➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Bọn người Liễu Trọng lần lượt trở về, tương tự đều mang về những mảnh kim loại.
Nhưng người phía dưới thì không thấy được mảnh kim loại gì, năng lực không đủ, không nhìn ra.
Trong mảnh kim loại đều là mảnh vỡ của sinh vật không biết "Ảnh", xuất hiện lượng lớn mảnh kim loại như thế, cho dù chia một con "Ảnh" ra vô số miếng, chắc chắn cũng không đủ.
Đối phương bên kia chắc chắn có rất nhiều con "Ảnh".
Quả nhiên vẫn phải đủ hung ác với người của mình mới được.
Kiểu chia thi thể này...
Quá hung tàn.
Liễu Trọng làm việc tỉ mỉ hơn một chút: "Chú hỏi một số sinh vật không biết, bọn nó đều chỉ từng gặp Bao Lỗi, Bao Lỗi chỉ sai chúng nó tiến vào thân thể những người kia, nhưng cũng không bảo bọn chúng làm gì."
Suy nghĩ của những sinh vật không biết này rất đơn giản, đồng ý cũng không có gì, dù sao đến lúc đó chúng nó đi thẳng một mạch, Bao Lỗi có thể làm gì chúng nó.
Liễu Trọng: "Bao Lỗi này là mấu chốt, phải tìm được hắn."
Sơ Tranh ừ một tiếng.
Nhưng đi đâu tìm Bao Lỗi này, tất cả mọi người không có đầu mối gì.
Lần cuối cùng xuất hiện là ở bệnh viện, sau đó Bao Lỗi không hề xuất hiện nữa.
Sơ Tranh bảo họ làm xong chuyện đang làm dở trước đi, chuyện tìm Bao Lỗi không vội.
Thời gian không còn sớm nữa, mọi người thương lượng xong, lần lượt rời đi.
Sơ Tranh gọi Tinh Kiều lại: "Tinh Kiều, em ở lại."
Tinh Kiều đi theo Tạ Thời lâu như vậy, thời gian nghỉ ngơi cũng không nhiều, tiểu soái ca lãnh khốc lúc này hơi bơ phờ.
"Cảm thấy thế nào?"
"... Hơi mệt." Tinh Kiều nói thật.
"Bình thường. Quen là tốt rồi." Tin tưởng ta, về sau mi sẽ mệt mỏi hơn, lúc này còn chưa là gì cả đâu!
Tinh Kiều: "..."
Sơ Tranh lại hỏi đơn giản mấy vấn đề, Tinh Kiều đáp lại từng câu.
Sơ Tranh xác định không có vấn đề gì, cho cậu bé đi. Tinh Kiều hơi chần chờ: "Sư phụ, em muốn hỏi chị một vấn đề."
"Ừ."
"Sinh vật không biết là từ đâu tới?"
Vấn đề này trên sách không viết, chí ít những quyển sách bây giờ cậu từng đọc không viết.
"Ta biết ta biết!!" Người máy giơ tay, hưng phấn nhảy nhảy.
Tinh Kiều đưa ánh mắt về phía nó.
Người máy lại tiện hề hề: "Không nói cho cậu biết, hê hê hê!"
Tinh Kiều: "..."
"Vấn đề này bây giờ em còn chưa có tư cách biết." Sơ Tranh vỗ vỗ bả vai gầy yếu của Tinh Kiều: "Cố gắng mạnh lên đi."
-
Người bị sinh vật không biết sống nhờ lần lượt bị giải quyết một nhóm, phía trên cũng ra thông cáo, bởi vì số người tử vong xác thực quá nhiều, cho nên cái nồi này chỉ có thể do cảm cúm cõng.
Tạm thời bịa đặt ra mấy con đường tắt, dập tắt toàn bộ những thông tin tương đối dễ dàng tạo thành khủng hoảng.
Lại cấp tốc tổ chức cho các xã khu cung cấp thuốc dự phòng kiểu hình bánh kẹo không có tác dụng gì cho mọi người.
Phía trên cũng rất đắng, bọn họ cũng không thể nói là bởi vì những người chết kia không phải là người mà?
Chuyện đó còn tạo nên khủng hoảng hơn cảm cúm nhiều đó.
Dù sao cách vài chục năm là có một lần cảm cúm cỡ lớn bộc phát, lý do này dùng thuận tay lại dễ thao tác.
Tô Đề Nguyệt bên này cũng phát hiện, Vấn Tiên Lộ bên kia chỉ sợ còn có hậu trường ở phía trên.
Bằng không thì chuyện lớn như vậy, vì sao người ở phía trên hoàn toàn chưa từng hỏi đến.
Không chỉ chưa từng hỏi đến, còn bảo bọn họ đi giúp đỡ giải quyết tốt hậu quả.
Suy nghĩ kỹ lại vị trí địa lý của Vấn Tiên Lộ, chỗ kia cũng không vắng vẻ, một vùng đất lớn như vậy còn trực tiếp được xóa sạch trên bản đồ, không có người ở phía trên cho phép, làm sao có thể thực hiện chứ.
Tô Đề Nguyệt bắt đầu hoài nghi, cục quản lý sinh vật không biết rốt cuộc là tồn tại để làm gì?
Bộ hậu cần của Vấn Tiên Lộ sao?
-
Trong lúc Sơ Tranh giải quyết những con sinh vật không biết không có hộ khẩu chưa được cho phép mà tự tiện sống nhờ, đoàn đội game « Phồn Tinh » cũng đã chỉnh lý thẩm tra đối chiếu xong số liệu Sơ Tranh mang về.
Bây giờ bọn họ cần người tiến vào trò chơi lần nữa...
Những người khác vẫn như cũ không vào được, cho nên bọn họ lần nữa đưa mắt về phía Sơ Tranh.
Sơ Tranh: "..." Bề bộn nhiều việc, không đi.
Sơ Tranh không chút lưu tình từ chối bọn họ.
"Sơ Tranh tiểu thư đang bận chuyện gì vậy?" Nguyễn Lượng túm lấy Hồ Thạc hỏi.
Hồ Thạc: "..."
Cậu hỏi tôi, tôi đi hỏi ai đây!
Người ta đi làm cũng xem tâm tình kia kìa!!
"Hồ tổng, anh phải nghĩ cách đi!"
Hồ Thạc: "..."
Tôi có thể có cách nào!
Mấy người hỏi tôi cũng vô dụng!
Hồ Thạc bị người vây quanh, cuối cùng thực sự không có cách nào, gọi điện thoại cho Tô Đề Nguyệt.
"Gần đây đúng là Sơ Tranh tiểu thư khá bận, gần đây trang viên bên kia không có dị thường gì chứ?"
"Không có, hết thảy đều rất tốt."
Tô Đề Nguyệt suy nghĩ một chút: "Vậy thì cứ ổn định trước đi, chờ qua khoảng thời gian này rồi nói."
Tinh Tuyệt đã nằm trong khoang trò chơi thời gian dài như vậy, chỉ cần không xảy ra vấn đề gì, chờ thêm một chút cũng không thành vấn đề.
Tô Đề Nguyệt đã nói như vậy, Hồ Thạc còn có thể có cách nào.
Lúc trước tìm người ta đến, nói chỉ là bảo vệ tiên sinh nhà bọn họ.
Bây giờ còn bảo người ta vào game tìm người, đây vốn cũng không phải việc của người ta.
Cho nên bọn họ chỉ có thể chờ đợi.
Cái chờ đợi này ròng rã hơn nửa tháng.
Hơn nửa tháng này, nơi bận rộn nhất trong Kinh Nam Thành chính là nhà tang lễ và nơi hỏa táng, cùng với bệnh viện.
Toàn bộ Kinh Nam Thành đều bao phủ trong khói mù.
Thường xuyên có thể nghe thấy ai ai bên cạnh mất, tang sự nối tiếp nhau.
Nửa tháng sau, tin dữ dần dần ít đi.
Người của Vấn Tiên Lộ lần lượt đưa ra báo cáo tập hợp.
Sơ Tranh vội vàng xử lý những việc này, mỗi ngày đều táo bạo đến mức muốn chém người.
Lần này số lượng sống nhờ phi pháp bị xử lý là nhiều nhất trong mấy chục năm gần đây.
Có lẽ có người sẽ cảm thấy bọn họ làm thế là tuyệt tình, có những sinh vật không biết cũng không làm chuyện gì nguy hiểm.
Nhưng đối với người của Vấn Tiên Lộ mà nói, đây là chức trách của họ, cũng là công việc của họ.
"Chú Liễu, sao lần này Sơ Tranh tiểu thư lại làm ra động tĩnh lớn như vậy?" Trước kia xảy ra chuyện cô đều đơn thương độc mã đi một mình mà.
Làm to chuyện như vậy, không ít người đều là lần đầu tiên thấy.
"Vạn Phi chết rồi."
Vạn Phi...
Cái tên này lần nữa bị nhấc lên, tất cả mọi người đồng thời trầm mặc.
Liễu Trọng thở dài: "Vạn Phi chết rồi, cô ấy rất tức giận."
Ấn tượng mà Sơ Tranh tiểu thư đem đến cho mọi người chính là lạnh như băng, không có tình cảm gì, thậm chí là có chút máu lạnh.
Chuyện Vạn Phi tử vong, ngay lúc đó cô cũng biểu hiện như hoàn toàn không quan tâm...
Tạ Thời nhỏ giọng nói: "Hung thủ giết Vạn Phi không phải..."
Liễu Trọng: "Người sai sử phía sau màn còn chưa bắt được, đối phương có mục đích gì chúng ta tạm thời cũng không biết, chuyện này chưa xong dễ dàng như vậy đâu."
"Mà Bao Lỗi kia gần đây có tin tức gì không?"
"Không có."
"Bao Lỗi còn có thể bốc hơi khỏi nhân gian được à?"
"..."
Ở thời đại này, chỗ nào mà không có giám sát?
Bọn họ lại đến một chút tung tích cũng không tìm được, đây không phải là bốc hơi khỏi nhân gian thì là gì?
"Bên phía bọn chúng cũng có sinh vật không biết, nếu là do sinh vật không biết hỗ trợ, thì không tìm thấy cũng bình thường."
"Cũng đúng..."
"Được rồi." Liễu Trọng đứng dậy: "Gần đây mọi người đều cực khổ rồi, về nghỉ trước đi, nghỉ ngơi dưỡng sức, đằng sau còn có rất nhiều chuyện phải làm."
Liễu Trọng sắp xếp xong những chuyện này, nhìn về phía cửa hàng sát vách một chút.
Cửa đang mở ra, nhưng dường như bên trong không có ai, chỉ nhìn thấy người giấy lộ ra nửa cái đầu, mơ hồ có thể trông thấy gò má đỏ như cao nguyên đỏ và đôi môi rực rỡ như ngọn lửa kia.
Liễu Trọng: "..."