Chương 2052: Chậm chạp muốn về (19)

Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Mặc Linh 03-07-2023 22:27:00

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ "Bớt xen vào việc của người khác đi." Trì Quy quay đầu đi về phương hướng đi ký túc xá. "Ôi..." Du Tử Tích nhìn qua nhìn lại, có chút không hiểu rõ. Được rồi, tâm tư Trì ca cũng giống như kim dưới đáy biển ấy, vẫn đừng đoán thì hơn, dù sao cũng đoán không ra. Trì Quy sắp đi đến ký túc xá, đột nhiên dừng lại. "Tôi đi đến quầy bán quà vặt một chuyến." "Ế, em đi cùng anh." "Không cần." Trì Quy vứt Du Tử Tích lại, nhanh chân rời đi. Du Tử Tích ở phía sau hô: "Trì ca mua giúp em gói snack!! Vị cà chua!!" - Sơ Tranh đi theo nam sinh, một đường đến rừng cây nhỏ sau sân thể dục. Trong rừng cây vốn không có đường, nhưng học sinh đi ở trong đó nhiều tạo ra một con đường. Nam sinh dẫn cô đi vào chỗ sâu trong rừng cây nhỏ, cơ thể hơi run rẩy. Nếu cậu ta sớm biết Sơ Tranh hung ác như thế, thì nói gì cậu ta cũng sẽ không làm... "Còn chưa tới?" "Ngay... Phía trước." Nam sinh chỉ vào phía trước: "Chính là ở đó." Sơ Tranh nhìn sang theo phương hướng nam sinh chỉ, mơ hồ nhìn thấy bóng người. Sơ Tranh: "Cậu có thể đi." Nam sinh kinh ngạc: "Tôi... Tôi có thể đi rồi? Có thật không?" "Cậu muốn ở lại cũng được." Ta là một người tốt dễ nói chuyện. Không không không không!! Cậu ta không muốn ở lại. Nam sinh quay đầu liền chạy. Sơ Tranh bóp cổ tay, đi qua phía bóng người bên kia. "Ngày hôm nay không phải con ranh kia lại không đến đấy chứ?" "Thằng kia có làm được không vậy? Mẹ, hẹn người cũng không hẹn được! Phế vật." "Mày không phế vật, sao không đích thân đến mà hẹn?" Giọng nói lạnh lẽo từ bên cạnh chen vào. Nam sinh nói chuyện đột nhiên quay đầu, trong bóng tối, chẳng biết có người đứng ở đó từ lúc nào, hình dáng mơ hồ, phía sau là cây cối giương nanh múa vuốt. Giọng nói kia tiếp tục truyền đến: "Chúng mày hẹn tao, làm gì? Đánh nhau?" Mấy nam sinh lấy lại tinh thần, trong đầu đồng thời hiện lên một ý nghĩ, người bọn họ tìm đã đến rồi! Một nam sinh trong đó đứng dậy, hung thần ác sát: "Lần trước ở trên núi, là mày tìm giáo viên đến đúng không!" Lúc ban đầu bọn họ còn kỳ quái, sao giáo viên lại phát hiện ra bọn họ. Về sau trông thấy Trì Quy và cô gái bên cạnh hắn, sao bọn họ còn không rõ được. Trì Quy không phải loại người sẽ đâm thọc người khác, cho nên người có khả năng nhất chính là cô gái kia. "Không phải tao." "A, mày cho rằng bố mày sẽ tin à?" "Không tin thì mày hỏi làm gì?" Thiểu năng à? "... Con ranh này nhanh mồm nhanh miệng lắm nhỉ!" Giọng nói nam sinh hung ác: "Mày và Trì Quy có quan hệ thế nào? Có phải hai đứa chúng mày đang yêu đương không?" "..." Sơ Tranh ngờ vực dò xét người đối diện: "Mày thích hắn?" Điệu bộ này sao lại giống như chính cung đến gây chuyện thế này? Có chút sợ hãi... "Bố mày thích hắn làm gì!" Nam sinh giống như mèo bị giẫm trúng cái đuôi. Sơ Tranh kỳ quái: "Không thích hắn, vậy mày quan tâm chuyện của tao và hắn làm gì? Mày có bệnh?" Nam sinh: "..." Mẹ nó mày mới có bệnh! Không đúng! Sao tư duy của mình lại chạy theo cô ta rồi? Nam sinh hít sâu, tỉnh táo lại, thâm trầm lên tiếng: "Bạn học nhỏ, mày nói xem, hắn có thể vì mày mà tới đây không?" Sơ Tranh suy nghĩ một chút, nghiêm túc hỏi: "Tại sao hắn phải tới đây vì tao?" Nam sinh nghĩ hay lắm: "Bây giờ mày đang ở trong tay bọn tao, nếu như hắn quan tâm đến mày, nói không chừng sẽ đến..." Sơ Tranh cắt ngang lời cậu ta: "Có phải mày có hiểu lầm gì rồi không?" Nam sinh: "Hiểu lầm gì?" Sơ Tranh: "Tao ở trong tay chúng mày lúc nào?" Mẹ nó nằm mơ à! Nam sinh chậc một tiếng: "Mày đã tới đây, chẳng lẽ mày cho là mình còn có thể chạy thoát?" "Vì sao không thể?" Ta tới đây không phải là vì muốn xem xem là con chó điên nào phí hết tâm tư hẹn ta đánh nhau sao. Nam sinh giống như nghe thấy trò cười: "Giọng điệu của bạn học nhỏ còn rất cuồng vọng nha! Mày cũng không nhìn thử xem dáng vẻ mình thế nào, mày cảm thấy mày có thể đánh thắng bọn tao?" Một con ranh con, còn có thể đánh thắng nhiều người như vậy chắc? Sơ Tranh nghiêm túc nhìn người ở chỗ này: "Tao cảm thấy tao có thể." Nam sinh: "..." Mấy nam sinh liếc nhau, sau đó cười vang một trận. Không phải bọn họ xem thường cô, là cô thật sự nhìn giống như loại hình gió thổi qua là sẽ ngã. Nhưng mà có nam sinh nghĩ đến lúc ấy ở trên núi, ánh mắt cô nhìn lại lúc cô bị Trì Quy kéo đi, đáy lòng có chút bất an. "Thời gian không còn sớm nữa, nhanh lên." Ta còn phải trở về ký túc xá nữa, về muộn cô quản lý ký túc xá lại hỏi nửa ngày. "..." Trì Quy cũng không ngông cuồng như thế đâu! Lúc đầu bọn họ gọi cô tới đây, định trước tiên báo thù cô đâm thọc, sau đó xem xem có thể dẫn Trì Quy tới không. Nếu có thể dẫn Trì Quy tới, vậy thì chính là nhất tiễn song điêu. Kết quả... Kết quả mở màn cũng không phải đi theo kịch bản của bọn họ. "Ranh con, mày cũng đừng trách bọn tao không niệm tình bạn học nhé?" "Được." Ta sẽ xuống tay nặng một chút! "..." "Lên!" Mẹ! - Trong rừng vang lên mấy tiếng kêu đau đớn, còn có tiếng vật nặng đập xuống đất. Trì Quy đứng sau một gốc cây, nhìn bóng người mơ hồ di động bên kia, ra tay... Gọn gàng lưu loát quật ngã mấy người kia xuống đất. Cô gái giải quyết xong người cuối cùng, đi đến trước mặt một nam sinh trong đó, hạ thấp người xuống, ngồi xổm xuống. Trong bóng tối, mơ hồ truyền đến âm thanh: "Nếu mày còn gây chuyện với Trì Quy nữa, thì mức độ hôm nay chỉ là món ăn khai vị mà thôi." "Mày yên tâm... Tao... Chết... Biết..." Câu đằng sau cô gái ép tới rất thấp, Trì Quy chỉ mơ hồ nghe thấy mấy từ. "Không... Không dám, không dám." Nam sinh bị đánh cho hoài nghi nhân sinh, lại bị uy hiếp, lúc này tràn đầy sợ hãi, làm gì còn có thể kiên cường được nữa. "Hi vọng là thế." Sơ Tranh cũng không đứng dậy, mà giơ tay lục lọi trong túi. "Chị... Chị... Chị còn muốn làm gì nữa? Em cam đoan, về sau em sẽ không bao giờ gây chuyện với Trì Quy nữa, gặp hắn em sẽ đi vòng qua, em thề!!" Sơ Tranh lấy điện thoại di động ra, nhấn hai lần, đưa tới trước mặt nam sinh: "Quét cái mã." Nam sinh run rẩy: "... Em... Em không có tiền." Ai muốn tiền của mi. "Thêm bạn." "... Nam sinh vội vàng tìm điện thoại di động của mình ra, nơm nớp lo sợ thêm bạn. "Ngày hôm nay chúng ta từng gặp nhau không?" "Gặp... Không... Không gặp không gặp!" Nam sinh tràn đầy khát vọng sống. Sơ Tranh hài lòng cầm điện thoại di động đi ra ngoài rừng cây nhỏ, giải quyết đám người này, sau đó chắc hẳn Trì Quy cũng không có chuyện gì nữa nhỉ? Có một số thời khắc, làm cho một người sụp đổ, cũng không phải vì một chuyện lớn kinh thiên địa động quỷ thần cỡ nào, có lẽ chỉ vì một việc nhỏ không đáng chú ý trong cuộc sống bình thường. Chuyện này nối tiếp chuyện kia, cuối cùng sụp đổ. "Bạn học Hàng." Giọng nói đột ngột vang lên, Sơ Tranh quay đầu nhìn về phía bên cạnh. Trì Quy tựa trên cây, đồng phục lỏng lỏng lẻo lẻo treo trên người, tùy tính tản mạn. Dung mạo bị bóng tối nuốt chửng, không thấy rõ ràng. Sơ Tranh híp mắt lại: "Anh theo dõi tôi?" Trì Quy: "Đi ngang qua." "Ồ." Sơ Tranh quay người, không hề có điềm báo trước giơ tay chống vào gốc cây mà Trì Quy đang dựa, tư thế kabedon tiêu chuẩn lại siêu đẹp trai.