➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Có một triệu của Sơ Tranh đè ép, bố dượng Trần Bội Bội nào dám không ly hôn.
Gã đã hỏi, chứng cứ trong tay Sơ Tranh, tuyệt đối có thể làm cho gã bồi thường đến táng gia bại sản... Chứ đừng nói là Sơ Tranh còn thuê mấy luật sư như vậy, mẹ nó chỉ thiếu thường trú ở đâu phục vụ cho gã nữa thôi.
Nhưng khi nghe nói mẹ Trần muốn phòng ở, bố dượng Trần Bội Bội vẫn bùng nổ.
Mà dưới sự cổ vũ của luật sư, mẹ Trần vẫn kiên trì.
Phòng nhỏ kia cũng không phải rất đáng tiền, dù sao khu bọn họ ở rất cũ kỹ, tạm thời cũng không có xu thế khai phá gì.
Ngay cả phòng ở cũng mất, về sau gã còn sống thế nào được nữa?!
Nhưng bây giờ gã còn được lựa chọn sao?
-
Bố dượng Trần Bội Bội đồng ý ly hôn, vốn cho là gã không sao, ai biết còn chuyện bạo lực gia đình đang chờ gã.
"Ông ta còn ra ngoài được nữa không?"
Tịch Kính bưng mặt hỏi Sơ Tranh.
"Đương nhiên còn." Cho dù gã đàn ông kia nhận hình phạt, thì cùng lắm cũng chỉ là mấy tháng hoặc một hai năm, sớm muộn gì cũng sẽ ra ngoài thôi.
"Vậy ông ta ra..." Tịch Kính ngập ngừng: "Không phải sẽ trả thù mẹ con Bội Bội sao?"
Gã đàn ông kia cũng không giống loại lương thiện gì.
Ăn thiệt thòi lớn như thế, gã sẽ cho qua như vậy sao?
Tịch Kính tin tưởng, chỉ cần gã ra ngoài, nhất định sẽ trả thù mẹ con Trần Bội Bội.
Sơ Tranh liếc hắn một cái, thuận miệng nói: "Cho nên cách tốt nhất chính là thừa dịp ông ta bị giam ở trong, mà cao chạy xa bay, đừng để ông ta tìm được nữa."
Tịch Kính chớp mắt, đột nhiên đứng dậy, ôm Sơ Tranh một cái: "Em thật tốt."
Nói xong cũng mở cửa chạy ra ngoài, sau đó cửa của căn nhà sát vách bị gõ vang.
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh vốn cũng là cố ý nói cho hắn nghe, nhưng hắn chạy ra ngoài như thế, Sơ Tranh vẫn có chút khó chịu.
Thẻ người tốt là của cô!
Sát vách có tiếng nói chuyện rất nhỏ truyền đến, Sơ Tranh bực bội dạo bước trong gian phòng.
Lúc này sắc trời không còn sớm nữa, phòng sát vách khác đột nhiên vang lên một đoạn âm thanh mập mờ.
Âm thanh kia nương theo tiếng nói của Tịch Kính, yếu ớt vang lên trong phòng, Sơ Tranh đột nhiên túm lấy đồ vật, đập về phía mặt tường bên kia.
Tiếng kẹt kẹt hơi dừng lại, sau đó liền biến mất.
Kỳ thật Sơ Tranh chưa từng gặp người ở nhà sát vách kia, chỉ biết là một đôi tình nhân, mười ngày nửa tháng không ở đây, trở về thì lại kẹt kẹt kẹt kẹt không ngừng.
Một hồi lâu sau Tịch Kính mới trở về, hắn vừa đóng cửa lại, thân thể hơi lạnh rơi vào một vòng ôm ấm áp, tiếp đó đèn trong phòng đột nhiên tối sầm lại.
Đợi Tịch Kính lấy lại tinh thần, hắn đã nằm trên chăn mềm mại, như rơi vào trong đám mây.
-
Hôm sau.
Tinh thần Tịch Kính không tốt lắm, tối hôm qua ngủ quá muộn... Hắn ngáp một cái mở cửa, phát hiện Trần Bội Bội đứng bên ngoài, trong tay bưng một hộp bánh bao.
"Anh."
Trần Bội Bội thấy Tịch Kính ra, lập tức kêu một tiếng.
"A..." Tịch Kính ngồi xổm người xuống: "Còn sớm như vậy em đến đây làm gì?"
"Cái này... Là mẹ làm." Trần Bội Bội đưa hộp trong tay về phía trước: "Cho... Chị gái kia."
Tịch Kính theo bản năng nhìn vào bên trong một chút.
Ánh sáng nhạt rơi trong phòng, cô gái nằm nghiêng, ngón tay từ dưới chăn nhô ra, trắng nõn hồng hào, mái tóc đen tán dưới gối...
Tịch Kính thu tầm mắt lại: "Chị còn đang ngủ, lát nữa anh đưa cho cô ấy ăn có được không?"
Trần Bội Bội gật gật đầu, trịnh trọng giao hộp cho Tịch Kính, sau đó duỗi ngón tay ra, chỉ vào cổ Tịch Kính: "Anh, chỗ này của anh bị sao thế?"
Tịch Kính theo bản năng giơ tay sờ một chút, một giây sau sắc mặt biến hóa, ngón tay kéo lấy quần áo ngăn trở một mảnh da thịt kia.
"Bị muỗi cắn."
"A, mùa này còn có muỗi sao?" Trần Bội Bội hiếu kì.
"Cũng có thể là bị những côn trùng khác cắn thôi." Tịch Kính nhanh chóng tiễn Trần Bội Bội về, đóng cửa phòng: "Phù..."
Tịch Kính còn chưa thở phào, bên hông đột nhiên xiết chặt, hắn bị người ôm lấy từ phía sau.
"Bị muỗi cắn? Hử?"
Tịch Kính: "!!!"
Sắc mặt Tịch Kính đỏ bừng, đỏ từ vành tai đỏ đến bên tai, hơi nóng bốc thẳng lên.
Sơ Tranh kéo cổ áo hắn ra, hơi nghiêng đầu, ngậm lấy làn da mềm mại nhất trên cổ hắn.
-
Tịch Kính đứng trước gương soi soi, có chút khóc không ra nước mắt, hắn còn đi ra ngoài thế nào được nữa?
Tịch Kính ra ngoài lật tìm một bộ quần áo có cổ để thay, khó khăn lắm mới che khuất được, Tịch Kính tràn đầy cảm xúc, về sau không thể nói lung tung... Cô đều sẽ đòi lại hết.
Cũng may bây giờ thời tiết lạnh, Tịch Kính mặc như vậy cũng không có gì kỳ quái.
"Đây là Bội Bội đưa tới." Tịch Kính lấy cái hộp vừa rồi Trần Bội Bội đưa tới ra để lên bàn: "Hình như là mẹ của con bé tự làm."
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Có thời gian này, còn không bằng nghĩ xem làm sao để chạy trốn thì hơn."
Tịch Kính: "..."
"Vậy... Anh nấu lại cho em nhé." Tịch Kính nói xong liền muốn đi chuẩn bị nấu đồ ăn sáng.
Sơ Tranh mở nắp ra, lấy từ bên trong ra một cái: "Phiền phức, ăn cái này đi."
Tịch Kính một lần nữa ngồi trở lại: "Em..."
Đuôi lông mày Sơ Tranh khẽ nâng lên, không lạnh không nhạt liếc nhìn hắn, cánh môi Tịch Kính ngập ngừng, không lên tiếng, yên lặng sờ soạng về phía hộp.
Sơ Tranh dùng một tay đè tay hắn lại: "Làm gì?"
"..."
"Đây là người ta cho em, anh còn không biết ngượng mà ăn?"
"..."
Tịch Kính xém chút bị tức đến khóc, tức giận đi nấu cho mình một tô mì, sau đó tức giận đi làm.
"Tiểu Kính, hôm nay sao lại không vui thế kia?"
Ông chủ vừa đến đã thấy tâm tình Tịch Kính không cao lắm chỉnh lý kệ hàng, nhìn không có chút ánh nắng sáng sủa nào.
Thế này không thể được nha.
"Không có..."
Ông chủ đi hai vòng quanh hắn: "Tiểu Kính, tôi có một ý tưởng, cậu có hứng thú không?"
Tịch Kính: "???"
Tịch Kính cho là ông chủ lại động não nghĩ ra thứ mới lại cổ quái gì, ai biết cũng không phải là những hoạt động và đồ ngọt loạn thất bát tao kia, mà là muốn mở tiệm mới.
Mà ông chủ còn muốn Tịch Kính đến tiệm mới làm cửa hàng trưởng.
"Tôi? Tôi không được..."
"Tôi thấy cậu rất được mà!" Ông chủ sờ lên cằm: "Có cậu ở đó, tuyệt đối ổn thỏa."
Tịch Kính: "..."
Ông chủ chính là xem Tịch Kính như linh vật.
Dù sao người như hắn, đứng ở chỗ ấy chính là một phong cảnh tuyệt đẹp, còn là phong cảnh có thể khiến cho người ta bỏ tiền.
"Tiền lương của cửa hàng trưởng rất cao nha."
Ông chủ ném vũ khí cuối cùng ra.
"Dựa theo hạng mức buôn bán của cửa hàng mà được trích phần trăm nữa đó."
Tịch Kính: "..."
Bây giờ Tịch Kính không cần trả tiền nợ, nhưng hắn phải trả cho Sơ Tranh, cho nên tiền lương mỗi tháng căn bản là không động vào xu nào giao hết cho Sơ Tranh.
Thật lâu sau, Tịch Kính có chút dao động hỏi: "Tiệm mới ở đâu?"
Ông chủ mừng khấp khởi nói: "Tôi còn chưa chọn được chỗ, cậu cảm thấy chỗ nào thì tốt? Tài chính của chúng ta cũng không nhiều, không thể chọn khu vực quá thương nghiệp, tiền thuê tạm thời không đủ sức gánh vác..."
Tịch Kính: "..."
"Ông chủ, tôi đi làm việc."
Tịch Kính làm xong công việc của một ngày, ban đêm Sơ Tranh đúng giờ chờ hắn ở bên ngoài, khi Tịch Kính lên xe vẫn còn dáng vẻ thở phì phò.
"Sao vẫn còn tức giận rồi?" Sơ Tranh dùng tay chọc chọc má hắn.
Một hơi của Tịch Kính bị Sơ Tranh chọc đến không còn nữa, hắn mềm nhũn nói: "Ông chủ bảo anh đến cửa tiệm mới làm cửa hàng trưởng."
"Thăng chức, chúc mừng."
Đây đại khái là một trong những nguyên nhân mà Tịch Kính cảm thấy ở bên Sơ Tranh rất thoải mái.
Mặc dù cô rất có tiền, nhưng chưa từng nói những lời như không cho hắn làm việc, mà giống như vẫn luôn ủng hộ hắn làm việc.
Một hồi lâu sau Tịch Kính mới nói: "Nếu như đến nơi khác, thì sẽ cách nơi này rất xa."
"Không sao, em lái xe đón anh."
Tịch Kính chớp mắt: "Có thể... Có thể chứ?"
Sơ Tranh từ chọc đổi thành bóp: "Đương nhiên có thể."