➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Phong Vọng không muốn nói đến nguyên nhân hắn đánh người, vẻ kháng cự hiện rõ trên mắt hắn, như là đang nói "không được phép nghe ngóng chuyện riêng tư của tôi", phòng bị và cảnh giác.
Ánh mắt Sơ Tranh rơi vào bình thuốc trên bàn.
Dường như Phong Vọng phát giác được, lập tức cầm bình thuốc trong tay, ngăn trở ánh mắt Sơ Tranh.
Phong Vọng điềm nhiên như không có việc gì nói: "Tiểu sư muội, Lan Linh bên kia cô giúp tôi giấu một chút, tôi sẽ cảm thấy cô là người tốt nha!"
Sơ Tranh không thấy rõ, nhưng Phong Vọng càng che giấu, thì càng chứng minh nó có vấn đề.
Sơ Tranh từ chối cho ý kiến, thản nhiên nói: "Ngày hôm nay tạm dừng quay, tôi đưa anh về."
"Trợ lý đưa tôi..."
"Vậy tôi chỉ có thể nói cho Lan Linh biết." Cho dù là đang uy hiếp người, nhưng vẻ mặt Sơ Tranh vẫn rất lạnh lùng, giống như không phải cô đang uy hiếp vậy.
Hồi lâu sau Phong Vọng mới nói: "Vậy làm phiền tiểu sư muội."
"Ừ."
Phong Vọng: "..."
Không cho cô đưa thì cô khăng khăng đòi đưa.
Để cho cô đưa, khách khí với cô một chút, thì cô lại đáp ứng?
Người gì thế!
Phong Vọng đứng dậy, trên cổ vẫn rất đau, hắn che lấy cổ đi ra ngoài.
"Đừng để tôi biết là ai đánh!!" Phong Vọng nói thầm một tiếng.
Sơ • hung thủ • Tranh: "..." Sẽ không để cho anh biết.
Sơ Tranh đưa Phong Vọng về chung cư, Phong Vọng đã làm tốt công tác chuẩn bị để ứng phó với Sơ Tranh, nhưng mà Sơ Tranh chỉ đưa hắn đến chung cư, sau đó rời đi không thèm quay đầu lại.
Phong Vọng: "..."
Thật sự chỉ đưa hắn về à. ...
Lịch quay ngừng hai ngày, sau đó thông báo cho bọn họ tiếp tục quay.
Phong Vọng còn tưởng rằng đối phương sẽ đổi mình đi, kết quả đối phương không nói gì cả, nên làm gì thì làm cái đó.
Có thể là cảm thấy mình đuối lý, lúc quay phim Phong Vọng nghiêm túc hơn nhiều —— nhưng mà cũng không có gì trưng dùng được, vẫn làm đạo diễn tức giận đến mức đầu muốn nứt ra.
"Còn lại một phần cuối cùng, hai vị lão sư vất vả một chút, tranh thủ ngày hôm nay có thể quay xong."
"Tôi không có vấn đề." Phong Vọng há mồm liền nói.
"..." Người có vấn đề nhất chính là ông đó ông nội!!
Phần cuối cùng là hiện đại, cần phải quay ở trường học.
Phần cuối này Phong Vọng ngược lại là rất thông thuận, không làm ra chuyện xấu gì.
Thiếu niên mặc đồng phục, vui đùa ầm ĩ cùng bạn học, bị bạn học thất thủ đẩy một cái, đụng phải nữ sinh đứng ở chính giữa.
Hai người im ắng đối mặt.
Hoa anh đào hai bên đường nở rộ, cánh hoa xoay tròn rơi từ trên không trung xuống.
Trong không khí dường như có hơi thở thơm ngọt của thanh xuân phiêu đãng.
"Cẩn thận..."
Có người hô to một tiếng.
Thiếu niên cả kinh quay đầu lại, một chiếc xe đang chạy như bay về phía hắn.
Mắt thấy sắp đụng vào người thiếu niên, nữ sinh giữ chặt cánh tay hắn, thuận thế kéo sang bên cạnh một cái.
"Cắt!"
Đạo diễn hô cắt.
"Trì lão sư, đoạn này hai người phải ngã xuống đất. Sau đó lăn sang bên cạnh hai vòng..." Đạo diễn vừa nói vừa khoa tay.
Sơ Tranh thật lòng trả lời: "Tôi có thể kéo hắn ra."
Đạo diễn: "..."
Mẹ nó ai cần cô kéo hắn ra!!
"Nhân vật của tôi không phải người bình thường, sao có thể xuất hiện loại sai lầm này." Sơ Tranh lý luận bắt bẻ đạo diễn.
Đạo diễn nhức đầu: "Trì lão sư, đây không phải vấn đề hợp lý hay không hợp lý, thứ chúng ta cần chính là hiệu quả!!"
Người xem muốn xem chỉ là hiệu quả thị giác, không phải logic.
Bọn họ đang quay quảng cáo!!
Quảng cáo!!
Trọng điểm của bọn họ cũng không phải kịch bản, mà là trang sức!
"Biết rồi." Sơ Tranh không nói tiếp.
Đạo diễn nghĩ xong một đống lý luận trong đầu, đột nhiên không có chỗ nói, nghẹn khuất trở lại vị trí của mình.
Phong Vọng vẫn luôn trầm mặc, hắn đang cúi đầu nhìn cánh tay Sơ Tranh đang kéo hắn.
Đây là kéo cổ tay hắn, nhưng cách lớp quần áo, Phong Vọng vẫn có thể cảm giác được nhiệt độ trong lòng bàn tay cô.
Ngay lúc hắn thất thần, Sơ Tranh buông hắn ra.
Đạo diễn bên kia hô một lần nữa.
Tất cả diễn viên trở về vị trí cũ.
Xe chạy như bay —— kỳ thật cũng không có, xe chạy rất chậm, hậu kỳ sẽ có kỹ thuật tăng tốc.
Khi xe đến gần Sơ Tranh, cô vừa vặn giữ chặt thiếu niên bởi vì xe hù đến, mà mất đi năng lực hàng động.
Sơ Tranh vẫn không ngã...
"Xin lỗi, thói quen." Sơ Tranh không đợi đạo diễn nổi giận, chủ động xin lỗi.
Lợi hại cũng không phải lỗi của cô mà!!
Loại chuyện như giả té này, có chút khó khăn!!
Một ngụm lửa giận của đạo diễn chỉ có thể nuốt trở về.
Lần thứ ba cuối cùng Sơ Tranh cũng ngã.
Đạo diễn có chút đần độn, cũng không phải muốn cô ngã thật! Những thứ này đều cần hậu kỳ biên tập lại, nhưng Sơ Tranh ngã thật!!!
Hơn nữa động tác còn vô cùng ăn khớp.
Đạo diễn bị dọa đến không dám hô cắt.
Hai người lăn trên mặt đất một vòng, nữ sinh ở trên, nam sinh ở dưới.
Trang sức trên cổ nam sinh lộ ra, nữ sinh giống như bị hấp dẫn, nhịn không được duỗi tay cầm lên.
Phong Vọng ngơ ngác nhìn cô, quên cả phản ứng.
Trọng lượng của nữ sinh rất nhẹ, thân thể đè trên người hắn, hơi thở lạ lẫm quanh quẩn tới.
Hoa anh đào chậm rãi rơi xuống, toàn bộ hình ảnh đều tràn ngập màu hồng kiều diễm.
Nữ sinh buông xuống hàng mi dài, tạo thành một cái bóng hình quạt ngay dưới mí mắt.
Mũi ngay thẳng vừa vặn, hình dáng môi no đủ, hiện ra ánh sáng lộng lẫy mê người, khiến cho người ta có xúc động muốn âu yếm.
Đáy mắt trong suốt, giống như mặt hồ kết băng, có thể chiếu ra cái bóng, nhưng lại mông lung, lộ ra một cỗ hàn ý.
Đáy lòng Phong Vọng có một loại cảm giác nói không nên lời.
Tựa như mông lung rung động.
Mà phần rung động này đến từ người trước mặt...
"Cắt ——" Đạo diễn hô cắt, cảnh này có thể qua.
Phong Vọng có chút luống cuống tay chân đẩy Sơ Tranh ra, xoay người nhảy dựng lên, cực nhanh đi đến bên cạnh.
"Anh Phong, anh rất nóng sao?" Giọng nói của trợ lý từ xa xa truyền đến.
"Không nóng."
"Vậy sao anh toát mồ hôi?" Trợ lý vô tội hỏi.
"Đi đi đi." Phong Vọng vội vàng đuổi trợ lý đi: "Trước kia không phát hiện cậu nhiều lời như thế... cậu còn nói nữa, trừ tiền lương của cậu."
Sơ Tranh từ dưới đất đứng dậy.
"Chị Sơ Tranh, sao lại bị thương rồi?" Lương Tịch xuất hiện, vừa liếc mắt liền nhìn thấy lòng bàn tay Sơ Tranh cọ ra vết thương.
Sơ Tranh không thèm để ý nhìn một chút: "Không sao."
Vừa rồi khi té xuống, đỡ cho Phong Vọng một chút.
"Như vậy sao được, nhanh, để em xử lý vết thương cho chị."
Lương Tịch kéo Sơ Tranh đi sang một bên khác xử lý vết thương.
Cảnh quay ở chỗ này kết thúc, thay đổi vị trí sân bãi.
Phía sau Phong Vọng cơ hồ không đối mặt với Sơ Tranh, dẫn đến đạo diễn không ngừng rống hắn. ...
Thời gian nghỉ ngơi, Sơ Tranh đi toilet trở về, phát hiện Phong Vọng và trợ lý đều không ở đây, ngược lại là áo khoác của hắn ném trên ghế.
Sơ Tranh nhìn hai bên một chút, thấy nhân viên công tác không phải nghỉ ngơi lướt điện thoại, thì chính là chỉnh lý thiết bị, không ai chú ý, nên cô cẩn thận đi tới.
Ngẩng đầu liếc nhìn bốn phía.
Thấy thật sự không có ai chú ý, cấp tốc sờ soạn trong túi áo Phong Vọng hai lần.
Trong túi áo Phong Vọng không có gì cả...
"Cô đang tìm gì thế?"
Giọng nói của Phong Vọng vang lên từ phía sau.
Sơ Tranh cứng lại.
Xong rồi!
Sao hắn lại trở lại?
Vấn đề không lớn, không sao!
Sơ Tranh cực nhanh trấn định lại, bất động thanh sắc thu tay lại, quay người nhìn người đàn ông phía sau, bình tĩnh trả lời: "Điện thoại."
Trên mái tóc màu nâu sẫm của người đàn ông dính mấy giọt nước, dưới ánh nắng lộ ra óng ánh sáng long lanh, hắn hất hất cằm: "Điện thoại không phải đang ở trên tay cô sao."
Sơ Tranh cúi đầu.
Điện thoại đang êm đẹp nằm trong tay cô.
"Vừa tìm được." Sơ Tranh ngước mắt, bằng phẳng vô cùng.
Phong Vọng không quá tin tưởng, ngờ vực hỏi: "Điện thoại của cô sao lại ở trên ghế của tôi?"
"Sao tôi biết được, chắc Lương Tịch để sai chỗ." Sơ Tranh tiếp tục bằng phẳng chụp mũ cho Lương Tịch.
Dường như Phong Vọng tin tưởng cách nói này, không tiếp tục hỏi, lấy áo khoác trên ghế ra, nằm xuống, kéo áo đắp lên mặt, sau đó liền không có động tĩnh.
Phù...
May mà đầu óc ta xoay chuyển nhanh.
Bằng không thì không xuống đài được mất.