➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tinh Kiều và Tô Đề Nguyệt nói gì với nhau, Sơ Tranh không nghe thấy.
Hai người một trước một sau trở về, dường như đã đạt thành "hiệp nghị".
Tô Đề Nguyệt: "Sơ Tranh tiểu thư, Tinh Kiều xin nhờ cô chiếu cố."
Sơ Tranh vốn muốn nói không ai có thể chiếu cố nó.
Nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ lãnh khốc của Tinh Kiều, đứng cô đơn trong làn mưa bụi, cô bực bội gật đầu.
Tô Đề Nguyệt tâm tình nặng nề.
Cha của Tinh Kiều không còn, Tinh Tuyệt lại như bây giờ.
Nếu Tinh Kiều xảy ra chuyện, Tô Đề Nguyệt cũng không biết chờ Tinh Tuyệt tỉnh lại, phải làm sao để đối mặt.
-
Hiện trường còn chưa được xử lý sạch sẽ, bên ngoài công viên đột nhiên vang lên tiếng còi cảnh sát.
Người ở hiện trường đều sững sờ, ai báo cảnh sát?
"Nhanh!"
"Chỉnh đốn lại thứ bên kia mau."
"Đừng giẫm tôi!"
"Nhanh chóng khiêng cái này đi."
Hiện trường đột nhiên trở nên tán loạn.
Sơ Tranh xách cổ áo Tinh Kiều: "Đi."
Tô Đề Nguyệt gọi Sơ Tranh lại: "Sơ Tranh tiểu thư, cùng đi ra đi."
Sơ Tranh từ chối: "Không cần."
"Thế này là coi như đã giải quyết sao?" Tinh Kiều nhìn đầy đất bừa bộn.
Nhiều dấu vết như vậy, thật sự không có vấn đề sao?
"Bọn họ sẽ thu thập."
Tinh Kiều nhìn đám người bận rộn, cảm thấy mình cần phải nghiêm túc tìm hiểu kiến thức về phương diện này một chút.
"Chủ nhân, trang viên xảy ra vấn đề rồi." Người máy bỗng nhiên lên tiếng.
Cơ hồ là đồng thời, Tô Đề Nguyệt bên kia cũng nhận được điện thoại của Hồ Thạc: "Giáo sư Tô, xảy ra chuyện rồi!!"
-
Trang viên Tinh Gia cháy rồi.
Sơ Tranh còn đang suy nghĩ những sinh vật không biết này đồng thời xuất hiện nhiều như vậy là vì cái gì.
Hóa ra là vì điệu hổ ly sơn.
Nhiều sinh vật không biết như vậy, cho dù cô không đi, thì người xử lý sinh vật không biết cũng sẽ báo cáo với cô, để cô đi qua.
Chỉ là rất trùng hợp người quản lý sinh vật không biết ở khu vực này vừa thay người.
Còn là Tinh Kiều, cho nên Sơ Tranh trực tiếp tới...
Đối phương còn sợ người của cục quản vật làm hỏng chuyện, nên cũng điều cả bọn họ đi luôn.
Người sau lưng này chơi âm mưu rất giỏi nha!!
Sơ Tranh đuổi tới trang viên, lửa đã tắt.
Lửa bùng lên một cách đột ngột, hơn nữa cháy rất nhanh, cơ hồ chỉ đảo mắt, tòa nhà chỗ Tinh Tuyệt đã bị biển lửa bao vây.
Hồ Thạc khởi động chương trình an toàn, đóng tất cả các lối đi ngăn cản thế lửa lan tràn.
Bây giờ tình huống bên trong thế nào, không ai rõ ràng.
Hồ Thạc sắc mặt trắng bệch đứng ở cửa ra vào, đang run rẩy tay, thao tác trên cánh cửa bị đốt đến cháy đen.
Không biết vì sao chương trình an toàn đột nhiên không khởi động được, bây giờ hắn chỉ có thể dùng tay mở ra.
Nếu tiên sinh có chuyện gì, thì phải làm sao bây giờ!
Hồ Thạc hoảng đến không được.
Ngón tay phát run, nửa ngày cũng không mở được lối thoát hiểm ra.
Sơ Tranh tiến lên kéo Hồ Thạc ra, nhấc chân liền đạp.
"Sơ... Sơ Tranh tiểu thư, cửa này..."
"Ầm!"
Cửa theo tiếng mà ngã, con ngươi Hồ Thạc hơi trừng lớn.
Nhưng lúc này cũng không đoái hoài tới nữa, Hồ Thạc đuổi theo sát Sơ Tranh đi vào.
Tất cả mọi lối thoát hiểm đều đóng chặt, Sơ Tranh một đường đạp tới.
Phòng để khoang trò chơi không bị đốt tới, khoang trò chơi vẫn vận chuyển bình thường.
Hồ Thạc kiểm tra một lần, xác định người bên trong không sao, mệt lả cả người ngồi dưới đất.
Tô Đề Nguyệt đuổi tới sau một bước, y thở phì phò: "Không sao chứ?"
Hồ Thạc nói: "Tiên sinh không sao."
Tô Đề Nguyệt thở phào, thần sắc lại không giãn xuống: "Sao lại cháy?"
Toàn bộ trang viên đều dùng hệ thống phòng cháy tân tiến nhất, cho dù không cẩn thận bắt lửa, thì chẳng mấy chốc sẽ bị dập tắt, sao lại bốc cháy?
"Hệ thống phòng cháy không khởi động được." Hồ Thạc lau mặt.
"Người làm?"
"Không rõ, phải kiểm tra mới biết được." Đáy lòng Hồ Thạc trĩu nặng, khả năng sự cố là cực thấp, hệ thống phòng cháy mỗi ngày đều được kiểm tra.
Hơn nữa lửa này cũng rất quỷ dị.
Làm gì có lửa nào cháy nhanh như vậy?
Vật dễ cháy trong trang viên cũng không nhiều.
Chuyện này quá quỷ dị.
Sơ Tranh chuyển ra ngoài, nhìn trên hành lang một chút, cô giơ tay sờ, vật liệu màu đen dính trên ngón tay.
Sơ Tranh mò cầu pha lê ra ném xuống đất: "Kiểm tra thành phần."
"Chỉ biết sai người ta làm việc."
Cầu pha lê mở ra, cánh tay ngắn chân ngắn vươn ra, vỗ đất đứng lên, vừa thở phì phò phàn nàn vừa quét hình toàn bộ hành lang.
Người máy nhỏ tản bộ trên hành lang, vừa rồi chỉ có mấy dấu chân, bây giờ đã trượt ra không ít dấu.
"Cùm cụp cùm cụp cùm cụp... Cọ rửa cọ rửa cọ cọ..."
Trong miệng người máy niệm lải nhải, tản bộ đến phi thường có tiết tấu.
Sơ Tranh: "..."
Muốn đổi rơi nó.
Người máy hoàn toàn không biết Sơ Tranh đang suy nghĩ chuyện đáng sợ như vậy, tản bộ đến phi thường vui sướng.
"Ngươi nhanh lên!" Sơ Tranh thúc giục nó.
Người máy hầm hừ đáp: "Giục cái gì mà giục, giục nữa tự sát!"
"Bắt đầu màn tự sát của ngươi đi."
Người máy "bộp" một tiếng ngã chổng kềnh xuống đất.
Hai cánh tay che ngực.
"A, ta đã chết. Phải hôn hôn mới có thể tốt."
Sơ Tranh một cước đạp xuống.
Người máy ùng ục lăn đến bên cạnh, ném ra màn hình ảo trong không khí, ngăn cản hành vi tàn bạo của Sơ Tranh.
Phía trên nhấp nhô các loại ký hiệu kỳ quái, tốc độ nhấp nhô chậm lại, cuối cùng dừng lại, một loạt chữ bị phóng đại.
[ Kiểm trắc được vật bài tiết của sinh vật không biết A·E19]
Sơ Tranh: "..."
Trâu nha!!
Đều mẹ nó là sinh vật không biết loại A!!
"Điều động hồ sơ." ...
Số hiệu của sinh vật không biết: A·E19 (đã diệt sạch)
Tên của sinh vật không biết: Bé Lửa
Đẳng cấp: 12
Linh trị dao động: 2 500
Sinh tồn năng lực: Mạnh ...
Ghi chú 1: Tôi vô cùng hoài nghi A19 là một con cuồng khoe thân, nhược điểm là đóa hoa mọc trên đầu nó, rút ra bạn sẽ thắng! Cố lên!
Ghi chú 2: Nói đùa gì thế, đồ chơi kia có thể rút sao? Mẹ nó tôi xém chút bị thiêu chết.
Ghi chú 3: Bổ sung ghi chú 1, khi rút, nhất định phải tìm được Bé Nước gì đó, như thế thì sẽ không bị đốt.
Ghi chú 4: Má nó có phải mi cố ý không! ...
Sơ Tranh bị cái tên oanh tạc rồi.
Bé Lửa là cái quỷ gì?
Còn có Bé Nước?
Bé Hồ Lô sao?
Sơ Tranh kéo xuống lật đến hình ảnh tư liệu.
Trên tư liệu là một đứa bé, khỏa thân... Đầu đỉnh có một đóa hoa nở diễm lệ... Mẫu Đơn?
Hả hả hả???
Mặc kệ là cái gì, dù sao cũng là một đóa hoa rất lớn, cơ hồ không chênh lệch nhiều so với đầu của nó.
Cổ tay và mắt cá chân của đứa bé, đều quấn quanh một vòng lửa, trắng trắng mềm mềm, phá lệ đáng yêu.
Nếu như không phải trên đầu nó có một đóa hoa, thì sinh vật không biết này không có gì khác biệt so với nhãi con của nhân loại.
Thứ đồ chơi này đã sớm bị đánh dấu là diệt sạch, sao bây giờ lại xuất hiện?
"Chủ nhân cũng không nhất định đâu, đây chỉ là vật bài tiết của nó thôi, nói không chừng là ai để dành thì sao?" Người máy bập bẹ nói.
Sơ Tranh ngẫm lại cũng thấy đúng, vật bài tiết không có nghĩa là nó còn sống, cho nên Sơ Tranh cũng không đổi mới hồ sơ.
Vật bài tiết...
Chờ chút!
Vật bài tiết của A19 hình như là...
Ba ba*?
Ta @# *%#...
Sơ Tranh nhanh chóng đi rửa tay, lặp đi lặp lại rửa nhiều lần mới chấp nhận được.
Quá đáng!
Thế mà lại cầm ba ba đi bôi khắp nơi!
Có đạo đức không hả!
"Sơ Tranh tiểu thư."
Giọng nói của Tô Đề Nguyệt vang lên ở bên ngoài, Sơ Tranh lập tức khôi phục bình thường, trấn định thong dong ra ngoài.
"Sơ Tranh tiểu thư, cô phát hiện ra cái gì rồi?"
Phát hiện một tên bệnh tâm thần bôi ba ba loạn.
Nhưng ta có thể nói cho ngươi biết sao?
Đương nhiên không thể!
"Không có."