Chương 248: Tan học đừng đi (9)

Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Mặc Linh 03-07-2023 22:27:12

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Kỷ Thành. Con riêng. Tuy rằng Kỷ gia cho hắn tiến vào nhà họ Kỷ, nhưng hắn sống ở Kỷ gia cũng không dễ dàng gì. Kỷ gia có một vị thiếu gia đường đường chính chính, hắn chỉ là một đứa con riêng, tất nhiên sẽ bị người ta kỳ thị. Kỷ Thành cứ như vậy, lớn lên dưới sự khinh thị xem thường của người nhà họ Kỷ. Lớp mười một năm đó, hắn và vị đại thiếu gia của Kỷ gia kia nổi lên xung đột, đâm người ta một đao. Thật sự đâm. Nhưng mà không chết. Hoặc nói là chỉ bị một chút vết thương nhỏ, loại mà tùy tiện tĩnh dưỡng là có thể khỏi ấy. Kỷ gia ném hắn đến trường trung học Định Dương. Trường trung học Định Dương khác một trời một vực so với trường hắn học lúc trước. Khi vừa chuyển đến, đã tuôn ra tin hắn giết người, nhưng cũng không tạo ra chuyện gì lớn. Bởi vì Kỷ gia đè ép tin tức, trên mạng không điều tra được gì, nên bạn học trong trường chỉ cho đó là lời đồn bậy. Kỷ Thành bởi vì gương mặt kia, nên làm cho không ít người bất mãn, ở trường học luôn nhằm vào hắn. Vị đại thiếu gia của Kỷ gia kia, cũng không bỏ qua cho Kỷ Thành. Mua chuộc người trong trường học, muốn hủy diệt Kỷ Thành. Kỷ Thành cứ như vậy bắt đầu hắc hóa. Sơ Tranh vừa tiếp thu tư liệu của Kỷ Thành, vừa đi về nhà. "Tiểu học muội!" Giọng nói của Chúc Tử An từ sạp hàng nhỏ bên cạnh truyền đến. Sơ Tranh nhìn sang, hắn và mấy anh em của hắn đang ngồi trong một quán ăn khuya. "Tiểu học muội, mời em ăn khuya." Chúc Tử An đứng dậy chạy tới. Đây là mấy tay chơi thiện nghệ có thể giúp mình phá sản... Quả thật Sơ Tranh cũng có chút đói. Viết kiểm điểm quá mệt mỏi. Sơ Tranh gật đầu, nhưng cũng không ăn ở quán ăn khuya này, mà là dẫn bọn họ đi ăn hải sản. Đám người: "..." Tiểu học muội thật có tiền. "Tiểu học muội, vậy chúng ta không khách khí." "Ừ, ăn nhiều một chút." Giúp ta tiêu nhiều tiền một chút, các ngươi đều là người tốt. "Tiểu học muội, tại sao anh đây không quen biết em sớm hơn chứ." Một tên mập gào thét. "Quen biết tiểu học muội sớm hơn thì cậu có thể làm gì?" Người bên cạnh cười nói tiếp. "Tớ có thể làm sứ giả hộ hoa cho tiểu học muội, tiểu học muội mời tớ ăn cơm là tốt rồi." Mập mạp hạnh phúc cười híp mắt. "Cậu chỉ có tí tiền đồ này thôi." Chúc Tử An đập một cái lên đầu mập mạp, cực kỳ xem thường. "Nói mới nhớ, tớ nghe nói trước kia Dư Duyệt..." Mập mạp nhìn Sơ Tranh một chút, thấy người sau đang yên tĩnh bóc tôm, hắn đánh bạo nói: "Dư Duyệt lúc trước thường xuyên bắt nạt tiểu học muội?" Cảm giác mà tiểu học muội đem đến cho bọn họ, nhìn thế nàocũng không giống người bị bắt nạt nha! "Biết chuyện nào nên nói chuyện nào không không hả, ăn nhiều như vậy mà cũng không chặn nổi cái miệng của cậu à." Chúc Tử An vỗ mập mạp như vỗ bóng cao su. Mập mạp ô ô a a la hét sai rồi. Chỉ là hắn tò mò thôi mà. Kỳ thật không chỉ mình hắn, mà những người khác cũng rất tò mò. Lúc ấy cô gái này xuất hiện ở trên sân bóng rổ, nhìn dáng vẻ quả thật cũng giống như người vừa bị ức hiếp. Nhưng sắc mặt cô quá lạnh... So với lúc người ta nổi giận còn đáng sợ hơn. Sau này bọn họ cũng nghe qua. Dư Duyệt bắt nạt cô không phải lần một lần hai. Nhưng hai ngày nay, Dư Duyệt vẫn luôn ăn thiệt thòi. Đến ngay cả bạn học trong lớp bọn họ cũng nói cô thay đổi. Lúc đám người Chúc Tử An quen biết Sơ Tranh thì cô đã như thế, nên cảm giác chênh lệch cũng không lớn như vậy, chỉ là tò mò một chút thôi. "Đó là chuyện quá khứ." Sơ Tranh cầm khăn ướt lau tay, trấn định thong dong phun ra mấy chữ. "Ha ha ha, đúng vậy a, sau này chúng ta sẽ bảo vệ tiểu học muội." Mập mạp lập tức tiếp lời. "Dư Duyệt chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ." Chúc Tử An nói với Sơ Tranh: "Cô ta quen biết rất nhiều người bên ngoài, em đắc tội với cô ta như thế, Dư Duyệt sớm muộn gì cũng trả thù em." "Ồ, đợi cô ta tới." Ta sợ quá nha! "Má ơi, tiểu học muội bá khí nha." "Dư Duyệt quen biết rất nhiều người bên ngoài trường, tiểu học muội, em xác định không có vấn đề gì chứ?" "Không có." Sơ Tranh khẳng định. Dư Duyệt thì tính là gì. Coi như dung mạo của cô ta đẹp, thì ta cũng sẽ không bị sắc đẹp mê hoặc! Sẽ không! Chúc Tử An và mấy anh em của mình nhìn nhau vài lần, luôn cảm thấy tiểu học muội cao lãnh mặt đơ này có chút đáng yêu. Cơm nước xong xuôi, Chúc Tử An muốn đưa Sơ Tranh về. Sơ Tranh từ chối một đám học trưởng uống đến say lảo đảo. Sau khi nhìn bọn họ ngồi lên xe rời đi, cô cũng chuẩn bị về nhà. Vừa quay đầu liền nhìn thấy Kỷ Thành và một người phụ nữ đứng ở cách đó không xa. Kỷ Thành cúi đầu, lộ ra chút không kiên nhẫn. Người phụ nữ giơ tay muốn sờ đầu Kỷ Thành, bị hắn hất ra, hắn quay người đi về hướng Sơ Tranh bên này đi. Kỷ Thành đi chưa được mấy bước, cũng nhìn thấy Sơ Tranh. "Xúi quẩy." Hắn chửi nhỏ một tiếng, bước chân khẽ chuyển, chuẩn bị trực tiếp băng qua đường. Hai người cách nhau không xa, Sơ Tranh nghe được rất rõ ràng. Thẻ người tốt mắng ai đây? "Thành Thành." Người phụ nữ đuổi theo, níu Kỷ Thành lại trên đường cái. Kỷ Thành bực bội hất bà ta ra, nhưng người phụ nữ vẫn kéo hắn không buông. Trong lúc lôi kéo, người phụ nữ dùng sức quá mạnh, Kỷ Thành hất bà ta ra, đồng thời, mình cũng lui lại mấy bước. Ánh đèn xe chói chang chiếu vào người Kỷ Thành, Kỷ Thành có thời gian tránh ra, nhưng hắn lại không hề cử động, cứ như vậy nhìn chiếc xe kia đến gần. "Bộp —— " Chiếc xe chạy như bay qua, trong gió mang theo tiếng mắng chửi của tài xế. "Đồ thần kinh!" Lúc này Kỷ Thành đang nằm trên mặt đất, hắn được một người ôm vào ngực. Bên tai ù đi trong chốc lát, không thể nghe thấy âm thanh gì cả. Thân thể mềm mại của thiếu nữ mang theo hương thơm dính sát vào người hắn. Tiếng ồn ào thoáng chốc chen chúc chui vào tai. "Thành Thành, Thành Thành con không sao chứ." Người phụ nữ chạy tới, giơ tay dìu hắn. Ánh mắt Kỷ Thành lại rơi trên người nữ sinh đang ôm mình. Cô buông mi mắt, cúi đầu nhìn đầu gối mình. Giây lát, cô ngước mắt lên: "Cậu còn muốn đè lên tôi bao lâu nữa?" Ta có thể làm rơi thẻ người tốt không? Ngay bây giờ, lập tức, lập tức! Kỷ Thành được người phụ nữ đỡ dậy, hắn đẩy ra bà ta ra, trầm mặc đỡ Sơ Tranh đứng lên. "Cô không sao chứ?" Sơ Tranh lạnh mặt: "Không sao." Ta với ngươi nói chuyện lớn! "Thành Thành..." Kỷ Thành bực bội quay đầu: "Bây giờ tôi không muốn nhìn thấy bà, nếu như không muốn tôi nói lời quá đáng thì bà đi ngay đi." "Thành Thành, con về nhà xin lỗi đi..." "Cút!" Có lẽ người phụ nữ bị vẻ mặt âm trầm của Kỷ Thành hù dọa, nên cẩn thận từng bước rời đi. Kỷ Thành thu liễm lại cảm xúc: "Cô xông lên làm gì?" "Cậu không thể chết." "Tôi có chết hay không, thì liên quan gì đến cô?" Kỷ Thành tức giận. Lúc này toàn thân Kỷ Thành đều lộ ra gai nhọn và đầy khó chịu. "Tôi nói cậu không thể chết, thì liên quan gì đến cậu." Sơ Tranh rất không khách khí đáp lại. Kỷ Thành im lặng: "Bạn học, mạng là của tôi, cô cứ nói xem?" Sơ Tranh nói: "Tôi cứu cậu một mạng, bây giờ cậu không có tư cách tùy tiện chết." Kỷ Thành: "..." Bệnh tâm thần à! Kỷ Thành lười nói chuyện với Sơ Tranh, liếc nhìn cô một cái, lông mày cau lại. "Cô thật sự không sao chứ?" "Không sao." Ánh mắt Kỷ Thành rơi vào trên đùi cô, hắn kéo cánh tay cô, quay người ngồi xuống, kéo cô lên lưng mình. Hắn cõng Sơ Tranh lên. Đầu Sơ Tranh dán lên cổ hắn, trên người hắn có mùi thuốc lá nhàn nhạt. Cũng không có mùi hương khó ngửi gì, mà ngược lại còn có chút thơm. Sườn mặt của thiếu niên hơi lạnh lùng. Kỷ Thành cõng cô đi được mấy mét, mới phát hiện mình không biết Sơ Tranh ở đâu, đành phải lên tiếng: "Cô ở chỗ nào?" Sơ Tranh mặt không cảm xúc tránh ra khỏi hắn, đứng trên mặt đất: "Tôi không sao." Còn chưa tới mức phải cần ngươi cõng! Cả khuôn mặt của Kỷ Thành đều ẩn trong bóng tối, nửa ngày sau mới nói: "Cô ở đâu, tôi đưa cô về."