Chương 611: Nuôi nhốt minh tinh (34)

Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Mặc Linh 03-07-2023 22:27:09

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Phong Vọng sắc mặt cực kém lên xe, hai tay ôm mình, một bộ dạng "ta rất tức giận, ai cũng không dỗ được". Sơ Tranh lên xe sau một bước, trợ lý lên phía trước lái xe. Trong khoang xe sau nhất thời yên tĩnh lại. Ánh mắt Phong Vọng liếc qua phía Sơ Tranh: "Không phải em tới đón tôi? Sao lại trở thành buổi fan meeting rồi?" Thẻ người tốt dùng cái giọng điệu gì đây? Quái gở. "Nói chuyện đàng hoàng chút." Có người đối đãi với kim chủ như thế à? "Hừ." Phong Vọng nhẹ hừ một tiếng: "Bọn họ dựa vào cái gì mà gọi em là chồng?" Dựa vào cái gì... Ta làm sao biết dựa vào cái gì, có thể là dung mạo ta đẹp thôi. Sơ Tranh thấy sắc mặt Phong Vọng càng ngày càng không dễ nhìn, hơi suy tư, thật lòng đề nghị: "Vậy anh gọi?" Hắn... Hắn gọi? Nói đùa cái gì thế, hắn là một người đàn ông, gọi chồng cái gì! "Em là kim chủ của anh, không thể để cho người khác gọi em như vậy." Nghe thấy người khác gọi như vậy, đáy lòng của hắn rất khó chịu. "Ồ... Vì sao?" Một kiểu xưng hô mà thôi. "Em cũng muốn làm kim chủ của bọn họ?" Sơ Tranh lắc đầu, thật lòng hứa hẹn: "Chỉ làm kim chủ của anh." Phong Vọng: "..." Mẹ! Khi muốn cùng cô nói chút chuyện mập mờ, cô vừa quay đầu liền dẫn đề tài đi lệch, bằng không thì chính là căn bản không để ý hắn. Nhưng mà luôn luôn vào lúc hắn lơ đãng, cô lại tung ra một câu chọc người. Lại có vẻ đặc biệt thật lòng... Rốt cuộc cô giả vờ hay là thật? "Muốn hôn hôn." Phong Vọng đột nhiên nói: "Loại năm phút đồng hồ ấy." Thẻ người tốt yêu cầu mình hôn, Sơ Tranh đương nhiên sẽ không cự tuyệt, ra hiệu hắn qua. Phong Vọng: "..." Mình thực sự là... Có bệnh rồi! Phong Vọng nhận mệnh đi qua, thuận tay kéo tấm che xuống. Trợ lý: "..." Tôi nghe thấy hết rồi! Khi hôn Phong Vọng không phải rất chân thành, còn cầm điện thoại di động chụp loạn. Sơ Tranh đè cánh tay cầm điện thoại của hắn xuống: "Chuyên tâm chút." Phong Vọng đành phải thu hồi điện thoại. ... Phong Vương đẹp trai vô địch vũ trụ V: Đây là kim chủ của ta, mời các người tự trọng, ok? @Trì Sơ Tranh V [ Ảnh ] Trên ảnh là cảnh hai người hôn nhau. Phong Vọng vừa phát cái Weibo này ra, lập tức có fan hâm mộ của Sơ Tranh tràn vào, chỉ vào Phong Vọng mắng to một trận. Ý tứ đại khái chính là một bình hoa như ông, mà cũng muốn chiếm lấy Tiểu Khả Ái của bọn họ, đừng có nằm mơ, sớm muộn gì cũng có một ngày Tiểu Khả Ái vứt bỏ ông, đến lúc đó ông chính là một người đàn ông mặt vàng... Cái từ người đàn ông mặt vàng này, cũng không biết là tạo ra như thế nào. Phong Vọng nhìn thấy những thứ này, tự nhiên là tức giận. Vén tay áo lên nhảy vào solo với một đám người trên mạng. Trước kia Phong Vọng tag Sơ Tranh, chẳng mấy chốc Sơ Tranh sẽ share. Nhưng mà lần này, đã qua hai tiếng, Sơ Tranh vẫn không share, tất cả mọi người đều cảm thấy lần này Phong Vọng thất sủng chắc rồi. [ Tinh hồn người yêu: Sự thật nói cho chúng ta biết, đừng cậy sủng mà kiêu, nếu không ông sẽ thất sủng ha ha ha ha. ] [ Sơ Tranh Tiểu Khả Ái: Bình hoa phải biết tự mình hiểu lấy, ông không xứng với với chồng của chúng ta. ] Phong • bình hoa • Vọng đại khái không biết tự mình hiểu lấy là cái gì. Hắn ném điện thoại, lạch cạch lạch cạch đi tới phòng ngủ. Sơ Tranh đang nghe điện thoại, hắn nhìn cô một hồi, quay người trở lại phòng khách, ôm máy tính trên bàn đi vào. Hắn kéo Sơ Tranh ngồi xuống. Sơ Tranh im ắng hỏi hắn muốn làm gì. Phong Vọng cũng không nói chuyện, mở trang web của Weibo ra, ra hiệu cô đăng nhập. Sơ Tranh liếc hắn một cái. Phong Vọng nghiêng người hôn lên mặt cô. Cách rất gần, Phong Vọng nghe thấy đầu dây bên kia, có người đang nói về chuyện mua cao ốc, thu mua, hợp đồng gì đó... Sơ Tranh giơ tay sờ sờ đầu hắn, sau đó dùng một tay gõ gõ trên bàn phím máy tính, đăng nhập vào Weibo. Phong Vọng ôm máy tính về, ngay trước mặt Sơ Tranh, share cái Weibo hắn vừa phát. Trì Sơ Tranh V: Về sau mọi người đừng gọi tôi là chồng. //@ Phong Vương đẹp trai vô địch vũ trụ V: Đây là kim chủ của ta, mời các người tự trọng, ok? @Trì Sơ Tranh V [ Ảnh ] Sơ Tranh chỉ nhìn, không ngăn cản hắn. Phát xong, Phong Vọng ném máy tính đi, đè Sơ Tranh xuống giường. "Em đang nghe điện thoại." Sơ Tranh đè thấp âm thanh cảnh cáo hắn. "Em nghe, anh không trở ngại em." Phong Vọng nói xong liền hôn tới, hắn trằn trọc hai lần, theo cằm Sơ Tranh dời xuống, từ cổ hôn đến xương quai xanh. Phong Vọng dùng răng cắn nút thắt quần áo Sơ Tranh. Thế này mà gọi là không trở ngại? Phong Vọng hôn lúc nhẹ lúc nặng, điện thoại bên kia nói gì, Sơ Tranh đã không có cách nào tập trung tinh lực nghe. "Sáng mai bàn lại." Sơ Tranh nói với người trong điện thoại một tiếng, trực tiếp cúp điện thoại, xoay người đè Phong Vọng dưới thân: "Phong Vọng, anh làm gì?" Phong Vọng rất là bằng phẳng: "Em là kim chủ của anh, bây giờ anh làm, là chuyện anh phải làm." "Đừng lộn xộn." "Anh không lộn xộn, anh muốn." Phong Vọng hơi hơi dương cằm, đường cong sườn mặt hoàn mỹ, dưới ánh sáng, càng giống như được độ thêm một tầng vầng sáng, tựa như bạch sứ, cánh môi đỏ khẽ mở: "Em có cho anh không?" Thời gian dài như vậy, Phong Vọng đã sớm nghĩ kỹ. Hắn không ghét cô, thậm chí là thích... Đương nhiên muốn làm cô trở thành người của mình. Sơ Tranh nhịn xuống dụ hoặc: "Không được." Sơ Tranh đứng dậy, còn chưa kịp xuống, liền bị Phong Vọng kéo về. "Vì sao không được?" Phong Vọng ôm cô: "Em là kim chủ của anh, không phải nên muốn anh sao?" "Mấy ngày nay không được." Sơ Tranh sửa đổi: "Qua mấy ngày rồi giao... Làm." Phong Vọng nhíu mày, một lát sau dường như nghĩ đến cái gì đó: "... Vậy... Cái kia thì sao?" Sơ Tranh sờ đầu hắn: "Ngoan, nhịn một chút." Phong Vọng: "..." Đây là thứ hắn có thể nhịn sao? A! Phong Vọng bực bội nhíu mày, đáy lòng giống như có thứ gì đó muốn xông phá khỏi giam cầm. Hắn xoay người xuống dưới, cực nhanh đi đến phòng khách, tìm tòi trong áo khoác, không biết là hắn không bỏ vào hay là mất, mà bên trong không có thuốc. "Sao thế?" Sơ Tranh đi theo hắn ra. Phong Vọng có chút muốn nổi giận. Nhưng hắn cố gắng ép về. Không thể nổi giận, không thể nổi giận trước mặt cô, không thể mất khống chế trước mặt cô. Tỉnh táo một chút. Tập trung tinh lực... "Sao thế?" Sơ Tranh tiến lên quay người tới: "Có phải khó chịu không?" Hai tay Phong Vọng nắm chắc thành quyền, ngay khi hắn sắp không ép nổi cỗ bực bội dưới đáy lòng kia, Sơ Tranh bỗng nhiên nghiêng người tới hôn hắn. Bàn tay khẽ vuốt theo hắn lưng. Bực bội vừa mới xông ra, giống như đều chậm rãi yên tĩnh lại theo động tác của cô. Trước đó có mấy lần, Phong Vọng có cảm giác rất nhỏ. Cảm thấy cô hôn mình, mình có thể rất nhanh bình tĩnh trở lại. Nhưng mấy lần kia, hắn cũng không có dấu hiệu sắp mất khống chế, chỉ là đáy lòng hơi bực bội. Nhưng lần này Phong Vọng cảm giác được rất rõ ràng. Cảm giác sôi trào mãnh liệt như sóng lớn, đột nhiên bị băng tuyết đông kết, toàn bộ thế giới đều yên tĩnh lại, chỉ còn quanh quẩn mùi hương lành lạnh. "Hôn lâu một chút." Phong Vọng thấp giọng thì thầm: "Có được không?" "Bao lâu?" Sơ Tranh thật lòng hỏi: "Còn ăn cơm không?" Phong Vọng: "..." Loại thời điểm này em nên không chút do dự đẩy ngã anh! Mà không phải hỏi loại vấn đề này đâu! Phong Vọng nói thầm: "Anh không đói bụng." "Dạ dày anh đói." Bệnh dạ dày tái phát, cuối cùng còn không phải là cô tới à. "Em hôn thì không đói bụng." "Em còn có thể dừng đói?" "Có thể, em còn có thể chữa bệnh." Phong Vọng chém đinh chặt sắt: "Chữa bệnh của anh." Cảm giác sôi trào mãnh liệt của anh chỉ vì em mà dừng lại.