➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Cha..."
An Tuệ ôm Ôn Hoằng Nghị bắt đầu khóc.
Khóc đến cực kỳ thê thảm, Ôn Hoằng Nghị vẻ mặt đau lòng an ủi, hỏi thăm cô ta rốt cuộc bị làm sao.
An Tuệ cũng không nói, chỉ khóc.
Dù sao Ôn Hoằng Nghị cũng là người từng trải, trông thấy dáng vẻ của An Tuệ, cùng với vết tích mơ hồ lộ ra chỗ cổ áo, trong lòng trầm xuống.
"Dì đi ra ngoài trước đi." Ôn Hoằng Nghị nói với bảo mẫu.
Bảo mẫu đáp một tiếng, mau chóng rời đi, dì Chu cũng rất thức thời rời đi.
Sơ Tranh điềm nhiên như không có việc gì ngồi ở bên kia húp cháo, cô là chủ nhà, đương nhiên không cần rời đi, Ôn Hoằng Nghị cũng không để ý đến cô.
An Tuệ khóc đủ rồi, đứt quãng nói ra chuyện này.
An Tuệ cũng không muốn nói, nhưng mà... Bị người khác nhìn thấy, cô ta không nói, chẳng mấy chốc Ôn Hoằng Nghị cũng sẽ biết được từ những nơi khác.
An Tuệ cũng không rõ ràng...
An Tuệ bỗng nhiên giật mình một cái, nhìn sang phía Sơ Tranh bên kia, cô ta rõ ràng đã bảo Bùi Tri Mặc đưa rượu cho cô uống, vì sao cuối cùng lại biến thành chính cô ta?
Mà cô vẫn còn rất tốt...
Ngay khi An Tuệ nghĩ những chuyện này, biệt thự đến có người đến.
Người tới không phải ai khác, chính là Bùi Tri Mặc.
Bùi Tri Mặc cũng không rõ sao mình lại mơ mơ hồ hồ cùng An Tuệ... Nhưng cậu ta vốn thích An Tuệ, lúc này đã quan hệ với An Tuệ, cho nên sau khi An Tuệ rời đi, ngay lập tức chạy tới.
"Anh tới đây làm gì!"
An Tuệ trông thấy Bùi Tri Mặc sắc mặt cũng trở nên cực kỳ khó coi.
"Tuệ Tuệ, anh... Xin lỗi, anh không biết tại sao lại như vậy, nhưng em yên tâm, anh sẽ phụ trách."
"Ai cần anh phụ trách!"
An Tuệ quát to một tiếng, cảm xúc lộ ra đặc biệt kích động.
An Tuệ biết Bùi Tri Mặc thích mình, nhưng cô ta không thích.
Cô ta thích chính là kiểu người như Doãn Tu Dương...
"Cha, con không muốn nhìn thấy hắn, cha đuổi hắn đi đi!!"
"Được được được, con đừng kích động."
Ôn Hoằng Nghị trấn an được An Tuệ, dẫn Bùi Tri Mặc rời khỏi phòng khách.
Ôn Hoằng Nghị vừa đi, An Tuệ lập tức đứng lên, cô ta trực tiếp đi trước mặt đến Sơ Tranh: "Là mày làm đúng không?"
Sơ Tranh uống xong một ngụm cháo cuối cùng, đặt bát lại trên bàn: "Cô đang nói gì thế?"
"Mày biết tao đang nói cái gì." An Tuệ cắn răng, đáy lòng lan tràn hận ý.
Bây giờ còn giả ngu với cô ta, thú vị lắm sao?
An Tuệ chỉ là kỳ quái, rốt cuộc cô làm sao để Bùi Tri Mặc cùng với mình.
Bùi Tri Mặc không thể có lá gan kia, buổi sáng hôm nay cậu ta nhìn qua cũng giống như không rõ tình hình...
"Không phải tôi, cô đừng nói lung tung." Sơ Tranh đúng lý hợp tình nói.
Ngươi làm trước, ta đây không phải là trả lại cho ngươi sao? Ta có lỗi gì?
Ta không sai!
"Mày..."
An Tuệ chỉ tay vào Sơ Tranh, sắc mặt đỏ lên, phẫn nộ sắp tràn ra khỏi hốc mắt, nhưng chính là không thể nói được chữ nào.
Cô ta không có chứng cứ... Cô ta chỉ suy đoán mà thôi.
An Tuệ nghe thấy tiếng Ôn Hoằng Nghị trở về, cô ta cắn răng nói với Sơ Tranh: "Ôn Sơ Tranh, mày chờ đó cho tao!"
Chuyện này sẽ không xong như vậy đâu.
Nội tâm Sơ Tranh trợn mắt trừng một cái, ngươi bảo ta chờ, thì ta phải chờ chắc? Ngươi còn lợi hại quá cơ!
-
Ôn Hoằng Nghị dẫn theo Bùi Tri Mặc đồng thời trở về, An Tuệ trông thấy người trong cuộc này, cũng giống như con mèo bị dẫm phải đuôi, dựng thẳng gai nhọn lên.
Nhưng Ôn Hoằng Nghị muốn biết rõ ràng chuyện này, rốt cuộc là ngoài ý muốn, hay là có người cố tình làm.
Cho nên vừa trấn an An Tuệ, vừa hỏi cô ta rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì.
Cuối cùng An Tuệ bình tĩnh lại một chút, trả lời theo Ôn Hoằng Nghị.
An Tuệ cúi đầu, vẻ mặt thương tâm gần chết. Nhưng trên thực tế trong đôi mắt buông xuống của cô ta đang lóe ra ánh sáng ác độc.
Khi Ôn Hoằng Nghị hỏi cô ta, cô ta từng chút từng chút lộ ra chuyện Sơ Tranh cũng ở đó, quả nhiên Ôn Hoằng Nghị nghe xong liền gầm thét về phía Sơ Tranh.
"Ôn Sơ Tranh, mày tới đây."
"Tôi nghe thấy." Sơ Tranh ngồi không nhúc nhích: "Có lời gì cứ nói."
Ôn Hoằng Nghị chỉ vào Sơ Tranh, nổi trận lôi đình: "Vì sao mày không trông chừng em gái cho tốt?"
"Vì sao tôi phải trông chừng cô ta?"
"Nó là em gái của mày!"
Ngón tay Sơ Tranh khoác lên trên ghế dựa, ánh mắt liếc qua Ôn Hoằng Nghị, không lạnh không nhạt hỏi: "Ôn tiên sinh cũng gọi vị anh em cùng cha khác mẹ của ông là em trai sao?"
Ôn gia cũng có cái truyền thống "tốt đẹp" này.
Cha của Ôn Hoằng Nghị cũng ngoại tình, cũng có con riêng.
Nhưng Ôn Hoằng Nghị là con vợ chính, đối với vị kia con riêng có thể nói là hận đến nghiến răng.
Cho dù đến tuổi này rồi, cũng không thấy ông ta có lui tới gì với vị kia cả.
Sơ Tranh vừa nói câu đầu tiên đã chắn cho Ôn Hoằng Nghị đến sắc mặt đỏ bừng, tay chỉ về phía cô cũng đang phát run, muốn mắng cô, lại không biết bắt đầu từ đâu, tức giận đến đau cả não.
-
Ôn Hoằng Nghị quyết định không chấp nhặt với Sơ Tranh, giải quyết chuyện của Tuệ Tuệ trước mới quan trọng hơn.
Ông ta ngồi trở lại ghế, an ủi An Tuệ vài câu, An Tuệ khóc sướt mướt, nói tiếp.
An Tuệ cũng không trực tiếp xác nhận Sơ Tranh, mà là thỉnh thoảng nhảy ra một câu, không ngừng làm sâu sắc ấn tượng của Ôn Hoằng Nghị, biết Sơ Tranh ở đó, hơn nữa từng xuất hiện ở gần cô ta.
Cuối cùng mới giải quyết dứt khoát: Ly rượu cuối cùng cô ta uống, là Sơ Tranh lấy ra, uống xong cô ta liền bất tỉnh nhân sự.
Sơ Tranh dù bận vẫn ung dung nhìn An Tuệ, không nghĩ tới cô ta lại cáo trạng với Ôn Hoằng Nghị như thế...
Nhưng mà Sơ Tranh nghĩ đến chuyện Ôn Hoằng Nghị bảo vệ vị này cỡ nào, nếu như chuyện này đổi thành nguyên chủ, nói không chừng An Tuệ thật sự có thể thành công.
Ôn Hoằng Nghị xanh mặt: "Ôn Sơ Tranh!"
"Tôi cho cô uống?"
"Chị..." An Tuệ núp ở bên người Ôn Hoằng Nghị: "Em uống ly rượu chị đưa cho em, nên mới..."
An Tuệ muốn nói lại thôi, giao việc não bổ lại cho Ôn Hoằng Nghị.
Trước khi Ôn Hoằng Nghị não bổ xong, Sơ Tranh hỏi: "Hôm qua tôi mặc quần áo gì?"
An Tuệ: "???"
Sơ Tranh chậm rãi nói: "Nếu cô đã từng gặp tôi, thì chắc phải biết tôi mặc quần áo gì chứ?"
An Tuệ: "..."
Đêm qua cô ta căn bản không chính diện đụng mặt Sơ Tranh, làm sao biết Sơ Tranh mặc quần áo gì.
Cô ta làm sao có thể nghĩ đến, Sơ Tranh sẽ hỏi ra một vấn đề trí mạng như thế.
An Tuệ muốn mượn cớ: "Tia sáng quá mờ, em..."
Sơ Tranh rất rộng lượng lui một bước: "Màu gì sẽ nhớ kỹ chứ?"
"..."
"Tôi đã đưa rượu cho cô, vậy chắc chắn phải từng tiếp xúc gần với cô, ngay cả chuyện cơ bản nhất như tôi mặc đồ gì, quần áo màu gì cô cũng nói không nên lời, cô mơ thấy tôi đưa rượu cho cô à? Vu oan không phải vu oan như cô đâu."
"Em không có... Thật sự là chị..."
An Tuệ theo bản năng phản bác, cô ta nhìn về phía Ôn Hoằng Nghị.
"Cha, thật sự là chị đưa cho con ly rượu kia."
"Cô không có chứng cứ thì không nên nói lung tung." Đùa nghịch lưu manh ta sẽ không nhận!
Ôn Hoằng Nghị: "..."
Bây giờ Ôn Hoằng Nghị cũng có chút không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Sơ Tranh nói dường như cũng có đạo lý.
Thấy Ôn Hoằng Nghị cũng không lập tức tin tưởng mình, đáy lòng An Tuệ đại khái đã vặn vẹo thành bánh quai chèo.
Vừa rồi cô ta nói là Sơ Tranh tự tay đưa rượu cho cô ta, nói lời này đến đường chết rồi, bây giờ cũng không có cách nào đổi giọng.
An Tuệ nhìn về phía Bùi Tri Mặc, đại khái là muốn Bùi Tri Mặc nói chút gì, cũng để chứng minh cô ta không nói dối.
Đáng tiếc lúc này Bùi Tri Mặc cúi thấp đầu, một bộ dáng chờ Ôn Hoằng Nghị xử lý.