ta sợ hãi.
Keng ——
Kiếm trong tay Lương Huyên đột nhiên bị đánh bay, Minh Tiện chỉ cảm thấy bên hông hơi xiết chặt, sau đó cả người liền bị người tiếp được.
"Lại là ngươi!"
Kiếm trong tay Triệu Phù chỉ vào Sơ Tranh.
Lần trước chính là nữ nhân này, đả thương Lương Huyên.
Ả to mồm quát lớn: "Người trong tay ngươi là ma đầu Minh Tiện giết người không chớp mắt, ngươi muốn làm bạn với ma đầu sao?"
Triệu Phù không biết Sơ Tranh, cũng không biết khi Lương Huyên làm nội ứng ở Phạm Tiên giáo, đã từng phát sinh chuyện gì.
Sơ Tranh đỡ Minh Tiện đứng vững, ánh mắt lãnh đạm đảo qua: "Nếu hắn không phải Minh Tiện, ta cũng không cần phải cứu."
Triệu Phù khiếp sợ: "Ngươi..."
Lương Huyên kéo Triệu Phù: "Nàng là người của Phạm Tiên giáo."
Triệu Phù từ khiếp sợ chuyển thành chán ghét.
Lương Huyên có chút kiêng kị Sơ Tranh, lần trước cô động thủ, mặc dù là bởi vì quá đột ngột, nhưng Lương Huyên cũng không xác định, nếu thật sự đối đầu, y có thể đánh thắng được không.
Lương Huyên hít sâu một hơi: "Sơ Tranh, dừng cương trước bờ vực còn kịp! Đừng mắc thêm sai lầm nữa."
Bàn tay Sơ Tranh vuốt phía sau lưng Minh Tiện, nghe vậy hơi dừng lại, một lát sau lại điềm nhiên như không có việc gì vuốt ve sau lưng hắn.
"Đúng lúc, ta tìm ngươi có chút việc." Đưa tới cửa, vậy cũng đừng trách ta không khách khí.
Sơ Tranh đỡ Minh Tiện sang bên cạnh ngồi xuống: "Chờ ta một chút."
-
Sơ Tranh có thể đánh Lương Huyên một lần, tất nhiên có thể đánh Lương Huyên lần thứ hai.
Cho dù có một Triệu Phù làm người giúp đỡ, thì hai người này cũng không phải là đối thủ của Sơ Tranh.
Triệu Phù bị Sơ Tranh tùy tiện dùng thứ gì đó trói lại ném xuống đất.
Cô túm lấy Lương Huyên, đè xuống bên mép suối, Lương Huyên nhìn thấy từ trong suối nước, hình bóng của mình và cô.
Suối nước lắc lư, làm lộn xộn cái bóng của bọn họ.
"Độc ngươi hạ cho Minh Tiện, có giải dược không?"
Chóp mũi Lương Huyên đụng phải mặt nước, y ngẩng đầu: "Sơ Tranh, độc kia là ngươi hạ."
"Đúng, là ta hạ." Sơ Tranh bình tĩnh nhấn đầu y vào trong nước.
Ùng ục ục...
"Ngươi làm gì! Thả sư huynh ta ra!!"
Triệu Phù ở phía sau hô to.
Sơ Tranh kéo đầu Lương Huyên lên, Lương Huyên hít thở từng ngụm từng ngụm không khí mới mẻ.
"Nếu không phải ngươi, hiện tại sao ta lại phiền toái như vậy." Giọng nói của Sơ Tranh vang lên bên tai Lương Huyên.
"Ta hỏi lại lần nữa, có giải dược không?"
Lương Huyên: "Đó là một tên ma đầu giết người không chớp mắt, tại sao ngươi lại giúp hắn? Có phải là hắn uy hiếp ngươi không? Trước đó ở Phạm Tiên giáo, ta vốn muốn đi tìm ngươi, nhưng ta bị ngăn cản, ta... Ùng ục ục..."
Sơ Tranh căn thời gian, chờ khi Lương Huyên sắp nhịn không được, túm y dậy.
Lương Huyên mở to một đôi mắt vằn vện tia máu, hít từng ngụm từng ngụm không khí mới mẻ.
Y sợ Sơ Tranh lại nhấn mình xuống nước, trực tiếp la to: "Không có giải dược, không có giải dược, đó là Quân Bất Quy, không giải được."
Sơ Tranh lần nữa ấn Lương Huyên xuống.
"Thật sự... Không có, ngươi ra ngoài nghe ngóng mà xem, người trong giang hồ đều biết, Quân Bất Quy không giải được!!"
"Những gì ta nói đều là thật."
"Ùng ục ục..."
Sơ Tranh ấn mấy lần, Lương Huyên đều nói giống vậy.
"Thuốc là ai cho ngươi?"
Lúc này Lương Huyên là hỏi cái gì đáp cái đấy: "Ta lấy được trong lúc vô tình."
Con ngươi Sơ Tranh khẽ híp một cái: "Còn nữa không?"
"Không có không có." Lương Huyên lắc đầu, thanh âm phát run: "Chỉ có một chút như vậy, đều cho ngươi cả rồi."