Chương 1181: Hắc ám giáng lâm (1)

Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Mặc Linh 03-07-2023 22:27:06

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ "Tiểu Sơ cậu kiên trì thêm chút nữa, cậu đừng ngủ!" "Tiểu Sơ, cậu chịu đựng." "Tiểu Sơ..." Sơ Tranh chìm vào hôn mê, bên tai có một giọng nói, nhưng mí mắt cô giống như rót chì, không có cách nào mở mắt ra. Không biết mê man bao lâu, những âm thanh mơ hồ bên tai Sơ Tranh dần rõ ràng lên. "Tiểu Sơ thật sự không sao, cậu ấy chỉ phát sốt, cầu xin các cậu!! Các cậu đừng làm thế, chúng ta đều là bạn học, mau cứu Tiểu Sơ." Giọng cô gái vang lên bên tai Sơ Tranh, giống như đang năn nỉ ai đó. "Không được, ai biết khi cô ta tỉnh lại có biến thành Zombie không, không thể để cho cô ta lên xe." "Giang Như Sương, cậu muốn lên xe thì mau lên, cậu không lên xe, vậy đừng cản trở chúng tôi, chúng tôi sẽ không mạo hiểm như thế!" "Mọi người nhanh lên một chút." "Lập tức xuất phát." "Có Zombie đến đây!!" Sơ Tranh mở mắt ra, trong tầm mắt mơ hồ, có một chiếc xe đang nhanh chóng rời đi. Có một nữ sinh mặc đồng phục chạy theo mấy bước, nhưng rất nhanh lại quay về. Nữ sinh tuổi không lớn lắm, gương mặt hơi mập mạp như trẻ con, lúc này hốc mắt ửng đỏ, nước mắt đảo quanh trong đáy mắt. "Tiểu Sơ, cậu chịu đựng." Nữ sinh trông thấy Sơ Tranh mở mắt, nhanh chóng lau lau nước mắt: "Tiểu Sơ cậu tỉnh rồi à? Cậu cảm thấy thế nào?" Đầu Sơ Tranh vẫn còn hơi choáng, ánh mắt cô cực nhanh đảo qua bốn phía. Đây là một lối đi. Mà lúc này hai bên đường phố có những chiếc xe loạn thất bát tao ngừng lại. Trên mặt đất pha tạp vết máu, khắp nơi có thể thấy được báo rách, lon rỗng, túi nylon... Đủ loại rác rưởi, dơ dáy bẩn thỉu không chịu nổi. Ngay sau một chiếc xe ở cách đó không xa, có bóng người đang lung la lung lay đi tới. Quần áo tả tơi, làn da xám xanh, đầu lấy độ cong quỷ dị uốn xuống, bụng bị móc ra một lỗ máu me đầm đìa. Zombie! Sơ Tranh lập tức tỉnh táo lại. Nữ sinh cũng phát hiện Zombie, có chút sợ hãi, cả người cũng đang run rẩy, cuối cùng vẫn khẽ cắn môi, đỡ Sơ Tranh dậy: "Tiểu Sơ cậu có thể đi được không?" Sơ Tranh đầu nặng chân nhẹ, giống như đạp trên bông, nhẹ bẫng. Nếu không phải nữ sinh đỡ cô, Sơ Tranh thật đúng là không xác định mình có thể đi được hay không. "Tiểu Sơ chịu đựng." Nữ sinh động viên Sơ Tranh, cô ấy nhìn về phía Zombie bên kia một chút, sắc mặt lại biến đổi, bên kia thình lình nhiều thêm mấy con Zombie. Nữ sinh đỡ Sơ Tranh đi ra phía sau, nơi này có một cái siêu thị mini, vừa rồi những người kia đã thanh lý qua, bên trong không có Zombie. Cô ấy dìu Sơ Tranh đi vào, lập tức đóng cửa lại, nhưng đáng tiếc khóa cửa trước đó đã bị người ta cưỡng ép phá hủy. Nữ sinh lập tức đẩy đồ vật ra chặn cửa. Ầm —— Cửa bị đâm đến vang lên một tiếng thật lớn. Bên ngoài là tiếng Zombie rống lên. Khó nghe, bén nhọn, chói tai... Nữ sinh dùng hết khí lực chặn cửa. Sơ Tranh vẫn rất choáng, cô thật sự không có cách nào, thân thể này không khống chế được. Cô chỉ nhớ rõ cuối cùng khi tia sáng tối xuống, dáng vẻ nữ sinh kia cố nén không khóc, liều mạng chống cửa. Nguyên chủ... Đây là gặp được tiểu tiên nữ gì thế này. - Nguyên chủ họ Lạc. Vào thời điểm sắp được nghỉ hè, đột nhiên virus bộc phát, rất nhiều người lâm vào hôn mê. Có một số người tỉnh lại biến thành Zombie, có một số người tỉnh lại có được dị năng trong truyền thuyết, mà cũng có một số người không có phản ứng, vẫn là một người bình thường. Zombie ở trên đường cắn người, giống như địa ngục, toàn bộ thế giới trong nháy mắt trở nên lộn xộn. Chuyện này bộc phát phi thường cấp tốc, sau khi bị cắn một tiếng sẽ bị lây nhiễm, không có bất kỳ thứ gì có thể cứu được. Khi virus bộc phát, nguyên chủ không ở trong nhà, mà đang ở cùng mấy bạn học. Nhưng nguyên chủ lâm vào hôn mê, đợi lúc cô ấy tỉnh lại, chỉ có cô ấy và Giang Như Sương trốn trong một cái siêu thị mini. Giang Như Sương nói cho cô ấy biết chuyện, và những người bạn học kia đều đã rời đi hết. Nguyên chủ đã thức tỉnh dị năng, hai người nghĩ biện pháp ra khỏi thành. Dù sao cũng là hai cô gái, lại là hai cô gái trẻ đẹp, trên đường đi không ít người ngấp nghé. Mà nguyên chủ một đường che chở Giang Như Sương. Trên đường đến căn cứ, nguyên chủ và Giang Như Sương gặp phải đám bạn học khi trước đi cùng bọn họ. Nguyên chủ trong lúc vô tình phát hiện Cố Hòa muốn Giang Như Sương chết. Cố Hòa cùng lớp với bọn họ, cũng cùng một ký túc xá. Nguyên chủ không nói cho Giang Như Sương biết chuyện này, chỉ đề phòng Cố Hòa. Nguyên chủ rất nhanh liền phát hiện dị thường, Cố Hòa không sở hữu dị năng, nhưng cô ta luôn luôn sạch sẽ, ăn cũng rất ngon, hoàn toàn không giống như người trong mạt thế. Nhưng nguyên chủ không tìm được đầu mối gì hữu dụng. Cô ấy che chở Giang Như Sương, liên đới Cố Hòa nhìn cô ấy cũng không vừa mắt. Bên người Cố Hòa tụ tập đủ các loại cao thủ, một mình nguyên chủ, còn mang theo một Giang Như Sương không sở hữu dị năng, cho dù ngàn phòng vạn phòng, cuối cùng vẫn trúng chiêu. Lúc nguyên chủ sắp chết, mới biết rõ chân tướng từ trong miệng Cố Hòa. Giang Như Sương có một khối ngọc bội tổ truyền, trước khi mạt thế đến, Cố Hòa nằm mơ, mơ thấy mạt thế, còn mơ thấy khối ngọc bội kia của Giang Như Sương, mơ thấy bên trong khối ngọc bội kia có một không gian rất lớn. Mặc dù cô ta cảm thấy giấc mơ đó rất hoang đường. Nhưng cô ta càng nghĩ càng thấy không đúng, cuối cùng nghĩ biện pháp lấy được ngọc bội của Giang Như Sương, phát hiện ngọc bội kia quả nhiên giống y như trong mơ. Mà mạt thế, cũng giống như trong giấc mơ của cô ta, đúng hạn mà tới. Cố Hòa đã có được ngọc bội, nhưng Giang Như Sương còn sống, đối với cô ta mà nói chính là rất không an toàn, cho nên cô ta muốn Giang Như Sương chết. Nguyên chủ vẫn luôn cản trở cô ta, bảo hộ Giang Như Sương, cho nên nguyên chủ cũng phải chết. - Thời tiết oi bức, mùi vị trong không khí thật không dễ ngửi. Sơ Tranh mở mắt ra, thứ đầu tiên trông thấy chính là trần nhà trên đỉnh đầu, tia sáng hơi lờ mờ, không biết là buổi sáng hay là buổi tối. Bên ngoài im ắng, không có âm thanh. Toàn bộ thế giới giống như đang dừng lại. Sơ Tranh chậm rãi một lúc, giơ tay sờ lên trán, toàn là mồ hôi. Cũng may đã không có cảm giác chìm vào hôn mê như trước đó. Sơ Tranh nhìn sang bên cạnh, Giang Như Sương ôm gậy bóng chày, núp ở bên cạnh cô ngủ thiếp đi. Gương mặt mập mạp như trẻ con đỏ bừng, lông mày nhíu chặt, ngủ rất không yên ổn. Bây giờ vẫn đang ở trong cái siêu thị kia. Tuyến thời gian này chính là khi nguyên chủ và Giang Như Sương lạc khỏi đám bạn học kia —— trong kịch bản Giang Như Sương lừa gạt nguyên chủ là lạc nhau —— kết quả căn bản chính là những người này ném bọn họ ở đây. Về phần ngọc bội, đã sớm bị Cố Hòa lấy đi. Sau khi bọn họ bị kẹt lại, gặp phải một số người sống sót. Chính là những người vừa rồi kia. Mấy người kia vốn muốn dẫn bọn họ cùng đi, nhưng Cố Hòa ở bên trong khuyến khích, nói người hôn mê tỉnh lại có khả năng sẽ biến thành Zombie, nói gần nói xa không thể mang cô theo. Đám người kia đều là người sống sót tự dựng nên đội ngũ. Tin tức liên quan tới Zombie, cũng là kiến thức nửa vời, chỉ biết rất nhiều người phát sốt, tỉnh lại liền biến thành Zombie. Bọn họ tự nhiên sợ hãi, vì an toàn của mình, từ chối một người phát sốt hôn mê lên xe, cũng là bình thường. Cố Hòa đại khái cảm thấy, hai nữ sinh như bọn họ bị ném ở đây, tuyệt đối không thể sống nổi. Nhưng Cố Hòa không nghĩ tới, bọn họ lại còn sống. Sơ Tranh ghé mắt, nhìn qua lịch treo tường của siêu thị. Bây giờ cách khi tận thế bộc phát, vừa vặn một tuần. Chỉ có thời gian một tuần, thành thị phồn hoa náo nhiệt, đã biến thành phế tích, Zombie hoành hành.