➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Mắt thấy là sắp về đến đảo, người ra ngoài đều vô cùng vui vẻ, nhưng chờ tới gần hải đảo, mọi người ngửi thấy mùi máu tanh khó ngửi, vùng biển gần đó đều là cá mập lui tới, máu tươi nhuộm đỏ mặt biển.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Vì sao trên đảo lại yên lặng như vậy?"
Thời gian này, đúng lúc là giờ nấu cơm, ở trên đảo phải tràn ngập khói bếp khắp nơi mới phải, nhưng sao bây giờ lại hoàn toàn tĩnh mịch như vậy.
Dĩ vãng bọn họ trở về, người trên đảo trông thấy, từ thật xa sẽ phát hiện ra, cũng đã ở bến tàu nghênh đón.
Nhưng hôm nay phương hướng bến tàu không có một ai.
Sơ Tranh nhận được tin tức, cho người ta dừng thuyền lại trước.
"Đảo chủ... Hình như ở trên đảo không có ai." Ở gần đảo toàn là máu, dẫn nhiều cá mập như vậy đến, chuyện này là có ý gì?
Tất cả mọi người không dám nghĩ sâu, đáy lòng trừ sợ hãi, thì cũng chỉ còn lại khủng hoảng.
Ánh mặt trời nóng bỏng rơi trên da, nhưng mọi người lại cảm thấy phát lạnh cả người.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, người trên đảo đâu?"
"Chúng ta dừng lại làm gì? Vì sao không nhanh chóng tới đảo?"
"Ta thấy trong lòng bất ổn..."
Sơ Tranh cho người thả một chiếc thuyền nhỏ xuống, cô dẫn người tới xem thử trước.
"Đảo chủ, có cá mập..." Thuyền nhỏ này sẽ bị công kích.
"Không sao, sợ thì có thể ở lại." Mặt mày Sơ Tranh lãnh đạm, giọng điệu bình tĩnh, không giống như là vì có người không dám lên thuyền mà nổi giận.
Có người lo lắng cho thân nhân trên đảo, cùng Sơ Tranh tiến lên thuyền.
Bộ Khinh vội vàng chạy tới, sắc mặt lo lắng muốn xuống dưới.
"Ngăn hắn lại."
Hai hải tặc lập tức ngăn Bộ Khinh lại. . Bộ Khinh giãy giụa rất dữ dội, lại không thể phát ra âm thanh.
Sơ Tranh nhíu mày nhìn hắn vài giây, một lần nữa trở lại trên thuyền, ôm người từ trong tay hải tặc: "Ta chỉ đi lên xem một chút, sẽ về nhanh thôi, ngoan một chút, ở đây chờ ta."
Bộ Khinh lắc đầu, hắn nhìn thấy... Mặt biển toàn máu.
"Nghe lời."
Mặt biển đã nhiều máu như vậy, ở trên đảo sẽ là tình huống gì? Dẫn hắn đi lên, Sơ Tranh sợ hắn trông thấy sẽ có bóng ma tâm lý.
Nhưng Bộ Khinh rất cố chấp.
Sơ Tranh hít sâu, chồm người qua hôn hắn.
Khi Bộ Khinh hơi buông lỏng, một chưởng bổ ngất người.
Hải tặc: "..."
Ngay cả vị này đảo chủ cũng đánh, quá mẹ nó hung tàn rồi!
Sơ Tranh đưa Bộ Khinh vào phòng: "Trông coi hắn... Nếu tỉnh lại mà ta vẫn chưa về thì lại đánh ngất hắn đi."
Hải tặc: "..."
-
Bộ Khinh nằm mơ, trong mơ toàn là máu, Bộ Khinh không thấy rõ người, chỉ có máu, rất nhiều rất nhiều.
Không biết là ai...
Bộ Khinh bừng tỉnh, hắn thở hổn hển mấy hơi, nhịp tim phảng phất như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đây là nơi nào?
Bộ Khinh đảo mắt qua bốn phía, đây là phòng của Sơ Tranh... Sao hắn lại...
Phần gáy Bộ Khinh hơi đau, hắn giơ tay vuốt vuốt, nhớ tới tại sao mình lại ở đây.
Cô đâu?
Bộ Khinh vén chăn lên xuống dưới, giày cũng không kịp đi, trực tiếp chạy ra ngoài cửa.
Kẹt kẹt ——
Phòng cửa bị đẩy ra, trong mắt Bộ Khinh là bóng dáng quen thuộc kia xâm nhập vào.
Hắn bỗng nhiên ngừng động tác, đứng tại chỗ.
"Tỉnh rồi?" Sơ Tranh quét mắt nhìn từ đầu đến chân hắn: "Sao không đi giày..."
Cô vừa vươn tay, Bộ Khinh quay người chạy về giường, dùng chăn trùm mình lại.
Sơ Tranh: "..."
Tay Sơ Tranh đang duỗi ra được một nửa đành rẽ một cái, sờ tóc mình...
"Vậy ngươi ngủ thêm một chút, lát nữa ta sẽ tới ăn cơm với ngươi."
Sơ Tranh lui ra ngoài.
Vừa rồi cô trở về trên đảo, còn phải đi nói tình huống với những người khác.
Trên đảo không có một người sống nào, tất cả mọi người bị bắt đến chỗ cách bờ biển không xa, ai cũng bị cắt yết hầu mà chết, máu tươi chảy xuống biển.
Bọn họ thống kê đại khái lại, thấy nhân số không đúng.
Thiếu mất một phần ba người, không biết là bị mang đi, hay là bị ném xuống biển, thành khẩu phần lương thực cho những con cá mập kia rồi.
Người chết cơ bản đều là đảo dân bình thường, người mất tích đại bộ phận là thanh thiếu niên và hải tặc.
Sơ Tranh cảm thấy chắc hẳn những người kia còn sống.
Nhìn từ tình trạng vết máu ngưng kết, chắc hẳn chuyện này xảy ra trước khi bọn họ về đến.
Ở trên thi thể chồng chất trên đảo còn cắm một lá cờ.
"Đây hình như là cờ của Ngao Bưu!"
"Ngao Bưu?" Sơ Tranh không kiểm tra ra cái tên này trong trí nhớ của nguyên chủ, sau khi cô tới cũng chưa từng nghe bao giờ.
"Là một đám hải tặc khác." Hải tặc giải thích: "Trước kia cùng Đại đảo chủ... Khụ. Chính là bất hòa với bọn họ."
Hải tặc cũng không phải chỉ có một băng, Ngao Bưu và Đại đảo chủ được cho là hải tặc tương đối nổi danh.
Mà hai vị này cũng có thù oán.
Nguyên nhân kết thù cũng không nằm ngoài lợi ích.
Hai năm trước Ngao Bưu đụng phải quân triều đình, trận chiến kia bị đả thương nguyên khí, hai năm này Ngao Bưu làm việc khiêm tốn hơn rất nhiều.
"Người trên đảo chắc chắn là do bọn Ngao Bưu giết!"
"Có phải những người khác bị hắn bắt đi rồi không?"
"Nếu chúng ta không rời đi... Thì có lẽ chuyện này sẽ không xảy ra."
"Vì sao Ngao Bưu có thể tìm được đảo U Linh?"
Trước khi Ngao Bưu chưa bị đại thương nguyên khí, thì vẫn muốn tìm được vị trí của đảo U Linh.
Nhưng gã căn bản không tìm thấy...
Vậy sao lần này gã lại tìm được? Còn vừa vặn thừa dịp bọn họ đều không ở đây...
Mọi người trong đoàn hải tặc lộ ra sự kích động. . Có người cảm thấy là Sơ Tranh dẫn bọn họ rời đi, tạo thành cục diện như bây giờ, có oán khí với Sơ Tranh.
Đặc biệt là đám người trước đó muốn cứu Đại đảo chủ.
Mắt thấy người một nhà trong đoàn hải tặc muốn náo lên trước, người đứng về phía Sơ Tranh lo lắng.
"Đảo chủ, làm sao bây giờ?"
"Biết cứ điểm của hắn không?" Sơ Tranh vẫn bình tĩnh như cũ, căn bản không để ý tới người phía dưới làm ầm ĩ.
Có lẽ là sự bình tĩnh của Sơ Tranh lây nhiễm đến bọn họ, bọn họ vậy mà lại có mấy phần an tâm.
"Không biết..."
Đại bản doanh của hải tặc sao có thể để phe đối địch biết.
"Có thể dùng phương pháp bài trừ." Sơ Tranh nói: "Đầu tiên sẽ không phải ở gần đảo U Linh."
Hải tặc: "..."
Gần đảo U Linh đều bị bọn Đại đảo chủ tìm tòi qua rồi, nếu như quả thật có đại bản doanh, vậy thì cũng chỉ có thể là ở đáy biển.
Nhưng mà chuyện này rõ ràng là không thể nào.
Sơ Tranh cho người cầm bản đồ tới: "Bình thường bọn họ cướp trên tuyến đường nào?"
Bởi vì nguyên nhân điều kiện... Lộ tuyến của thuyền buôn cơ bản đều là cố định, cho dù thay đổi, cũng thay đổi trên con đường vốn có.
Địa bàn của phe đối lập bọn họ có hiểu biết, rất nhanh liền có hải tặc vẽ ra phạm vi.
"Hai tuyến đường này."
Bản đồ vô cùng đơn sơ, chỉ nhìn như vậy, phạm vi rất lớn, căn bản không có cách nào xác định vị trí cụ thể.
Nhưng mà...
Sơ Tranh nhìn về phía những người sắp gây chuyện phía dưới: "Xuống dưới nói với bọn họ, người cũng đã mất, náo cũng không sống lại được, muốn báo thù thì yên tĩnh chút, không muốn báo thù thì..."
Giọng nói Sơ Tranh khẽ chuyển: "Các ngươi thấy những con cá mập kia đáng yêu không?"
Hải tặc: "!!!" Không đáng yêu!
Hải tặc lập tức truyền lời Sơ Tranh nói xuống, hải tặc làm ầm ĩ phía dưới yên tĩnh một hồi, có người đứng ra hô lên phía trên: "Đảo chủ, ngươi thật sự sẽ báo thù cho mọi người sao?"
Mặt mày Sơ Tranh buông xuống, bên trong toàn lãnh ý: "Ta làm gì không cần phải giải thích với ngươi, hoặc là ngươi yên tĩnh, hoặc là tự nhảy xuống."
Hải tặc: "..."
Bọn họ có thể đánh thắng Sơ Tranh sao?
Đáp án này là không thể.
Cho nên...
Phía dưới dần dần yên tĩnh lại, mọi người nhìn về phương hướng đảo U Linh, sắc mặt có bi thống, phẫn nộ, đau thương.