➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Nếu như chỉ có một mình Ứng Chiếu ứng phó với Mục Tấn Nhiên, thì có lẽ thậm chí Mục Tấn Nhiên cũng không cần nói ra chuyện phát sinh giữa hắn ta và Đoàn Hi, chỉ cần hơi tạo áp lực, là có thể mang được đứa bé đi.
"Không sao, đừng sợ." Sơ Tranh vỗ vỗ đầu Ứng Chiếu: "Anh muốn nuôi nó thì chúng ta nuôi."
Giọng điệu này cực kỳ giống như chỉ nuôi một con vật nhỏ.
Ứng Chiếu: "..."
Hắn muốn lo lắng cũng lo lắng không nổi.
Cô cũng muốn làm Mục Tấn Nhiên phá sản luôn rồi...
Ứng Chiếu tin tưởng Sơ Tranh, chắc chắn cô có bản lĩnh ấy.
Ứng Chiếu hít sâu một hơi: "Ừ."
Sơ Tranh hôn lên mặt Ứng Chiếu một cái.
"Ma ma, con cũng muốn hôn hôn." Oắt con quệt miệng muốn hôn hôn.
"Cút."
Oắt con mếu máo, làm bộ muốn khóc.
"Em hung dữ với nó làm gì." Ứng Chiếu bất đắc dĩ dỗ con.
[ Nó cũng xứng! ]
[ Em mới không hôn! ]
[ Em chỉ hôn anh là đủ rồi! ]
Gò má và vành tai Ứng Chiếu không khỏi hơi đỏ lên, sao cô cứ luôn thích đùa giỡn hắn ở trong lòng nhỉ?
-
Chính như Sơ Tranh nói, Mục Tấn Nhiên không lựa chọn thưa kiện.
Văn phòng luật sư trên tấm danh thiếp đó đúng là vừa thành lập, không có danh tiếng gì.
Nhưng điều tra bên trong một chút, thì biết được nước trong này sâu cỡ nào.
Ngay cả hai luật sư nổi tiếng từ trước đến này luôn là đối thủ một mất một còn cũng ở chỗ này.
Lúc trước họ đã nói dù có chết đói cũng không làm đồng nghiệp với đối phương...
Đoàn đội luật sư của công ty Mục Tấn Nhiên cũng không kém.
Nhưng đối mặt với loại đội hình này, Mục Tấn Nhiên thật đúng là không có niềm tin chắc chắn gì, chứ đừng nói Sơ Tranh còn uy hiếp hắn ta.
Nếu như quả thật lật ra chuyện lúc trước...
Bây giờ Mục Tấn Nhiên cũng rất hối hận vì chuyện trước kia mình từng làm.
Nhưng lúc ấy hắn ta như bị điên rồi.
Một lòng một dạ muốn giữ Đoàn Hi lại, không tiếc dùng bất kỳ thủ đoạn nào.
Bây giờ trừ hối hận, thì vẫn là hối hận.
Lúc ấy hắn ta không hề biết lúc rời đi Đoàn Hi đang mang thai...
Mục Tấn Nhiên nhớ lại có một thời gian Đoàn Hi vô cùng táo bạo, liên tục làm mình bị thương.
Lúc ấy hắn ta chỉ cho rằng cô ấy phát bệnh...
Bây giờ suy nghĩ kỹ lại, lúc ấy có lẽ cô ấy muốn làm sảy đứa bé.
Nhưng giày vò một thời gian mà đứa bé vẫn không bị sao cả.
Đoàn Hi dần dần yên tĩnh lại, bắt đầu ăn uống đàng hoàng.
Cảm xúc của Đoàn Hi vốn lặp đi lặp lại, lúc yên tĩnh thì cực kỳ yên tĩnh, lúc táo bạo thì cực kỳ táo bạo.
Hắn ta không hề phát giác được chỗ không thích hợp.
Cô ấy tình nguyện giao phó con cho một người xa lạ, cũng không muốn nói cho hắn ta biết...
Có lẽ đã thật sự căm hận mình, nên mới không muốn để con sống cùng mình.
Mặc dù Mục Tấn Nhiên không lựa chọn thưa kiện, nhưng cũng không từ bỏ.
Mục Tấn Nhiên chạy đến phía dưới chung cư nằm vùng, đại khái là muốn thuyết phục Ứng Chiếu và Sơ Tranh.
Bối cảnh của Ứng Chiếu rất bình thường.
Nhưng Sơ Tranh thì không giống, đến giờ Mục Tấn Nhiên vẫn không biết rõ được lai lịch của Sơ Tranh.
Hắn ta không dám dùng thủ đoạn khác, chỉ có thể dùng cách này.
-
Sơ Tranh dắt oắt con đi ra khỏi cổng chung cư, mặc dù oắt con đi rất ổn định, nhưng bởi vì nó nhỏ, lại mặc quần áo gấu con liền nhau, nên nhìn lung la lung lay, cực kỳ đáng yêu.
Đi ra khỏi cổng thì Sơ Tranh buông oắt con ra.
Oắt con tự đi lên phía trước, bước những bước quá lớn, khó tránh khỏi sẽ đạp phải mình.
Thế là ngã nhào xuống đất.
Oắt con nằm rạp trên mặt đất, trước tiên hít mũi một cái, lại quay đầu nhìn Sơ Tranh.
Sơ Tranh đứng ở nơi cách xa một mét nhìn, không hề có ý định giúp đỡ nó.
Oắt con nằm tầm một phút rồi mới bắt đầu chuẩn bị tự đứng lên.
Nhưng nó vừa động thì đã được bế lên.
Oắt con nghi hoặc sao hôm nay ma ma lại tốt như vậy, nhưng ngẩng đầu lên lại phát hiện không phải là gương mặt quen thuộc ấy.
Oắt con: "..."
Mục Tấn Nhiên đau lòng nhìn oắt con, vội vàng kiểm tra trong lòng bàn tay nó.
Oắt con mếu máo, một giây sau đột nhiên khóc thét.
Không có nước mắt gì, chỉ gào khan, tiếng khóc vọt thẳng lên trời.
Oắt con vừa khóc, dọa sợ Mục Tấn Nhiên.
"Có phải ngã đau ở đâu không?"
"Mục tiên sinh anh buông nó ra." Sơ Tranh đi tới, ra hiệu Mục Tấn Nhiên buông đứa bé xuống.
Mục Tấn Nhiên: "Sao nó lại khóc thành thế này? Có phải là ngã đụng vào đâu rồi không?"
"Bởi vì anh ôm nó."
"..."
Mục Tấn Nhiên buông oắt con xuống, oắt con lập tức im bặt, cái mũi nhỏ co lại, quay đầu lập tức ôm lấy đùi Sơ Tranh, trốn ra phía sau cô, chỉ lộ ra một cái đầu, con ngươi đen bóng nhìn chằm chằm Mục Tấn Nhiên.
Mục Tấn Nhiên: "..."
Thật sự không khóc nữa?
"Mục tiên sinh cả ngày chạy tới chỗ này, công ty anh phá sản rồi à?"
"Phong tiểu thư, phải thế nào cô mới đồng ý trả lại con cho tôi đây? Tôi là cha ruột của nó, tôi..."
Sơ Tranh ngồi xổm người xuống, nắm lấy bả vai oắt con, để nó nhìn Mục Tấn Nhiên.
"Con muốn đi với hắn ta, để hắn ta làm ba ba của con không?"
Oắt con nghiêng đầu, đại khái là đang suy nghĩ xem lời này của Sơ Tranh có ý gì, Sơ Tranh cũng không thúc giục nó.
Một hồi lâu sau oắt con lắc đầu.
"Anh xem, người trong cuộc cũng không muốn đi cùng anh." Sơ Tranh đứng dậy: "Cho nên đây không phải vấn đề có trả hay không."
Khóe miệng Mục Tấn Nhiên khẽ co giật: "Nó vẫn là một đứa bé chưa đến hai tuổi."
Sơ Tranh: "Đứa bé không phải là người à? Anh có tôn trọng con của anh không? Như anh mà cũng muốn làm cha? Đi học một khóa làm thế nào để làm cha đi, lấy được bằng tốt nghiệp rồi hãy đến thảo luận vấn đề này với tôi."
Mục Tấn Nhiên: "..."
Sơ Tranh dẫn oắt con rời đi, Mục Tấn Nhiên đứng tại chỗ, một hồi lâu sau vẫn không có phản ứng.
Mục Tấn Nhiên vốn muốn cho người đi theo sau, nhưng rất nhanh hắn ta phát hiện mặc dù Sơ Tranh và oắt con không ngồi xe, đằng sau lại có hai chiếc xe bám theo không gần không xa.
Một chiếc xe trong đó Mục Tấn Nhiên nhớ kỹ, chính là chiếc xe mà Sơ Tranh tự lái trong lần đầu gặp.
-
Mục Tấn Nhiên vẫn sẽ tới, nhưng không nhiều lần như vậy nữa.
Da mặt Mục Tấn Nhiên cũng dày, sẽ cố ý chờ khi Sơ Tranh không ở nhà, chỉ có Ứng Chiếu mới tới.
Ứng Chiếu dễ nói chuyện, cho nên Mục Tấn Nhiên có thể ở chung với đứa bé một hồi.
Đương nhiên lần nào cũng bị Sơ Tranh bắt được, Ứng Chiếu cho là cô sẽ nói gì đó, kết quả Sơ Tranh cũng không nhiều lời về chuyện này.
Ứng Chiếu nhịn không được hỏi cô.
Sơ Tranh cực kỳ lạnh lùng trả lời: "Nó lại không phải con em, anh mới là người giám hộ của nó, có quyền quyết định nó gặp mặt ai. Em chỉ cam đoan khi nó ở trong tay em sẽ không ch... Xảy ra chuyện là được."
[ Hù chết người, xém chút nói lỡ miệng! Còn tốt, ta kịp thời ổn định!! ]
[ Ngày hôm nay cũng cố gắng làm người tốt đó! ]
Ứng Chiếu: "..."
Anh biết cả rồi.
Sơ Tranh: "Hay là anh muốn chia cho em quyền lợi này?"
"Quyền... Quyền lợi gì?" Sơ Tranh nói lời này quá đột ngột, Ứng Chiếu không kịp phản ứng.
Sơ Tranh: "Người giám hộ."
Quyền lợi người giám hộ... Ý đó không phải là kết hôn sao?
Ứng Chiếu ho nhẹ một tiếng, không đáp lại lời này của Sơ Tranh, xoay người thu thập quần áo đi giặt.
Sơ Tranh còn rất hăng hái đi theo phía sau hắn.
"Anh suy nghĩ thật kỹ đi."
[ Vì thẻ, ta không ngại miễn cưỡng làm người giám hộ. ]
[ Vì thẻ mà ta nỗ lực quá nhiều! ]
Ứng Chiếu cúi đầu phân loại quần áo, quần áo có thể giặt máy đều nhét hết vào trong máy giặt, đồ không thể giặt máy thì phân loại ra để trong chậu.
Hắn vẫn luôn nghĩ mãi mà không rõ, tại sao cô lại dùng từ KA để thay thế hắn.
Nghe nhiều, Ứng Chiếu cũng hoài nghi có phải mình là thế thân không...