➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Bắt thích khách! Bắt thích khách!!"
"Mau cứu đại hoàng nữ!"
"Có ai không!! Có ai không!!"
Bên tai Sơ Tranh bị các loại âm thanh tràn ngập, sau đó mình liền bị người nâng lên.
Mẹ nó!
Không phải nằm mơ!
Lại mẹ nó bắt đầu rồi.
Vương bát đản con chó điên này.
Bên tai là âm thanh hỗn tạp, tiếng bước chân và tiếng khóc của nữ tử.
"Thế nào rồi?" Có giọng nói hỏi.
"Lão thần... Tận lực."
"Huhu..."
Tiếng khóc lớn dần.
Âm thanh bên tai Sơ Tranh dần dần đi xa, ý thức dần dần chìm xuống.
Không biết trôi qua bao lâu.
Sơ Tranh mới có một chút ý thức, cô chậm rãi mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt chính là lụa trắng phiêu động.
Bốn phía có từng trận âm phong, thổi đến toàn thân cô phát lạnh.
Đây là nơi quái quỷ nào?
Thân thể Sơ Tranh có chút cứng ngắc, giống như mới bị lấy từ trong tủ lạnh ra vậy, một hồi lâu sau cô mới có thể đứng dậy, ánh mắt đảo qua bốn phía.
Linh... Linh đường?!
Sơ Tranh quan sát vị trí mình nằm.
Không sai.
Linh đường này là của cô.
Xác chết vùng dậy!!
-
Nguyên chủ tên Ninh Sơ Tranh.
Đây là thế giới nữ tôn, triệt để là thế giới nữ tôn.
Mà nguyên chủ là một hoàng nhị đại điển hình.
Phụ hậu là danh môn chi hậu, mẫu hoàng vừa sinh nàng ra liền yêu thương nâng niu nàng.
Muốn cái gì cho cái đó, là hoàng nữ điện hạ được sủng ái nhất trong hoàng thành.
Có thể nói là tập hợp muôn vàn sủng ái vào một người.
Huynh đệ tỷ muội còn lại, cũng không sánh bằng nàng.
Được nuông chiều như thế, nguyên chủ cũng bị nuôi ra một thân kiêu căng đầy tật xấu, cả ngày không làm việc đàng hoàng, chỉ biết ăn uống vui đùa.
Tất cả mọi người đều hâm mộ nàng.
Nguyên chủ cũng cho là mình rất hạnh phúc.
Phụ hậu yêu, mẫu hoàng sủng, vạn người kính.
Còn có gì hạnh phúc hơn chuyện này nữa.
Tam muội muội của nguyên chủ Ninh Diêu, có thể nói là phá lệ thân cận với nàng.
Nàng phạm tội, Ninh Diêu liền nghĩ biện pháp che giấu thay nàng, không để nàng bị nữ hoàng phát hiện.
Lần nào cũng là như thế.
Cho nên nguyên chủ cũng cực kỳ thích tam muội muội này.
Nhưng mà nguyên chủ không phát hiện, những chuyện xằng bậy mình làm, đã làm cho triều thần càng ngày càng bất mãn.
Đợi nguyên chủ phát giác ra những chuyện này, muốn thay đổi.
Ninh Diêu lại ở bên cạnh nàng, truyền đạt cho nàng rằng: Nàng là đại hoàng nữ, về sau toàn bộ thiên hạ đều là của nàng, không ai dám chống đối lại tư tưởng của nàng.
Ninh Diêu không ngừng nói như thế với nàng.
Tận đến có một ngày, bởi vì nàng kiêu căng, làm hại nhất tộc của phụ hậu bị liên luỵ, toàn bộ tộc bị tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội.
Nữ hoàng từng sủng ái nàng, không còn vẻ mặt ôn hoà nghe nàng giải thích nữa.
Nàng thân là hoàng nữ, tuy bị miễn án tử hình, nhưng cũng bị đày vào lãnh cung.
Lúc này Ninh Diêu xiêm y cao quý, chậm rãi mà tới.
Từ trong miệng Ninh Diêu, nguyên chủ mới hiểu, mình căn bản không phải là đứa con mà mẫu hoàng chân chính thích.
Nữ hoàng sủng nàng như thế, chỉ vì sợ hãi thế lực của gia tộc phụ hậu nàng.
Nàng đang bị phủng sát*.
(*Phủng sát (捧杀) từ này có nghĩa là tán tụng, tâng bốc, thổi phồng lên quá mức để cho người đó tự cao tự đại, dẫn đến trì trệ và diệt vong. )
Nhưng nguyên chủ tỉnh ngộ thì hết thảy đã xong rồi.
Ninh Diêu cưỡng ép rót cho nàng một ly rượu độc, nàng cứ như vậy chết ở trong lãnh cung.
-
Sơ Tranh ngồi trên linh đường, nhìn bài vị của mình.
Cho nên tình huống hiện tại là thế nào đây?
Tuyến thời gian bây giờ vẫn chưa tới lúc nhất tộc của phụ hậu nguyên chủ bị chém đầu cả nhà, nhưng cũng sắp.
Nguyên chủ bị ám sát ở yến hội trong cung, bởi vậy điều tra ra lai lịch của thích khách, lại liên lụy ra thích khách có liên hệ với nhất tộc của phụ hậu nguyên chủ, cuối cùng tra ra chứng cứ nhất tộc của phụ hậu nàng có ý đồ tạo phản.
Phía sau chính là kịch bản chém đầu cả nhà.
Nhưng mà...
Lúc ấy nguyên chủ bị ám sát, chỉ bị thương, không nguy hiểm đến tính mạng, càng không có chuyện linh đường như hiện tại.
Sao cô lại treo?
Linh đường cũng đã dọn lên!
Con chó điên nào làm ra!!
"Vương bát đản?"
Sơ Tranh gọi một tiếng.
Vương Giả mà trước kia thập phần tích cực, lúc này một chút động tĩnh cũng không có.
Sơ Tranh lại gọi hai tiếng, vẫn không đáp lại.
Vương bát đản xảy ra vấn đề rồi?
Vậy ta làm sao đến đây được?
Có chút đần độn.
Sơ Tranh ngồi trên linh sàng* của mình, đối mặt với linh bài của mình.
(*Linh sàng là giường để thi thể. )
【 Tiểu tỷ tỷ... xin... xin chào. 】
Thanh âm xa lạ, vang lên trong đầu Sơ Tranh.
Thanh âm kia cũng rất non nớt, còn có chút cẩn thận và cẩn thận, không phải giọng nói cô quen thuộc.
Sơ Tranh: "!!!"
Sơ Tranh cả kinh đánh đổ linh bài của mình, cô cuống quít ôm lấy.
Sơ Tranh ôm linh bài của mình, bình tĩnh hỏi: "Vương bát đản, mi đổi giọng nói?"
【 Không... Không phải. 】 Thanh âm kia có chút gập ghềnh: 【 Ta là... Ta là Vinh Diệu. 】
Vinh Diệu?
Vương Giả Vinh Diệu?
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Mi đổi giọng nói, còn đổi luôn cái tên cho mình?"
Đây là cái thao tác lẳng lơ gì.
【 Không có, ta thật sự là Vinh Diệu. 】 Vinh Diệu vội vã giải thích, rất ủy khuất: 【 Vương Giả có chút việc, ta sẽ thay hắn một thời gian, cho nên xin tiểu tỷ tỷ chỉ giáo nhiều hơn. 】
"Mi không gạt ta?" Sơ Tranh mang theo khí thế hung ác.
【 Không, không có. Ta sẽ không gạt người. 】 Vì sao tiểu tỷ tỷ này lại dữ như vậy, hoàn toàn không giống như những gì Vương Giả nói, oa oa oa.
Vinh Diệu cảm thấy mình bị lừa gạt.
Sơ Tranh cân nhắc lại.
Còn có thể đổi hệ thống sao?
Cho nên đó là có tổ chức?
Ánh mắt Sơ Tranh hơi chuyển: "Hệ thống bọn mi có bao nhiêu?"
【 Dạ, có... 】 Vinh Diệu nghĩ đến lời Vương Giả căn dặn: 【 Tiểu tỷ tỷ, ta không thể nói cho cô biết. 】
"Mi tên Vinh Diệu?"
【 Dạ. 】
"Mi thật sự không phải Vương bát đản?"
【... Không phải. 】Tại sao tiểu tỷ tỷ lại mắng nó.
Sơ Tranh âm trầm nói: "Nếu mi dám gạt ta, mi liền chết chắc."
【... 】
Oa... Rõ ràng Vương Giả nói tiểu tỷ tỷ rất dễ thân cận.
"Vương bát đản đi làm gì rồi?"
【 Có, có chút việc. 】
"Chuyện gì."
【 Không thể nói. 】 Vinh Diệu ngoan ngoãn trả lời: 【 Tiểu tỷ tỷ, cô đừng lo lắng, ta sẽ phụ trợ cô thật tốt, năng lực nghiệp vụ của ta rất mạnh. 】
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh sờ linh bài của mình suy nghĩ.
Không nghĩ tới còn có thể đổi hệ thống.
Xem ra tổ chức này có chút lợi hại.
Vậy Vinh Diệu này, hẳn cũng có ký chủ giống như cô...
Sơ Tranh tìm hiểu tình hình của địch: "Ký chủ nhà mi thế nào?"
【 Ký chủ nhà ta... 】 Vinh Diệu im lặng: 【 Oa, tiểu tỷ tỷ đừng dụ dỗ ta nói mà. 】
Xem ra là có người chơi khác.
Nếu quả như thật là game Phồn Tinh, game đã không có cách nào đăng nhập, bọn nó làm sao làm được?
Chẳng lẽ là đánh cướp game Phồn Tinh?
Hồ Thạc nói hệ thống an toàn tự động khởi động...
Rất có khả năng này!!
Vậy mục đích thì sao?
Sơ Tranh không để ý tới Vinh Diệu ủy khuất: "Mi qua đây thay Vương bát đản, vậy ký chủ nhà mi thì làm sao?"
【 Tác giả không viết nữa, ta tạm thời không có chuyện gì làm. 】
Sơ Tranh: "..."
-
Đột nhiên đổi một cái hệ thống, Sơ Tranh vẫn có chút không quen.
Nhưng cái hệ thống này, rõ ràng dễ đối phó hơn Vương Giả nhiều.
"Kẹt kẹt..."
Cửa điện bị một cung nữ đẩy ra.
Cung nữ vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Sơ Tranh ngồi trên linh sàng, ôm linh bài của mình.
Sắc mặt cô trắng bệch, trên người mặc xiêm y màu trắng, bốn phía lụa trắng phiêu động, từng trận âm phong thổi qua.
Hình ảnh kia, thôi đừng đề cập đến nhiều, quá làm người ta sợ hãi.
Vài giây sau, cung nữ thét lên.
"A..."
Sơ Tranh nhảy xuống linh sàng, một tay bịt miệng cung nữ, cấp tốc đóng cửa lại.
"Ưm..."
Cung nữ trừng lớn mắt, nước mắt và hoảng sợ hội tụ, mặt mũi tràn đầy mấy chữ cứu mạng.
"Ta không chết, đừng kêu." Sơ Tranh cảnh cáo nàng ta.
Cung nữ bị dọa đến hô hấp không thông, nhưng khát vọng sống, làm cho nàng ta nhanh chóng gật đầu.
Sơ Tranh buông nàng ta ra.
"A..."
Sơ Tranh lần nữa bịt miệng nàng ta lại, thanh âm phía sau biến thành âm thanh "ô ô".