➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Chỗ này chỉ có một con, làm sao đây?"
BOSS chỉ có một, nhưng ở đây bọn họ có nhiều như vậy người, phải chia như thế nào?
Thứ đồ chơi này chắc là ai giết thì là của người nấy...
"Cùng nhau là được." Tây Mộ giải thích: "Hệ thống sẽ phán định là chúng ta cùng nhau giết."
Sơ Tranh liếc nhìn ríu rít quái bị trói bên kia, trầm mặc đồng tình với nó vài giây.
Cô lấy tấm "ma thuật sư" kia ra, đem thân phận tử thần của mình chuyển qua cho Vân Thu Thủy.
Không để lại cho con chó điên này chút kỷ niệm thì thật có lỗi với cô ta.
-
Một bên khác.
Vân Thu Thủy khó khăn lắm mới trốn từ trong tay hai người chơi kia ra được, lúc này đang trốn trong một tòa nhà.
Bên ngoài là ríu rít quái chậm chạp bò qua.
Vân Thu Thủy nhòm ra bên ngoài từ khe hở, nín thở chờ ríu rít quái rời đi.
"Người chơi Thích Sơ Tranh chuyển thân phận tử thần cho người chơi Vân Thu Thủy, người chơi Vân Thu Thủy xác nhận thành công."
Bên tai Vân Thu Thủy bỗng vang lên một câu như thế.
Đồng tử của cô ta đột nhiên trừng lớn, cái quái gì vậy?
Một hồi lâu sau cô ta mới phản ứng lại, xác định bản thân không nghe nhầm.
Vân Thu Thủy lần mò tấm thẻ của mình ra xem một chút, quả nhiên dòng chữ người chơi bình thường đã biến thành người chơi Tử Thần...
"Thích Sơ Tranh..."
Tay nắm thẻ của Vân Thu Thủy không ngừng siết chặt, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Cho tới bây giờ Vân Thu Thủy cũng chưa từng rút được thân phận người chơi tử thần, nhưng mà chơi qua nhiều lần như vậy, Vân Thu Thủy cũng rõ ràng, người chơi Tử Thần nhìn như chiếm hết tiên cơ, nhưng làm cũng không dễ dàng như thế.
Bây giờ đã bắt đầu lâu như vậy, cô ta đột nhiên bị chuyển thành người chơi Tử Thần...
Đây không phải là đang đùa cô ta sao?
Chỗ tốt duy nhất chính là... Bây giờ người chơi đều biết cô gái kia là người chơi tử thần, sẽ không hoài nghi cô ta.
Hiển nhiên Vân Thu Thủy đã quá ngây thơ rồi.
Sử dụng thẻ ma thuật sư chuyển đổi thân phận, trò chơi sẽ thông báo tới tất cả người chơi may mắn còn sống.
Cho nên ước chừng những ngày kế tiếp Vân Thu Thủy sẽ rất thảm.
Người chơi Tử Thần khác đều khiến người chơi sống không bằng chết, còn cô ta thì bị người chơi chỉnh cho sống không bằng chết.
-
Phòng nhỏ.
Sơ Tranh xuất hiện trong phòng nhỏ, bên cạnh cũng không có Tây Mộ hay Kỷ Hữu Đường, cô đứng một mình ở đó.
Đứa trẻ âm u đầy tử khí kia đi qua đường phố trong phòng nhỏ, liếc nhìn cô một cái, dừng một chút, sau đó xoay người bước đi.
Sơ Tranh đến ngân hàng đổi thẻ trước, vừa lúc gặp được Lữ Nguyên.
Lữ Nguyên nói anh ta ra ngoài từ một phương hướng khác.
Tây Mộ và Kỷ Hữu Đường chậm hơn một chút, tuy nhiên thời gian hai người đến không cách biệt lắm, cùng xuất hiện, khiến cho người chơi trên đường phố chạy tan tác chim muông, bên ngoài ngân hàng hoàn toàn yên tĩnh.
"Đi đến chỗ tôi."
Tây Mộ đi ra, lúc đi ngang qua Sơ Tranh, thấp giọng nói một câu.
Sơ Tranh theo Tây Mộ trở lại trong cửa tiệm, Kỷ Hữu Đường cà lơ phất phơ đi phía sau, cũng vào trong theo.
Trong cửa tiệm có người, Tây Mộ ra hiệu Sơ Tranh cùng hắn lên lầu.
"Anh Tây Mộ, đây là phòng của anh à?"
"Đừng lộn xộn." Tây Mộ bực bội cau mày, quát Kỷ Hữu Đường.
Kỷ Hữu Đường giơ hai tay lên: "Không lộn xộn thì không lộn xộn."
Tây Mộ rót cho Sơ Tranh ly nước.
"Anh Tây Mộ, của em đâu?"
Tây Mộ liếc anh ta một cái, mặt mày Kỷ Hữu Đường khẽ cong: "Em tự rót."
Sơ Tranh hoài nghi nhìn chằm chằm Kỷ Hữu Đường, có phải con hàng này thích thẻ người tốt của ta không?
Tây Mộ ngăn trở tầm mắt của Sơ Tranh: "Cô có biết là ai kéo cô vào trò chơi không?"
"Vân Thu Thủy?"
"Xác định không?"
"Không xác định." Cô vẫn chưa kịp hỏi con chó điên Vân Thu Thủy kia.
"Aiz, em còn tưởng anh Tây Mộ nhớ em, nên mới kéo em vào trong chứ." Kỷ Hữu Đường tìm một chỗ ngồi xuống, bắt chéo chân, uống ly nước trắng cũng uống ra tư thế uống rượu vang.
"Tôi chưa nhàm chán đến vậy." Tây Mộ nhịn xuống xúc động muốn ném Kỷ Hữu Đường ra: "Tôi cũng bị người khác kéo vào."
Sơ Tranh nhíu mày.
Kỷ Hữu Đường, Tây Mộ đều bị thẻ bài đạo cụ kéo vào trong trò chơi, cô cũng vậy... Âm mưu nha!!
"Cũng thú vị nha." Kỷ Hữu Đường cầm ly nước, khóe miệng mang theo ý cười, có thể là vì tư thế của anh ta, nhìn qua lại có vài phần nhu thuận.
Sơ Tranh ớn lạnh một chút.
Biến thái thật sự quá đáng sợ.
Sơ Tranh vội giơ tay kéo Tây Mộ, cần sờ sờ thẻ người tốt để an ủi một chút.
Tây Mộ đang muốn nói chuyện, Sơ Tranh đột nhiên kéo lấy cổ tay hắn, tiếp đó không để ý đến ý nguyện của hắn, mạnh mẽ nhét tay vào trong tay hắn.
Tây Mộ: "..."
Tây Mộ liếc Kỷ Hữu Đường một cái, đang ở trước mặt tên này, Tây Mộ không tiện phát tác.
Hắn dùng dư quang đảo qua mu bàn tay trắng nõn của Sơ Tranh, hít sâu một hơi, ngăn chặn bực bội dưới đáy lòng, nói: "Thẻ bài đạo cụ một lần chỉ có thể kéo một người vào trò chơi, chúng ta đều bị thẻ bài đạo cụ kéo vào trò chơi."
Từ việc tên của Kỷ Hữu Đường và Sơ Tranh cùng lúc xuất hiện trong danh sách tử vong, hắn đã cảm thấy kỳ quái.
Với điểm tích lũy của hắn và Kỷ Hữu Đường, hoàn toàn có thể tự lựa chọn khi nào tiến vào trò chơi.
"Anh vừa tiến vào trò chơi đã cảm thấy kỳ quái, tại sao lại không nói ra?"
"Trong phó bản trò chơi, mặc kệ làm gì cũng đều bị theo dõi." Kỷ Hữu Đường trả lời thay Tây Mộ: "Em gái nhỏ, kiến thức thông thường của cô không đủ nha."
Vẻ mặt Sơ Tranh không thay đổi: "Nơi này sẽ không bị theo dõi?"
"Sẽ nha." Kỷ Hữu Đường dừng một chút, đưa mắt đánh giá bốn phía: "Có điều nơi này của anh Tây Mộ chắc là có vận hành loại thẻ bài đạo cụ che chắn rồi. Dù sao tôi cũng không thích phòng ngủ của mình cả ngày bị người ta nhìn chằm chằm, thật đáng ghét nha."
Sơ Tranh: "..."
Mi kêu thêm một tiếng anh Tây Mộ thử xem!!
"Có thể cùng kéo chúng ta vào một vòng, trừ nó ra cũng không có người khác..." Kỷ Hữu Đường chỉ chỉ lên trên.
"Mục đích là gì?" Sơ Tranh hỏi.
Kỷ Hữu Đường hơi ngửa người về phía sau, thoải mái dựa vào sofa: "Làm sao tôi biết được, tôi cũng không phải là bản thân trò chơi."
Tây Mộ muốn lấy đồ, vừa động lại phát hiện tay mình bị Sơ Tranh nắm lấy, đành phải đổi qua tay khác.
Hắn lấy ra một đoạn đồ vật ném lên trên bàn: "Đây là thứ mang từ bên trong ra."
"Thật trùng hợp, em cũng mang theo!"
Kỷ Hữu Đường mặt mày hớn hở lấy ra một cái móng vuốt.
Sơ Tranh: "..."
Mẹ nó mi giấu ở đâu vậy!
Kỷ Hữu Đường chuyển ánh mắt qua Sơ Tranh: "Em gái nhỏ, cô mang cái gì ra?"
Mang cái gì mà mang?
Mi cho là mang đặc sản địa phương à!!
Tây Mộ cũng nhìn cô.
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh giằng co một lát, lấy ra một quả trứng, trầm mặc đặt trên bàn.
Kỷ Hữu Đường: "..."
Tây Mộ: "..."
【... 】Lối suy nghĩ của biến thái đều giống nhau.
-
Trứng của Sơ Tranh là mò ra từ phòng sinh, mấy quả trứng này khá bóng bẩy, trắng óng ánh, trông như ngọc vậy.
Nhưng phá vỏ xong...
Thôi quên đi.
Quá cay mắt, cô vẫn không nghĩ tới thì hơn.
"Cô..." Tây Mộ muốn nói lại thôi.
Kỷ Hữu Đường cũng dùng một vẻ một lời khó nói hết nhìn Sơ Tranh.
Bọn họ đều nghĩ rằng mình thuận tiện mang theo gì đó từ bên trong ra đã được cho là kì hoa, nhưng không nghĩ đến Sơ Tranh lại tiện tay mang quả trứng ra.
Vì sao bọn họ bị kéo vào trong trò chơi tạm thời không rõ ràng lắm, nhưng chắc chắn là do trò chơi làm ra, cho nên bọn họ quyết định trước tiên án binh bất động đã.
Khi Sơ Tranh rời đi, Tây Mộ muốn giữ lại quả trứng.
Sơ Tranh không hề gì "ồ" một tiếng.
Sơ Tranh cũng không chỉ lấy có một quả trứng, cô lấy đi không dưới mười quả, chỉ là không đem ra thôi.
Còn có hai quả lấy ra từ chỗ BOSS.
Thẻ người tốt muốn một quả thì tặng hắn một quả đi.
Khổ ai cũng không có thể khổ thẻ của ta.