➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Lời ngầm của câu nói này chính là, người ta có lưu khách hay không, đó là quyền lợi của tế ti đại nhân.
Các tế ti đại nhân trước kia, không lưu khách ở Thanh Phong Điện, không có nghĩa là không thể.
Lần này Lương Thư Tuyết triệt để biến sắc.
"Các vị còn có chuyện gì không?"
Lương Thư Tuyết muốn nói gì đó, cuối cùng cố kỵ Cửu Khúc là người bên cạnh Linh Tích, không dám náo nữa.
"Không có chuyện gì, thì mời các vị về nghỉ ngơi đi." Cửu Khúc ra hiệu người Thần Điện dẫn bọn họ rời đi.
Phú Dục nhìn Sơ Tranh: "Vậy... Ta đi trước."
"Ừ."
Lương Thư Tuyết phẫn nộ trừng Sơ Tranh một cái, khí thế hung hăng rời đi.
Thù mới hận cũ, bút trướng này nàng ta sẽ không tính như vậy đâu.
Cửu Khúc thấy người đi rồi, rất cung kính đi tới làm một dấu tay xin mời: "Sơ Tranh cô nương, chủ nhân cho mời."
Mấy ngày nay thẻ người tốt đều trốn tránh mình.
Bây giờ bỗng nhiên lại muốn gặp mình?
Thanh Phong Điện quá lớn, cong cong quẹo quẹo, Sơ Tranh cũng không biết đi đến nơi nào.
"Chủ nhân ở trong điện, Sơ Tranh cô nương đi vào là được." Cuối cùng Cửu Khúc đưa Sơ Tranh đến một toà Thiên Điện.
Sơ Tranh đẩy cửa Thiên Điện ra.
Trong điện, lụa mỏng rũ xuống, tầng tầng lớp lớp kéo dài đến bên trong.
Sơ Tranh đi vào, cửa phía sau tự động đóng lại.
Cô quay đầu nhìn một chút, hất tầng lụa mỏng thứ nhất ra, đi vào bên trong.
Đại điện trống trải, chỉ có lụa mỏng rũ xuống, không có bất kỳ người nào.
Làm cái gì?
Sơ Tranh quay trở lại mở cửa, kết quả phát hiện cửa không mở được.
Sơ Tranh: "???"
Từ trước đến nay đều chỉ có ta nhốt người khác, lúc nào đến phiên người khác nhốt ta rồi?!
Ngay lúc Sơ Tranh chuẩn bị đạp cửa ra ngoài, một phương hướng khác của đại điện đột nhiên vang lên tiếng vật nặng di chuyển.
Tầng tầng lớp lớp lụa mỏng ngăn trở ánh mắt.
Sơ Tranh không nhìn thấy tình hình bên kia.
Nhưng cô nhìn thấy nguyên tố ám...
Nguyên tố ám giống như thuỷ triều, tuôn qua phía cô, cấp tốc vây quanh cô.
Những nguyên tố ám này bá đạo sắc bén, mang theo khí thế hung lệ, không giống với nguyên tố ám trong cơ thể cô.
Trước mắt Sơ Tranh tối xuống, lụa mỏng giơ lên, có bóng người lướt gấp mà tới.
Sơ Tranh theo bản năng nhấc chân đạp tới, đạo nhân ảnh kia tránh đi, lách mình đến bên cạnh cô, đánh úp về phía bả vai cô.
Sơ Tranh xoay người, trượt đến phía sau, một chưởng vỗ vào phía sau lưng đối phương.
Nhưng đối phương trở tay chế trụ cổ tay cô, thân thể xoay chuyển theo độ cong quỷ dị.
Ầm ——
Hai người đập xuống đất, lúc này nguyên tố ám nồng đậm như sương mù, chậm rãi lưu chuyển quanh bọn họ.
Sơ Tranh nghiêng chân đá vào phần bụng đối phương, xoay người mà lên, chế trụ yết hầu đối phương.
Bởi vì động tác lớn, nguyên tố ám tản ra một chút, lụa mỏng chậm rãi hất ra, lộ ra một gương mặt làm người ta thần hồn điên đảo.
Sơ Tranh nới lỏng mấy phần lực đạo: "Linh Tích?"
Linh Tích đột nhiên dùng sức, vị trí của hai người lần nữa đảo ngược, lụa mỏng phất qua khuôn mặt Sơ Tranh, nụ hôn nóng ướt rơi xuống.
Nguyên tố ám tuôn qua, trước mắt Sơ Tranh chỉ còn lại hắc ám. ...
Nguyên tố ám mà mắt trần có thể nhìn thấy được, như sương mù, trôi nổi trong đại điện.
Tầng tầng lớp lớp lụa mỏng không gió mà bay, chậm rãi phân ra một con đường, mơ hồ có thể thấy được bóng người ôm nhau trong đó.
Trên gương mặt tuyệt mỹ kia, ánh sáng thánh khiết bị lệ khí thay thế, tựa như ma quỷ tà ác tuấn mỹ, bị khóa ở vực sâu tăm tối, nhưng hắn vẫn có thể mê hoặc nhân tâm, khiến cho người ta vì hắn mà kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên.
Đóa hoa sen màu trắng bạc trên mi tâm, lúc này giống như ngâm máu.
Như hồng liên nở rộ trong bóng đêm, yêu dã tuyệt mỹ, làm hắn nhìn qua càng thêm tà tứ mị hoặc.
Sơ Tranh tâm tình phức tạp.
Cái này mẹ nó chính là hình thái hắc hóa?
Hắn ở ngay trước mặt mình sử dụng ma pháp hệ ánh sáng.
Sao trong cơ thể có thể có nguyên tố ám?
Hai loại nguyên tố này là đối thủ một mất một còn, đụng phải một cái, thì đó chính là trạng thái ngươi chết ta sống.
Sơ Tranh thất thần một chút, Linh Tích đột nhiên khống chế chủ quyền.
Sơ Tranh nâng tay lên rồi lại hạ xuống.
Được rồi.
Nhìn hắn thế này, để tùy hắn một lần vậy.
Lát nữa đánh nhau, thì không có ý nghĩa.
Làm con gái thì phải rộng lượng.
Thời điểm nên nhường thì phải nhường.
Sơ Tranh thuyết phục mình dưới đáy lòng, coi như là mỗi ngày làm một việc thiện, mỗi ngày làm một việc thiện, mỗi ngày làm một việc thiện...
Mỗi ngày làm một việc thiện cái ông nội hắn chứ.
Sơ Tranh kéo Linh Tích đè lên mặt đất, nhưng mà Linh Tích tất nhiên không chịu.
Lụa mỏng trong đại điện bị hai người dây dưa, lôi kéo đến không ngừng rơi xuống đất, quấn trên thân hai người, cuối cùng cũng không biết là ai ra tay trước. ...
Linh Tích y phục không chỉnh tề ngồi dưới đất, gương mặt hơi sưng, ấn ký trên mi tâm, đã khôi phục lại màu trắng bạc.
Sơ Tranh giơ tay đâm mặt hắn một cái.
Linh Tích tránh sang bên cạnh, dùng tay ngăn trở, mặt chuyển sang một bên khác, sau đó trên mặt hiện ra màu đỏ ửng khả nghi.
"Đánh ngươi là ta không đúng." Sơ Tranh bắt đầu tỉnh táo phân tích: "Nhưng mà ngươi ra tay trước, ta chỉ muốn ngươi ngoan một chút."
Cố gắng không cõng cái nồi này.
Cô rất cố gắng khống chế mình nhường nhịn rồi!!
Cô tận lực!
Linh Tích: "..."
Trên mặt Linh Tích càng đỏ, cánh môi đỏ, gắt gao mím thành một đường.
Ngày hôm nay khi trông thấy nàng, trạng thái của mình liền có chút không đúng.
Lúc sau còn cần dùng ma pháp hệ ánh sáng, tiêu hao ma pháp hệ ánh sáng, ám ma pháp trong cơ thể liền bắt đầu không an phận.
Hắn cũng không biết tại sao mình phải bảo Cửu Khúc gọi nàng tới...
"Ta không sao, ngươi đi trước đi." Linh Tích nghẹn ra một tiếng.
"Ngươi vừa rồi..."
"Ta không sao." Linh Tích cường điệu.
Sơ Tranh: "..."
Ngươi vậy nhìn không giống như không sao đâu.
Ta thấy chuyện rất lớn!
Sơ Tranh quay người tới, cưỡng ép kéo tay của hắn xuống, đôi môi ấm áp rơi vào gương mặt sưng đỏ của hắn.
Thân thể Linh Tích giống như bị đông lại.
Con ngươi không nhuốm bụi trần, nhẹ nhàng chớp chớp.
Hô hấp dường như cũng ngưng trệ xuống.
Sơ Tranh thấy hắn không có động tĩnh, động tác liền lớn hơn một chút, hôn lên khóe môi hắn.
"Vì sao trong thân thể ngươi lại có ám ma pháp?"
Sơ Tranh vừa hôn hắn, vừa hỏi.
Lúc này Linh Tích giống như một con rối bị giật dây, nhiệt độ dán trên cánh môi, khiến cho hắn mất đi năng lực suy nghĩ, ngoan ngoãn trả lời.
Đó là chuyện từ trước khi hắn lên làm tế ti.
Thiên phú về ma pháp hệ ánh sáng của hắn rất tốt, ở Thần Điện cũng được tế ti tiền nhiệm ưu ái. Nhưng có một lần, hắn nhận một nhiệm vụ, tiến về một địa cung, tìm kiếm thành viên Thần Điện mất tích.
Chủ nhân của địa cung kia là ám ma pháp sư.
Sau khi hắn tiến vào, liền bị nhốt ở bên trong.
Khi tìm kiếm đường ra, gặp phải cơ quan được thiết trí bằng ám ma pháp, hắn không cẩn thận bị thương, bị ám ma pháp xâm nhập vào cơ thể.
"Bọn nó... Cứ như vậy ở trong thân thể ta." Linh Tích nói: "Khi ma pháp hệ ánh sáng không ép được bọn nó, bọn nó liền ra ngoài làm loạn."
Linh Tích nói rất mơ hồ, rõ ràng bên trong còn có chuyện.
Bằng không thì hắn cũng sẽ không hắc hóa...
Linh Tích rụt rụt về phía sau, kéo ra khoảng cách giữa hai người.
Đôi mắt hắn nhìn sang, cho dù không nhìn thấy, cũng có thể chuẩn xác bắt được bóng dáng của cô.
Linh Tích hỏi: "Sơ Tranh cô nương... nàng thích ta sao?"
Sơ Tranh đối diện với ánh mắt hắn, ở trong mắt hắn, nhìn thấy hình bóng của mình.
Nhưng mà cặp mắt xinh đẹp kia, không hề có tiêu cự.
Hắn không nhìn thấy...
Sơ Tranh giọng điệu bình ổn trả lời: "Phải."
Thứ mình thích thì chính là của mình.
Đây là nhận biết của cô.
Và cũng là thái độ của cô.