➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
An Tịch vụng trộm nhìn về phía Sơ Tranh bên kia một chút, người sau dựa vào bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, đang mắt không chớp nhìn hắn.
An Tịch nhìn lén bị bắt tại trận, hắn bối rối dời mắt.
"Về sau sẽ không ai tìm anh gây phiền phức nữa." Giọng nói mát lạnh của cô gái truyền tới.
Quả nhiên là cô làm...
Đáy lòng An Tịch không có bao nhiêu kinh ngạc, tiếp nhận rất nhanh.
Chính bản thân An Tịch cũng cảm thấy khá kỳ quái.
"Nhậm Kỳ cũng sẽ không." Sơ Tranh lại bổ sung một câu, sau đó chậm rãi ra khỏi gian phòng.
An Tịch cứng đờ tại chỗ, cô biết Nhậm Kỳ...
Chuyện Nhậm Kỳ dây dưa với hắn, hắn chưa từng nói với ai cả.
Cô làm sao mà biết được?
An Tịch tâm loạn như ma, hắn nhấc chân đuổi theo ra ngoài, ánh mắt chạm tới thân ảnh Sơ Tranh, cánh môi khẽ nhếch, nhưng lại không nói ra được một chữ.
An Tịch lui trở về phòng.
[ Tịch: Chú Phí. ]
[ Tửu Tửu Linh: Chuyện trên mạng giờ chú mới nhìn thấy, chuyện gì xảy ra thế? Cần giúp một tay không?? ]
Thời gian chuyện này phát sinh cũng không dài, Phí Tu mới nhìn thấy cũng bình thường.
[ Tịch: Không có việc gì, đều đã giải quyết rồi. ]
[ Tửu Tửu Linh: Hồ Mai kia, có cần chú tìm người chỉnh một chút không? ]
Người đàn ông trung niên già nua luôn rêu rao mình là công dân tốt đẹp, lúc này lời nói ra, làm gì có nửa điểm dáng vẻ của công dân tốt đẹp.
[ Tịch: Không cần, đều đã giải quyết xong rồi. ]
An Tịch biết Phí Tu mặc dù không làm những chuyện kia nữa, nhưng mạng lưới giao thiệp vẫn có.
Nếu ông thật sự muốn tìm người xử lý ai đó, thì cũng chỉ là chuyện trong một câu nói.
Trước đó Phí Tu đã muốn giúp đỡ, nhưng An Tịch cự tuyệt.
Chuyện của hắn, không muốn để cho người khác nhúng tay vào.
Phí Tu biết tính tình hắn bướng bỉnh, cho nên lần nào cũng chỉ có thể uyển chuyển đề cập đến chuyện hắn nên dọn đi.
[ Tửu Tửu Linh: Được thôi, tìm chú có chuyện gì? ]
An Tịch dựa vào tường, đầu ngón tay chậm rãi đâm đâm trên màn ảnh, một hồi lâu sau mới đánh ra mấy chữ.
[ Tịch: Không có việc gì. ]
[ Tửu Tửu Linh: Tiêu khiển chú chơi à? ]
[ Tửu Tửu Linh: Cháu ở đâu rồi? Đến quán bar uống rượu trò chuyện đi! ]
An Tịch vốn muốn từ chối, nhưng cuối cùng nghĩ nghĩ, vẫn đáp ứng, nói tối nay sẽ qua.
-
Hồ Mai làm sáng tỏ và lên án, dẫn đến Hương Duyệt bên kia gặp tai bay vạ gió.
Đương nhiên Sơ Tranh cũng không thấy nhà xuất bản Hương Duyệt bên kia vô tội, dù sao nếu như không phải bọn họ phối hợp với Nhậm Kỳ chèn ép An Tịch, thì cũng sẽ không có những chuyện đằng sau này.
Nhậm Kỳ hành động mấy lần, đều bị đối phương bất động thanh sắc cản về.
Lần này Nhậm Kỳ đã hiểu rõ, An Tịch tìm được chỗ dựa không đơn giản.
Nhậm Kỳ không cam tâm cho qua như vậy, lại suy nghĩ những cách khác.
"Nhậm tiểu thư."
Nhậm Kỳ đi từ một hội sở ra, bị hai người đàn ông to cao mặt đồ tây đen ngăn lại.
"Các anh là ai?" Nơi này người đến người đi, Nhậm Kỳ cũng không sợ lắm, nhíu mày liễu hỏi.
"Nhậm tiểu thư, ông chủ của chúng tôi cho mời." Người đàn ông làm dấu tay xin mời.
Nhậm Kỳ nhíu mày càng sâu hơn: "Ông chủ của anh ai?"
Đối phương không có ý định nói cho cô ta biết, nghiêm mặt tiếp tục mời cô ta: "Nhậm tiểu thư, mời."
Nhậm Kỳ không có ý định để ý tới, quay đầu đi sang một bên khác.
Ai biết bên kia lại xuất hiện hai người, trực tiếp ngăn chặn đường đi của cô ta.
Nhậm Kỳ: "..."
Sắc mặt Nhậm Kỳ cực kỳ khó coi lên xe.
"Chú Hải?" Nhậm Kỳ kinh ngạc nhìn người trên xe, đột nhiên thở phào: "Chú làm cháu sợ làm gì?"
"Kỳ Kỳ à, đã lâu không gặp." Hải ca hút xì gà, trong ngực ôm một mỹ nhân, tiêu sái không nói ra được.
"Chú Hải, chú là người bận rộn, cháu muốn gặp chú cũng khó mà gặp được." Nhậm Kỳ cười nói: "Vài ngày trước cha cháu còn nói chú Hải bây giờ đang bận bịu làm ăn, chú Hải kiếm được không ít tiền nhỉ?"
"Buôn bán nhỏ, buôn bán nhỏ..." Hải ca rất khiêm nhường.
Hải ca và cha của Nhậm Kỳ cũng có quen biết, thâm giao thì không tính, nhưng gặp mặt vẫn sẽ xưng huynh gọi đệ.
Nhậm Kỳ hàn huyên với Hải ca vài câu, sau đó mới hỏi: "Chú Hải, chú tìm cháu có chuyện gì không? Còn cần tự mình đến, không thể gọi điện thoại được ạ."
"Đúng là có chút việc."
Hải ca vỗ vai mỹ nhân trong ngực, mỹ nhân kia rất thức thời mở cửa xuống xe.
Lái xe cũng xuống xe, trong xe rất nhanh chỉ còn lại Hải ca và Nhậm Kỳ.
Nhậm Kỳ ngược lại cũng không sợ, Hải ca này mặc dù chơi gái, nhưng từ trước đến nay rất thân sĩ, con gái không tình nguyện hắn ta cũng sẽ không cưỡng cầu.
Chứ đừng nói là cha cô ta còn quen biết hắn, cho nên mình không có nguy hiểm gì.
Trên mặt Hải ca mang ý cười, nhưng ý cười kia không đạt tới đáy mắt: "Kỳ Kỳ gần đây huyên náo khá lớn nhỉ..."
Nhậm Kỳ không hiểu rõ lắm, thăm dò hỏi: "Chú nói chuyện gì?"
Gần đây hình như cô ta không chọc tới người bên Hải ca mà?
Hải ca phun ra hai chữ: "An Tịch."
Mi tâm Nhậm Kỳ nhảy một cái.
Chuyện của An Tịch, sao Hải ca lại ra mặt? Người phía sau hắn lợi hại như vậy sao?
Đáy lòng Nhậm Kỳ quẹo không ít đường cong, trên mặt vẫn mang theo nụ cười vừa vặn: "Chú Hải, chú quen biết An Tịch à?"
Hải ca nhấn tắt xì gà vào trong cái gạt tàn thuốc thủy tinh ở bên cạnh: "Có người nhờ chú chuyển cho cháu một câu, An Tịch không phải người cháu có thể động đến."
Nụ cười của Nhậm Kỳ có chút không duy trì được.
Ai có thể làm chú Hải đến chuyển lời giúp?
Nhậm Kỳ hít sâu một hơi: "Không biết là ai có mặt mũi lớn như vậy, để chú Hải chuyển lời giúp?"
Hải thúc: "Là ai cháu cũng đừng nghe ngóng. Cháu gọi chú một tiếng chú, chú cũng khuyên cháu một câu, việc này dừng ở đây đi."
Nhậm Kỳ: "..."
-
Hải ca dừng xe ở dưới lầu công ty Trì gia, Sơ Tranh đúng giờ tan tầm, chậm rãi xuất hiện.
Nhìn thấy xe của Hải ca, cô cũng không ngoài ý muốn, trực tiếp mở cửa xe đi lên.
Trong xe chỉ có Hải ca và lái xe.
Sơ Tranh đi lên, Hải ca lập tức nhướn mày cười một tiếng: "Tiểu nha đầu, Nhậm Kỳ bên kia tôi đã thông báo rồi..."
Sơ Tranh bắt chéo chân ngồi ở đối diện, tư thế còn giống đại lão hơn Hải ca một chút: "Tôi bảo ông đi thông báo cho cô ta?"
Hải ca: "Tốt xấu gì cũng quen biết, tôi làm quá thì không tốt lắm."
Sơ Tranh: "Sớm biết ông biết cô ta, thì tôi cũng không tìm ông." Còn không bằng ta tự đi!
Hải ca: "..."
Tôi cũng đến mới biết được là Nhậm Kỳ mà!
Sơ Tranh ngừng một chút: "Tốt nhất ông phải xác định cô ta sẽ không tiếp tục đến làm phiền An Tịch nữa."
Hải ca: "Điểm ấy cô yên tâm."
Cùng lắm thì hắn ta lại đi nói với cha Nhậm Kỳ hai câu.
Hải ca cam đoan với Sơ Tranh, Nhậm Kỳ sẽ không tới gây chuyện nữa.
Sơ Tranh từ chối cho ý kiến, lấy từ trong túi lấy ra một tấm thẻ, ném cho Hải ca, sau đó mở cửa xe xuống dưới, tư thế lộ ra mấy phần đẹp trai tiêu sái.
Hải ca thò đầu ra: "Tiểu nha đầu, thật sự không cân nhắc đến chỗ tôi sao?"
Sơ Tranh đút hai tay vào túi, nghe vậy, hơi nghiêng người, con ngươi lãnh đạm quét tới: "Ông cảm thấy tôi thiếu tiền hay là thiếu thực lực?"
Hải ca: "..."
Đáng tiếc.
Không đào được góc tường Hải ca không vui lắm.
Nhưng nhìn thẻ Sơ Tranh cho, lại thấy tươi đẹp hơn một chút.
Bây giờ muốn tẩy trắng, những vụ làm ăn tay không bắt sói như trước kia cũng không thể làm nữa.
Trước khi tẩy trắng cảm thấy làm ăn rất đơn giản, về sau mới phát hiện, làm ăn quá khó.
Hải ca đã nhiều lần muốn quay về nghề cũ, những nghĩ nghĩ lại thấy nghề cũ cũng không dễ làm, ba ngày một lần đánh, năm ngày một lần diệt.
Quá khó.
Kiếm tiền quá khó!
Làm đại ca còn khó hơn!
Đại ca cũng phải vì kế sinh nhai của các tiểu đệ phía dưới mà phát sầu.