➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh dùng nắm đấm dạy nó, cô đối với cái nhà kia, không có nửa điểm suy nghĩ không an phận, mời nó buông lỏng tâm tư ra.
Thằng trẻ trâu này làm gì đủ trình để làm đối thủ của Sơ Tranh.
Bị Sơ Tranh ấn lấy mà đánh.
Lúc này trong tiểu khu có nhiều người lui tới, trông thấy cảnh này, cũng không ai tiến lên ngăn cản, đứng xa xa nhìn.
Trẻ trâu kêu to, thanh âm kia giống như Sơ Tranh đã làm gì nó vậy.
"Tao cũng không dùng lực, mày kêu thảm như vậy làm gì?"
"Diêu Sơ Tranh, mày thả tao ra, tao muốn giết chết mày!"
Trẻ trâu biểu cảm dữ tợn, há miệng liền mắng.
"Mày chính là một đứa con chồng trước, chính là một đứa con hoang không ai cần..."
"Đầu tiên... mày phải đánh thắng tao đã." Sơ Tranh mặt không cảm xúc cắt ngang lời nó: "Mày mới có thể giết chết tao, nhưng mà, rất đáng tiếc, đời này mày cũng không đánh thắng tao được."
"Diêu Sơ Tranh, mày đang làm gì thế!!"
Bà Diêu kêu to đẩy Sơ Tranh ra, đỡ thằng trẻ trâu trên đất dậy, khẩn trương hỏi thăm.
"Lộ Lộ, con không sao chứ? Bị thương chỗ nào? Để mẹ nhìn xem, có đau không?"
"Đau quá, mẹ, đau quá..."
Thượng Lộ che lấy nơi mình bị đánh cáo trạng: "Chị ta đánh con, mẹ, chị ta đánh con!!"
"Cho mẹ xem nào."
Bà Diêu kéo quần áo Thượng Lộ lên, trên người có mấy chỗ bị đánh đến đỏ lên.
Bình thường bà Diêu cũng không nỡ nói nặng lời với Thượng Lộ một câu, lúc này bị Sơ Tranh đánh thành thế này, hốc mắt bà Diêu đều đỏ lên vì tức.
Bà ta trừng mắt nhìn về phía Sơ Tranh, ánh mắt kia không giống một người mẹ nhìn con gái của mình, mà là một kẻ thù.
"Diêu Sơ Tranh, sao mày lại đánh em trai mày? Nó chọc giận mày chỗ nào à? Mày nhìn xem mày đánh nó thành cái dạng gì rồi? Thân thể của nó không tốt, mày không biết sao? Mày muốn hại chết em trai mày đúng không?"
"Nó nói năng lỗ mãng trước." Sơ Tranh khoanh tay trước ngực đứng đấy, khí định thần nhàn đáp: "Giáo huấn một chút, thế nào?"
Giáo huấn một chút, thế nào...
Giọng điệu tùy ý không thèm quan tâm này, làm bà Diêu giận tím mặt.
"Nó là em trai mày."
"Ồ." Con ngươi trong suốt của Sơ Tranh, bình tĩnh không chút gợn sóng, lạnh lùng lại xa cách: "Vậy thì thế nào, em trai liền có thể nói năng lỗ mãng với tôi? Bà dạy nó?"
Chỉ đánh có hai lần như thế, đỏ một chút liền khẩn trương thành thế này.
Đánh cho tàn phế, chắc bà điên lên luôn.
"Mày... mày... mày quả thực không thể nói lý!" Bà Diêu tức giận đến phát run: "Sao mày lại biến thành thế này!"
Sơ Tranh vỗ vỗ tay, lạnh như băng nói: "Tôi biến thành thế nào, không liên quan đến bà, tôi đã bị bà đuổi ra ngoài."
"Mày..."
"Hôm nay tôi còn đánh nhẹ, nếu có lần sau nữa, nói không chừng nó sẽ mất tay, gãy chân gì đó đấy." Ta vẫn rất chờ mong, hoan nghênh tiếp tục tìm đường chết, như thế ta liền có thể danh chính ngôn thuận xử lý!
Trong lòng bà Diêu cuồng loạn hai lần.
Nữ sinh đứng trước mặt ánh mắt băng lãnh, khuôn mặt không chút biểu cảm, giống một người máy lạnh băng, không có tình cảm.
Không có chút nhân khí.
Bị cô nhìn, liền có một loại cảm giác da đầu tê dại, da gà nổi khắp toàn thân.
Trong lúc nhất thời bà Diêu và Thượng Lộ đều quên cả lên tiếng.
Sơ Tranh dưới ánh mắt khiếp sợ của bà Diêu, nghênh ngang rời đi.
Bà Diêu tức giận đến đau ngực.
Sao bà ta lại có một đứa con gái như vậy chứ...
Bà Diêu lo lắng cho Thượng Lộ, nhanh chóng mang người về nhà, gọi người đến xem.
Vết thương trên người Thượng Lộ xanh xanh tím tím, kỳ thật không nghiêm trọng, xử lý một chút là chẳng có việc gì cả.
"Mẹ, sao mẹ lại để cho chị ta đi. Mẹ xem chị ta đánh con đi."
"Mẹ lo lắng cho con."
"Mẹ xem chị ta đánh con thế nào đi... con mặc kệ, mẹ, mẹ nhất định phải giáo huấn chị ta cho con."
"Náo cái gì thế hả?"
Thượng Vũ đẩy cửa tiến vào, cảnh đầu tiên trông thấy chính là Thượng Lộ và bà Diêu huyên náo túi bụi.
"Cha."
Thượng Lộ lập tức đem vết thương lộ ra cáo trạng.
Thêm mắm thêm muối đem chuyện Sơ Tranh đánh mình nói lại một lần.
Nghe thấy tên Sơ Tranh, sắc mặt Thượng Vũ liền không tốt lắm.
Đáy lòng bà Diêu lập tức khẩn trương lên, cũng không phải sợ Thượng Vũ tức giận, chỉ là lo lắng Thượng Vũ giận chó đánh mèo mình.
Trước đó Thượng Vũ nói tha thứ cho cô, bảo cô trở về.
Kết quả nha đầu chết tiệt kia đến cả điện thoại của Thượng Vũ cũng không nghe, gọi điện thoại luôn luôn là đường dây bận.
Đoạn thời gian kia, Thượng Vũ không cho bà ta sắc mặt tốt.
Chỉ có khi đối mặt với Thượng Lộ, mới khá hơn một chút.
Bà Diêu biết người duy nhất mình có thể bắt lấy, chính là con trai bà ta.
Thượng Vũ an ủi Thượng Lộ hai câu.
"Nó tới làm gì?"
Thượng Lộ không vui nói: "Không biết, khi con nhìn thấy, chị ta đã ở đó..."
Ánh mắt Thượng Vũ hơi trầm xuống.
Chuyện lúc trước, có ảnh hưởng rất lớn với lão ta.
Lúc ấy người phụ nữ kia, sau khi ra ngoài lão ta lập tức đi tìm, kết quả không tìm được gì hết.
Giống như người phụ nữ kia căn bản không tồn tại.
Sơ Tranh bên kia tra xét, cũng không có tin tức gì hữu dụng.
Càng không tra được phía sau Sơ Tranh có người...
Hiện tại cô đột nhiên xuất hiện ở đây, là muốn làm gì?
"Cha!"
Thượng Lộ làm ầm ĩ với Thượng Vũ.
"Được được, con ngồi xuống trước đi, cha gọi điện thoại trước." Thượng Vũ vẫn rất đau lòng cho đứa con trai Thượng Lộ này, dù sao lão ta cũng chỉ có một đứa con trai như vậy.
Thượng Vũ bấm một dãy số.
"Hiệu trưởng Bạch, tôi là Thượng Vũ... Không có việc lớn gì, chỉ là muốn nói với anh chuyện học tập của Diêu Sơ Tranh..." ...
Sơ Tranh rời khỏi tiểu khu, chủ động nói chuyện với Vương Giả.
"Mi có cảm thấy thằng trẻ trâu kia và Thượng Vũ không quá giống nhau không?"
Cha với con, có thế nào cũng sẽ giống nhau đến mấy phần.
【... Tiểu tỷ tỷ cô không thể làm chút chính sự sao? Quan tâm người ta có giống nhau không làm gì! 】
Sơ Tranh cảm thấy mình đang làm chính sự.
Chính sự của cô không phải chính là giải quyết mấy con chó điên này sao?
Vương Giả dừng vài giây, 【 Tiểu tỷ tỷ, cô có suy nghĩ lớn mật gì, mời nói. 】
"Nó là con trai của Thượng Vũ sao?"
Nguyên chủ vẫn cảm thấy mẹ cô ấy không yêu cô ấy.
Sơ Tranh đứng ở góc độ người xem, đi xem lại những ký ức của nguyên chủ.
Thứ bà Diêu yêu chính là tài phú và địa vị của Thượng gia.
Bà ta dốc lòng chiếu cố Thượng Lộ như vậy, chỉ là bởi vì Thượng Lộ có thể bảo vệ vị trí của bà ta ở Thượng gia.
【 Tiểu tỷ tỷ, cũng có thể người ta lớn lên giống mẹ. 】 Vương Giả khách quan đánh giá.
Sơ Tranh từ chối cho ý kiến.
Thượng Lộ xác thực hơi giống bà Diêu, nhưng cũng không thể không hề có chút tương tự nào với Thượng Vũ được đúng không?
Sơ Tranh lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Tỉnh Lượng: "Giúp tôi tìm mấy người..."
【 Tiểu tỷ tỷ cô làm gì. 】
"Phá sản."
【... 】 Ta tin cô cái quỷ!
Sơ Tranh bảo Tỉnh Lượng tìm người nghĩ biện pháp lấy được tóc của Thượng Vũ và Thượng Lộ, đưa đi xét nghiệm DNA.
【... 】 Điểm chú ý của tiểu tỷ tỷ luôn luôn... Kỳ quái như thế.
Trải qua một trận xé bức như vậy, cái cô chú ý lại là vấn đề Thượng Lộ và Thượng Vũ không giống nhau.
Tiểu tỷ tỷ có độc sao!!
Vương Giả cảm thấy không có cách nào chơi được nữa.
Quá tức giận.
Phát cái nhiệm vụ để tỉnh táo lại.
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng ba ngày, trở thành cổ đông của trung học Thịnh Phong. 】
Sơ Tranh trong nháy mắt tỉnh táo lại.
Cẩn thận cân nhắc lại lời Vương Giả nói, phát hiện cái này cũng không khó, cổ đông mà thôi.
Chỉ cần thu phục một cổ đông là được.
Sơ Tranh nắm tay.
Ta có thể!
【 Tiểu tỷ tỷ xin hãy dùng tiền đập. 】 Chúng ta có tiền, chúng ta là một cái hệ thống phá sản đứng đắn!! Thật sự!!