➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Thẻ bài đạo cụ có lực sát thương, đều không có cách nào cho nó một kích mất mạng.
Hơn nữa nó nhìn qua còn càng tức giận hơn, không ngừng xoay tròn tại chỗ, dùng tứ chi và đuôi móc câu tiến hành công kích.
"Cẩn thận!"
Sơ Tranh lôi Tây Mộ ra, móc câu sát qua bên người bọn họ, nện xuống mặt đất.
Mặt đất trực tiếp bị nện ra một cái hố.
Nếu vừa rồi móc câu kia đâm trúng người, thì có lẽ cả người cũng sẽ bị đâm xuyên.
Sơ Tranh đẩy Tây Mộ ra đằng sau: "Đừng vướng víu."
Tây Mộ: "???"
Mẹ nó cô nói gì đó!
Thân thể Sơ Tranh nhảy lên, nhảy đến trên móc câu còn chưa kịp thu hồi lại của ríu rít quái, theo móc câu, rất nhanh nhảy đến trên người nó.
Ngân mang lấp lóe xung quanh người cô.
Ríu rít quái phát giác được có người ở trên lưng mình, muốn hất Sơ Tranh rơi xuống.
Đoàng!
Ầm ầm ——
Tứ chi của ríu rít quái đập ra các loại hố trong gian phòng.
Kỷ Hữu Đường và Tây Mộ công kích, khiến cho nó xoay quanh tại chỗ.
Sơ Tranh cũng có chút kỳ quái, con hàng này chỉ xoay vòng một chỗ, không thấy di động...
Nơi này rộng như vậy, hoàn toàn đủ cho nó xê dịch.
Sơ Tranh giữ vững thân thể, giẫm lên lưng nó chạy đến vị trí đầu nó, sau đó đột nhiên nhảy xuống.
Miệng ríu rít quái mở ra mang theo răng nanh, một ngụm cắn qua phía Sơ Tranh.
Tây Mộ nhìn thấy Sơ Tranh hạ xuống, cả trái tim cũng nhấc lên, thân thể cũng lập tức xông ra ngoài.
Sạt sạt sạt...
Bột phấn rào rào rơi xuống, tung bay ở trên tóc, trên mặt Tây Mộ.
Con ríu rít quái mới vừa rồi còn ở trước mặt hắn, lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được sa hóa, chỉ trong chớp mắt, đã biến thành một đống bột mịn.
Tây Mộ: "..."
Kỷ Hữu Đường: "..."
Đậu... má!
Đây đại khái là ý nghĩ đồng thời xuất hiện trong đáy lòng hai người.
Sơ Tranh an toàn rơi xuống đất, vỗ vỗ tay, thu hồi ngân tuyến lại.
Không gian to như vậy yên tĩnh như chết, Tây Mộ và Kỷ Hữu Đường mỗi người đứng một bên, ánh mắt đều có chút quỷ dị nhìn người trong cuộc là Sơ Tranh.
"Em gái nhỏ... Cô dùng thẻ đạo cụ gì thế?" Kỷ Hữu Đường đánh vỡ bầu không khí trầm mặc quỷ dị này.
Ta không sử dụng thẻ bài đạo cụ!
Sơ Tranh do dự giữa bịa tức thời và oán về, rất nhanh liền lựa chọn phương án sau, kéo căng khuôn mặt nhỏ: "Dựa vào cái gì mà tôi phải nói cho anh biết."
Biến thái không đáng cho ta bịa lý do!
Tây Mộ phủi phủi bột phấn trên người, có chút không kiên nhẫn nói: "BOSS cô đánh cũng vô dụng, bây giờ chúng ta đều không ra được."
Sơ Tranh: "..." Thật xin lỗi, ta quên mất chuyện này.
Kỷ Hữu Đường: "Tôi cảm thấy... Con vừa rồi không phải BOSS."
Kỷ Hữu Đường chỉ vào nơi vừa rồi con ríu rít quái kia nằm, nơi đó rõ ràng còn có cửa vào, là thông xuống phía dưới.
Con ríu rít quái vừa rồi càng giống như đang canh giữ cánh cửa vào này hơn.
-
Mấy người đi qua cửa vào xuống dưới, không gian phía dưới hơi nhỏ hơn một chút, không giống gian phòng bình thường, mà càng giống như một cái phi thuyền hơn.
Phi thuyền có nhiều thứ vẫn còn có thể vận hành, nhưng ngôn ngữ là loại bọn họ chưa từng thấy bao giờ, hoàn toàn xem không hiểu.
Sơ Tranh lớn mật suy đoán, đại khái chính là chiếc phi thuyền chở ríu rít quái này, chẳng biết tại sao lại đáp xuống tòa thành thị này, sau đó bị người bên trong thành thị phát hiện, dùng để nghiên cứu.
Lúc ấy ríu rít quái chắc chắn không nhiều như vậy, con người có thể khống chế được bọn nó.
Nhưng cuối cùng những ríu rít quái này chạy ra, sau đó cả tòa thành thị luân hãm.
"A —— "
Tiếng kêu của Lữ Nguyên từ một bên khác truyền đến, Sơ Tranh và Tây Mộ liếc nhau, đồng thời đi qua bên kia.
Lữ Nguyên bị một con ríu rít quái cách cửa sắt nắm lấy cánh tay, đầu ngón tay bén nhọn đâm vào trong da Lữ Nguyên, máu tươi chảy xuôi.
"Cứu mạng, đại lão cứu mạng..."
Lữ Nguyên cũng không biết vì sao mình lại xui xẻo như vậy, anh ta chỉ đi ngang qua chỗ này, lại đột nhiên bị ríu rít quái xuất hiện bắt được.
Nếu không phải cách một cánh cửa sắt, thì có lẽ bây giờ anh ta đã tèo rồi.
"Anh!" Ríu rít quái rống về phía Sơ Tranh và Tây Mộ, đáy mắt có ý uy hiếp rõ ràng.
Sơ Tranh hơi nhíu mày, ánh mắt của ríu rít quái này, nhìn qua rất có linh tính.
Sơ Tranh không chút sợ hãi đi qua, một cước đá vào trên cánh tay nó, ríu rít quái bị đau, buông Lữ Nguyên ra.
Lữ Nguyên được cứu, lộn nhào chuồn ra.
Ríu rít quái nhìn thấy "đồ ăn" tới tay biến mất, tay nắm lấy lan can sắt không ngừng lay động, nhe răng trợn mắt gầm rú với Sơ Tranh.
Sơ Tranh quan sát con ríu rít quái này một hồi, nó nhìn qua cũng không khác ríu rít quái bình thường lắm, chỉ là hai cái sừng trên trán dài hơn nhiều
Ríu rít khác quái đều không dài, chỉ có nó dài, nhìn là biết không giống.
Mấu chốt là con hàng này nhìn rất có trí tuệ...
Nó lung lay cửa sắt mấy lần, sau khi không mở ra được, liền quay người chạy về phía chỗ tối.
Cổ tay Sơ Tranh chuyển một cái, ngân tuyến rơi từ trên cổ tay cô xuống, sát qua mặt đất, cực nhanh đuổi kịp nó, quấn chặt lấy chân sau nó.
Sơ Tranh nắm lấy ngân tuyến, kéo về phía sau một cái.
Rầm ——
"Anh!!"
Ríu rít quái dán vào cửa sắt, giống như bị sợi dây thừng vô hình buộc ở phía trên.
"Chạy cái gì?" Sơ Tranh đi qua.
Ríu rít quái nghiêng đầu, lấy tư thế khó chịu nhe răng trợn mắt với cô.
Sơ Tranh: "..."
Quá xấu rồi.
-
"Tây Mộ, anh có cảm thấy cô ấy có chút hung tàn không?" Kỷ Hữu Đường đâm đâm Tây Mộ.
Tây Mộ nhíu mày: "Đừng đụng vào tôi."
"Ôi, còn không thể chạm vào, trước đó không phải còn ôm ôm ấp ấp em gái nhỏ một cái sao?" Kỷ Hữu Đường nhướn mày cười đến mập mờ: "Làm sao, coi trọng người ta à?"
"Mắc mớ gì tới cậu, quản tốt chính mình đi."
Tây Mộ nhìn về phía Sơ Tranh bên kia, ánh mắt ám trầm đi mấy phần.
Cô gái này...
Tây Mộ không nói ra được là cảm giác gì, chỉ cảm thấy mình và cô giống như có cái gì đó ràng buộc với nhau.
Nhưng mà mình cũng không nhận ra cô, nhưng lại không muốn buông tay để cô rời khỏi tầm mắt mình.
Cho dù chỉ nhìn cô, Tây Mộ cũng cảm thấy tâm tình sẽ tốt hơn nhiều.
"Cô ấy cũng không dễ chọc, anh Tây Mộ, anh đừng đùa với lửa nhé." Kỷ Hữu Đường cười hì hì: "Về sau bạo lực gia đình gì đó, em sẽ không cứu anh đâu."
Tây Mộ: "..."
Tây Mộ nhìn cô gái đang ngồi xổm trước mặt quái vật, không biết đang nói gì bên kia, bạo lực gia đình cũng không đến nỗi...
Từ từ, tại sao hắn lại nghĩ đến chuyện này?
Mình bây giờ còn không có một chút quan hệ nào với cô.
Kỷ Hữu Đường làm mình lệch lạc suy nghĩ luôn rồi.
"Anh đứng đấy làm gì?" Chẳng biết Sơ Tranh đứng lên từ lúc nào, hơi nghiêng đầu nhìn hắn: "Bắt được cho anh rồi, mau lên."
Tây Mộ: "..."
Đây cũng quá dễ dàng rồi.
BOSS này không làm gì cả, thì đã bị bắt lại, có còn chuyện gì nghẹn khuất hơn chuyện này không.
Kỷ Hữu Đường hấp tấp chạy tới trước: "Em gái nhỏ, cô lợi hại quá nha."
Giọng nói kia của anh ta không giống như châm chọc khiêu khích, càng giống như khen thật hơn.
Kỷ Hữu Đường nói rồi muốn giơ móng vuốt ra: "Tôi trước..."
Sơ Tranh liếc anh ta một cái, chặn người lại: "Có chuyện của anh à?" Thẻ người tốt còn chưa đến, mi trước cái gì mà trước!! Mi tính là cái đinh gì chứ!
Kỷ Hữu Đường: "Em gái nhỏ, không thể phân biệt đối xử chứ? Tốt xấu gì chúng ta cũng tạm thời tính là đồng bạn mà, mặc dù là tạm thời, nhưng phải tương thân tương ái đúng không."
"..."
Mi cũng không phải thẻ người tốt của ta, vì sao không thể phân biệt đối xử, ta còn nhớ kỹ lúc trước mi muốn hại chết ta đấy nhé!
Quyển vở nhỏ vẫn còn ghi đấy!!