➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Giang Dã thiếu chút nữa là bị kim tệ chôn vùi.
Hắn sai rồi.
Hắn không nên nói muốn tổ chức hôn lễ.
May mà không mời quá nhiều người, chỉ có mấy người bên cạnh hắn, và người bên cạnh Sơ Tranh.
Nhưng mà Sơ Tranh mua toàn bộ nơi cử hành hôn lễ, bây giờ lại còn rải kim tệ cho hắn...
Phía sau sẽ còn gì nữa?
Hắn thật sự sai rồi.
"Bảo bối, chúng ta tiết kiệm một chút được không?"
Sơ Tranh: "..."
Ta cũng muốn.
Nhưng Vương bát đản làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy?
Không thể nào!
Đời này căn bản không thể nào tiết kiệm được.
"Sau này làm sao anh nuôi nổi em đây."
Sơ Tranh ngay thẳng nói tiếp: "Em nuôi anh, có tiền." Giúp ta tiêu tiền đi mà!
Ta chính là thổ hào đốt tiền đến hoảng trong truyền thuyết kia đấy.
Mẹ nó.
Đừng để ta bắt được cái đuôi nhỏ của Vương bát đản.
Chơi chết con chó điên này!
"..."
Giang Dã quyết định ngậm miệng.
Bởi vì ít người, nên hôn lễ diễn ra rất tùy ý, một đám người vui chơi giải trí, sân bãi to như vậy, nháo thành một đoàn.
Sơ Tranh mặc váy lụa trắng tinh, cao quý lãnh diễm ngồi bên cạnh.
Không ai dám đến tìm cô chơi.
Cô hơi ngửa ra sau, nhìn trời xanh mây trắng trên đỉnh đầu.
Gương mặt Giang Dã đột ngột xuất hiện trước mặt Sơ Tranh, hắn từ phía sau cúi đầu, cười cười, hôn xuống.
Nữ sinh váy lụa trắng khẽ bay, nam sinh mặc âu phục màu đen xa hoa, hình thành nên một cảnh tượng vô cùng tươi đẹp.
Trời xanh mây trắng, hình ảnh hai người hôn nhau cực kỳ duy mỹ. ...
Sơ Tranh lần nữa nhìn thấy Thịnh Đình, là vào mấy tháng sau.
Cô nhận lời mời tham gia một cái yến hội.
Phương thức lăn lộn của Sơ Tranh không giống người thường, nhưng người ta có tiền, rất nhiều người đã từng kiếm tiền của cô.
Người như vậy đương nhiên phải đối đãi thật tốt.
Hiện tại cô còn cùng Giang Dã kết hôn.
Giang Dã bây giờ đã thay thế vị trí của Thịnh Đình và Hắc Kim, trở thành bá chủ một phương.
Giang Dã không đuổi cùng giết tuyệt Hắc Kim, mà mặc cho Hắc Kim ở nơi đó kéo dài hơi tàn.
Thịnh Đình đứng ở bên cạnh một người phụ nữ, mặt mũi âm trầm, toàn thân đều lộ ra hơi thở ngột ngạt.
Người phụ nữ tươi cười như hoa kéo hắn, giống như không cảm thấy có chỗ nào kỳ quái.
"Bảo bối, không được uống rượu." Giang Dã đem rượu trong tay Sơ Tranh đổi thành đồ uống.
"Không lịch sự." Sơ Tranh nhắc nhở.
"Không sao, bọn họ không nhìn ra." Giang Dã cười nói.
Sơ Tranh nhìn đồ uống bị đổi trong tay một chút, nếu không nhìn kỹ thì quả thật không nhìn ra được.
"Giang tiên sinh quả nhiên là rất quyết đoán."
Một âm thanh đột ngột chen vào, Giang Dã quay đầu, là một người đàn ông xa lạ.
Khóe miệng người đàn ông treo một nụ cười lạnh, bày ra tư thế trào phúng.
Người này là người của Hắc Kim, bây giờ Liễu gia đã không ra mặt, chuyện của Hắc Kim đều do người này đại diện.
"So ra còn kém Tôn tiên sinh." Giang Dã không mặn không nhạt đáp một câu.
"Giang tiên sinh khiêm tốn rồi, ngài ra tay tàn nhẫn với lão đại cũ của mình, cũng không phải người bình thường có thể so sánh được."
"Không phải còn có một Thịnh Đình sao?" Giang Dã ngậm lấy ý cười nhàn nhạt, hờ hững quét mắt về phía Thịnh Đình một vòng.
Tôn tiên sinh: "..."
Đang nói chuyện về hắn, tự nhiên kéo Thịnh Đình vào làm gì!
Mặc dù Thịnh Đình...
"A, cậu cũng đã nhìn thấy kết cục của Thịnh Đình bây giờ chứ." Tôn tiên sinh lập tức tìm ra chủ đề trào phúng mới: "Giang tiên sinh, làm người vẫn nên nói chút đạo nghĩa."
"Tôn tiên sinh nói đúng lắm, nhưng cái đạo nghĩa này, cũng phải tùy vào người mà nói, đúng không?"
Hắn ở Hắc Kim làm nhiều chuyện như vậy.
Nhưng không phải cuối cùng Liễu gia vẫn có ý định diệt trừ hắn à?
Hắn mà còn nói đến từ đạo nghĩa gì đó, thì chỉ có thịt nát xương tan, hơn nữa cũng sợ không lưu được cái thanh danh tốt gì.
Hai người ngươi một lời, ta một câu so chiêu, trong không khí phảng phất như có thể thấy đao quang kiếm ảnh.
Sơ Tranh dựa vào chiếc bàn bên cạnh, không có ý định nói chen vào.
Nhưng lửa này không biết tại sao lại đốt tới trên người cô.
"Giang tiên sinh có thể có được ngày hôm nay, nghe nói là dựa vào Thịnh tiểu thư, Giang tiên sinh đang ăn bám sao?" Trong lời nói của người đàn ông không hề che giấu ác ý.
Giang Dã biết trong giới vẫn luôn lan truyền như thế.
Và xác thực Sơ Tranh cũng đã cho hắn không ít trợ giúp.
"Cũng đúng thôi, lấy cái tư sắc này của Giang tiên sinh, dựa vào mặt kiếm cơm hoàn toàn không thành vấn đề." Tôn tiên sinh thấy Giang Dã không nói lời nào, tâm tình thoải mái hơn không ít.
"Ông muốn dựa vào mặt kiếm cơm cũng không được." Một giọng nói lạnh như băng chen vào: "Ông xấu."
Nữ sinh mặc một bộ lễ phục màu đen, tay trái vòng trước ngực, tay phải bưng ly rượu, mặt không cảm xúc nhìn bên này.
Tôn tiên sinh bị công khai nói là xấu, chút thoải mái vừa rồi, lập tức bị ép đến không còn gì.
"Thịnh tiểu thư, trông mặt mà bắt hình dong là không tốt đúng không?" Tôn tiên sinh cắn răng.
Xấu xí là lỗi của hắn sao?
Diện mạo này là của cha mẹ cho!
"Ừ." Sơ Tranh gật đầu: "Nhưng ông xấu."
Còn nói nhiều nữa.
Tôn tiên sinh nói được trước mặt Giang Dã, đó là bởi vì Giang Dã tiếp lời hắn.
Nhưng Sơ Tranh thì khác, Sơ Tranh cứ luôn khăng khăng là hắn xấu, không thèm tiếp lời những chuyện khác, Tôn tiên sinh tức giận đến mức cả người đều muốn nổ tung.
Cuối cùng trừng Giang Dã một cái, tức giận rời đi.
Sơ Tranh nhấp một ngụm đồ uống.
Cho ngươi bắt nạt thẻ người tốt của ta này.
Chó điên lớn lên xấu xí như vậy, mà cũng không cảm thấy ngại khi bắt nạt thẻ người tốt của ta!
Đó là người mà ngươi có thể tuỳ tiện động đến à?!
"Bảo bối nha."
Giang Dã kéo dài âm thanh, trong đôi mắt xinh đẹp phủ lên ánh sáng, ý cười nơi khóe miệng dần dần tràn ngập.
Sơ Tranh bỗng dưng nhớ tới một số hình ảnh không quá hài hòa.
Vật nhỏ lại câu dẫn ta!
Ta mới không mắc lừa đâu!
Sơ Tranh giơ tay sờ đầu hắn hai cái, quay người đi.
Giang Dã: "..."
Giang Dã giơ tay vuốt tóc xuống, một lát sau hắn thấp giọng cười ra tiếng.
Chờ yến hội kết thúc, Giang Dã cùng Sơ Tranh đi ra khỏi hội trường.
Bên ngoài chẳng biết đã có mưa nhỏ từ bao giờ.
Mưa bụi tinh tế bay múa dưới ánh đèn nê ông, khắp đất trời đều là sương mù mông lung, không nhìn thấy rõ mọi vật.
"Ai, trời mưa." Giang Dã duỗi tay ra đón nước mưa, rồi quay đầu tri kỷ hỏi: "Bảo bối, có lạnh không?"
Hắn hỏi là hỏi như vậy, nhưng đã bắt đầu cởi áo khoác ra, choàng lên người Sơ Tranh.
"A —— "
Tiếng thét chói tai đột ngột cắt qua đêm tối.
Giang Dã ôm lấy Sơ Tranh, nhìn về phía bên kia, đám người lắc lư, không nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng hắn nghe thấy có người hô mấy chữ kiểu như "có máu, bị thương".
Sơ Tranh ngay cả mí mắt cũng không thèm ngước, rõ ràng không có chút hứng thú, hai tay giao nhau kéo quần áo Giang Dã: "Đi thôi."
Ngày hôm sau Giang Dã mới biết người bị thương chính là Thịnh Đình.
Người đâm Thịnh Đình bị thương chính là Trang Di mất tích đã lâu.
Trang Di vốn định giết vợ của Thịnh Đình, nhưng bị Thịnh Đình chắn lại, bây giờ vẫn đang được cấp cứu.
Bất kể như thế nào, thì chắc chắn vợ của Thịnh Đình sẽ không bỏ qua cho Trang Di.
Giang Dã tắt điện thoại, nhìn sang người bên cạnh, khóe miệng nhịn không được giương lên.
"Đừng lộn xộn." Sơ Tranh còn đang ngủ, giọng nói không còn thanh lãnh như ngày thường, nghe được làm dưới thân Giang Dã xiết chặt.
Hắn cố ý cọ xát Sơ Tranh, mập mờ lại triền miên gọi cô: "Bảo bối..."
Sơ Tranh xoay người, lạnh lùng cự tuyệt Giang Dã tinh lực quá tràn đầy vào sáng sớm.
"Bảo bối." Giang Dã ủy khuất kêu một tiếng: "Khó chịu."
"Đừng lộn xộn."
Sơ Tranh kéo tay hắn, không cho hắn sờ loạn.
Giang Dã khó chơi cực kỳ, hai người trên giường ngươi tới ta đi, chút buồn ngủ của Sơ Tranh rốt cuộc cũng bị mài hết.
Cô xoay người đè Giang Dã dưới thân.
Giang Dã theo bản muốn phản kháng, nhưng nghĩ tới huyết lệ sử lúc trước, cuối cùng chỉ có thể nằm ngửa chờ sủng hạnh.
Tia nắng ban mai càng ngày càng chói chang, trước mắt Giang Dã khẽ lay động, làm hắn có chút mê muội, khoái cảm kích thích thần kinh, từng bước trầm luân.
Cảm ơn em đã đi vào sinh mệnh của anh.