➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Liên lạc với mình qua điện thoại có hạn chế sử dụng, nhất định phải ở đây, nhất định phải là cùng một thời gian.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, thời gian nhảy đến mười giờ tối, Du Thi lập tức ấn mở Wechat, tìm tới avatar Wechat thuộc về năm 2019.
Du Thi cũng không nhắn tin mà trực tiếp gửi tin nhắn thoại qua.
"Làm gì?"
Bên kia truyền ra một giọng nói không kiên nhẫn lắm, giọng nói lộ vẻ non nớt của thiếu nữ.
Du Thi vội vàng nói: "Nghe tôi nói, bây giờ xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn..."
Du Thi nói lại chuyện phát sinh bên này với mình của quá khứ một lần.
"Ý của cô là, có người giống như cô, cũng có thể liên lạc với quá khứ?"
Du Thi: "Tôi không biết, cho nên mới bảo cô đi xác nhận. Chuyện này liên quan đến tương lai của chúng ta!"
Bên kia trầm mặc một lát, đồng ý.
-
Năm 2019.
Trình Mộ về nhà tương đối trễ, hắn theo thói quen nhìn về phía tấm gương một chút. Chỉ một chút liền thu tầm mắt lại, ánh mắt liếc qua quét đến thùng rác, bỗng nhiên phát giác không đúng lắm.
Trình Mộ bước mấy bước đi qua, giơ tay mở thùng rác ra.
Từ giấy liệt kê 1 2 3 4 điều hắn ném trong đó không thấy đâu nữa.
Mấy ngày gần đây hắn đều không cho người hầu vào thu dọn, những vật khác trong thùng rác vẫn còn, sao hết lần này tới lần khác tờ giấy kia lại biến mất?
Trình Mộ lập tức ấn mở giám sát.
Rất nhanh liền thấy người lấy đi tờ giấy trong giám sát —— Khúc Ngạn.
Trình Mộ siết chặt tay đang nắm điện thoại, gân xanh trên mu bàn tay nổi bật xuất hiện, trên mặt bao phủ một tầng khói mù.
Rõ ràng hắn đã khóa cửa, Khúc Ngạn vào bằng cách nào?
Đúng là giỏi mà!
—— Ai chọc cậu tức giận?
Trên gương hiện lên chữ viết, Trình Mộ cất di động đi, thu liễm lại thần sắc, cứng rắn mà nói: "Không có ai."
—— Khúc Ngạn lại làm trò?
Trình Mộ: "..."
Làm sao cô biết được? Vừa rồi khi xem giám sát cô nhìn thấy sao? Không đúng, rõ ràng hắn đã tránh khỏi gương mà.
—— Hắn làm gì?
Trình Mộ nhìn chằm chằm mấy chữ kia, một hồi lâu sau giọng điệu chán ghét nói: "Hắn vào phòng tôi."
—— Muốn làm...
Chữ làm bị lau đi.
—— Muốn giải quyết hắn không?
Lúc đầu cô muốn viết cái gì? Làm gì? Trình Mộ ngờ vực nhìn chằm chằm tấm gương, kéo cái ghế ra ngồi xuống: "Cô có cách nào?"
—— Có muốn không?
Con ngươi Trình Mộ tối ngầm, Khúc Ngạn căn bản không đánh thắng hắn, hắn muốn đánh cậu ta dễ như trở bàn tay, nhưng bây giờ cậu ta là một thành viên của Trình gia... Cuối cùng người chịu huấn sẽ chỉ là mình.
"Dĩ nhiên muốn." Trình Mộ giật khóe miệng: "Cô có thể giúp tôi?"
—— Đương nhiên.
Trình Mộ hơi nhíu mày, đối với chuyện này biểu thị hoài nghi.
-
Khúc Ngạn trở về trễ hơn Trình Mộ, cậu ta lên lầu đã nhìn thấy Trình Mộ đứng ở cửa, con ngươi hơi sáng lên, cười kêu một tiếng: "Anh, anh còn chưa ngủ à."
Trình Mộ không đáp lại, vẫn không kiên nhẫn như bình thường: "Cậu đi vào đây với tôi."
Khúc Ngạn hơi nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nhiều, đi theo Trình Mộ vào phòng.
"Đóng cửa lại."
Vẻ mặt Khúc Ngạn khẽ biến, thuận tay đóng cửa lại.
"Anh, có chuyện gì không?"
"Tờ giấy kia có phải là cậu lấy không?" Trình Mộ không có bất kỳ nói nhảm gì, vào thẳng chủ đề.
Khúc Ngạn giả ngu: "Giấy gì?"
Trình Mộ vươn tay, giọng điệu lạnh lẽo: "Cậu biết tôi đang nói giấy gì, lấy ra đây!"
"Anh, em nghe không hiểu..."
Trình Mộ cười lạnh: "Khúc Ngạn, đừng ép tôi động thủ, đưa ra đây, tôi biết là cậu lấy! Chuyện cậu vào phòng tôi, tôi có thể không so đo, trả đồ lại cho tôi!"
Khúc Ngạn nhấp môi dưới: "Thứ kia rất quan trọng với anh sao?"
"Không quan trọng."
"Nếu đã không quan trọng, vậy vì sao anh nhất định phải lấy về?"
"Tôi không thích cậu tự tiện đụng vào đồ của tôi!"
Câu này không có vấn đề, Trình Mộ vẫn luôn là thế này, trừ khi cần phải quét dọn tất yếu, bằng không thì người hầu cũng không thể vào phòng của hắn.
Khúc Ngạn chần chờ một lúc, vẫn lấy tờ giấy kia ra: "Em chỉ tò mò..."
Trình Mộ lấy đồ về, tiện tay nhét vào trong túi.
Trong tay Khúc Ngạn trống rỗng, cậu ta thu tay lại, đáy mắt có chút u ám: "Đó là ai viết cho anh?"
Chữ viết như thế, cậu ta đã xem qua của rất nhiều người, đều không có ai phù hợp.
"Mắc mớ gì tới cậu." Trình Mộ híp mắt lại, khoanh tay trước ngực nhìn Khúc Ngạn, đột nhiên hỏi cậu ta: "Khúc Ngạn, có phải cậu thích tôi không?"
Khúc Ngạn sững sờ, sau đó cười nói: "Đương nhiên là thích anh, chú cũng đã nói với mẹ, muốn anh và em vui vẻ sống chung."
"Cậu biết tôi không phải ý này."
Thiếu niên đứng trong ngọn đèn vàng ấm áp, quanh thân đều trải rộng ấm áp, đáy mắt hắn rất bình tĩnh, cũng không có không kiên nhẫn và chán ghét như vừa rồi.
Hầu kết Khúc Ngạn hơi nhấp nhô: "Vậy... Anh có ý gì?"
"Cậu thích tôi sao?" Ngữ điệu của thiếu niên hơi trầm xuống.
Trong mắt Khúc Ngạn rõ ràng hiện lên mấy tia phong mang, cuối cùng lại quy củ trả lời: "Anh, em thích anh giống như anh trai, tôn kính anh."
"Anh, nếu như anh không có chuyện gì nữa thì em về trước..."
Trình Mộ rút từ bên cạnh ra một quyển sổ: "Khúc Ngạn, cậu có cần tôi đọc cho cậu nghe nội dung bên trong không?"
Khúc Ngạn động tác cực nhanh sờ trong balo của mình, có thể là phát giác được động tác của mình quá lớn, lại từ từ thu hồi lại.
Cậu ta vô cùng trấn định nói: "Không bằng anh đọc cho em nghe thử xem?"
Trình Mộ: "..."
Mẹ!
Tên khốn này sao khó đối phó vậy chứ.
"Anh, ngủ ngon."
Khúc Ngạn cười lui ra khỏi phòng, còn rất tri kỷ giúp hắn đóng cửa phòng lại.
Trình Mộ sắc mặt khó coi ném quyển sổ có trang bìa nhất trí hắn tìm được đi: "Hắn căn bản không đi theo khuôn sáo."
—— Theo đuổi hắn.
Trình Mộ không thể tin: "Cô nói cái gì!?"
Cô điên rồi sao?
Chữ viết rất nhanh bị lau đi.
—— Để hắn theo đuổi cậu.
"..." Chắc chắn là điên rồi.
Trình Mộ không muốn nói chuyện với Sơ Tranh, hắn cảm thấy người phụ nữ này đang đùa mình chơi.
—— Bằng không thì hạ thuốc?
"A, cô có thể cho chút đề nghị hữu dụng được không?" Toàn là chủ ý ngu ngốc gì đây.
——...
Sơ Tranh ngược lại rất muốn giúp hắn trực tiếp giải quyết xong, nhưng cô làm không được! Nếu ta mà ở đó, thì cần gì cần mi động thủ, loại yếu gà kia, ta dùng một đầu ngón tay cũng ấn chết được.
Còn dám ngấp nghé thẻ của cô!
Chó chết!
Vương bát đản!
Tức chết rồi!
—— Vậy thì thế này đi, khi hắn lấy lòng cậu, đừng kháng cự như vậy nữa, sau đó làm theo lời tôi bảo.
"Tôi bây giờ nhìn thấy hắn là buồn nôn."
—— Cậu muốn buồn nôn nhất thời, hay là luôn luôn buồn nôn?
"..."
Cuối cùng Trình Mộ lựa chọn buồn nôn nhất thời, nhưng chuyện này trong thời gian ngắn không làm được, chỉ có thể chờ trước.
—— Có một chuyện nữa, không cho phép hắn đụng vào cậu.
"Mẹ nó tôi sẽ cho hắn đụng chắc?" Trình Mộ theo bản năng nói một câu, sau đó xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía tấm gương: "Cô quản chuyện này làm gì?"
—— Nghe tôi không sai.
"..."
Trình Mộ hít sâu một hơi, lúc này mới không đi đập tấm gương.
Cô tính là gì chứ!
Trình Mộ thay đổi vị trí sự chú ý của mình: "Chuyện của cô giải quyết xong chưa?"
Sơ Tranh: "Sắp."
"Chúng ta liên hệ kiểu này có thể duy trì được bao lâu?"
—— Không biết.
"Vậy vì sao chúng ta có thể giao lưu kiểu này?" Dựa vào cái gì mà chỉ có cô có thể nhìn thấy mình!
—— Không biết.
"Cô không suy nghĩ?" Chẳng lẽ chuyện này không quan trọng sao? Lỡ như một ngày nào đó không thể liên hệ nữa thì sao? Vì sao cô có thể nhẹ nhàng như vậy!!
—— Thuận theo tự nhiên.
Trình Mộ: "..." Thuận theo tự nhiên ông nội cô.
Sơ Tranh biểu thị không hoảng chút nào. Dù sao anh là thẻ, Vương Giả sẽ nghĩ cách.
【 Đúng, chúng ta có thể đổi vị diện. 】 Không hoảng chút nào. jpg
Sơ Tranh: "..."