➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh tới gần Vân Thu Thủy.
"Cô đừng tới đây!"
Vân Thu Thủy quát lên một tiếng.
"Trả đồ lại cho tôi." Đồ của nguyên chủ, dù sao cũng phải lấy về.
Cho dù không cần, cũng phải hủy đi mới được.
Sao có thể để con chó điên này lấy.
"Tôi không biết cô có đồ gì." Vân Thu Thủy mạnh miệng: "Cô đừng tới đây."
Cô ta lùi về bên cạnh nam sinh phía sau.
"Đồ gì vậy?" Nam sinh hỏi.
"Vòng Quay Vận Mệnh." Sơ Tranh nói: "Thẻ bài đạo cụ có thể trực tiếp tiến vào vòng tiếp theo."
Con ngươi Vân Thu Thủy rút lại.
Cô... Cứ như vậy mà nói ra.
Ánh mắt nam sinh và nữ sinh trong nháy mắt rơi vào trên người Vân Thu Thủy.
Trực tiếp tiến vào vòng tiếp theo...
Đây chính là nhiều thêm một cái mạng.
Sao có thể không khiến người ta đỏ mắt.
Đối diện với ánh mắt này của hai người, Vân Thu Thủy lập tức hiểu được Sơ Tranh làm vậy là có ý gì.
Đáy lòng mắng Sơ Tranh hèn hạ.
"Tôi không có, các cậu đừng nghe cô ta nói bậy. Nếu tôi có loại lá bài này thì đã dùng từ sớm, tại sao còn phải ở đây."
"Đây chính là lá bài bảo mệnh, cô sẽ lãng phí?" Nữ sinh hoài nghi.
"Tôi thật sự không có, là cô ta cố ý nói như vậy, cô ta đang khích bác ly gián." Vân Thu Thủy nói: "Chuyện lúc trước, chúng ta làm vậy với cô ta, cô ta căn bản không có ý tốt, các cậu mau tỉnh lại đi!"
Nam sinh và nữ sinh liếc nhau.
Thẻ bài đạo cụ chỉ là một mình Sơ Tranh nói.
Chưa ai thấy qua.
Thật hay giả cũng không biết.
Nếu thật sự là cô cố ý thì sao?
Cho nên hai người cũng không làm gì khác.
Vân Thu Thủy thấy thế, hơi thở phào.
Nếu như bọn họ liên thủ, thì cô ta thật sự sẽ lãng phí dùng tấm thẻ bài kia.
Vật bảo mệnh như thế, cô ta thật sự không muốn lãng phí mất.
Nhưng mà Vân Thu Thủy nghĩ sai về Sơ Tranh rồi.
Cô ta lo giải thích với hai người kia, nên không chú ý tới Sơ Tranh.
Lúc này nhìn sang bên kia, làm gì còn thấy bóng dáng Sơ Tranh nữa.
Trong lòng Vân Thu Thủy cuồng loạn, theo bản năng nhìn xung quanh.
"Đừng nhúc nhích."
Giọng nói lạnh lẽo vang lên từ phía sau cô ta, lưỡi dao lạnh băng đã kề sát cổ cô ta.
Cô chạy đến sau lưng mình từ lúc nào?
Tốc độ của cô sao lại nhanh như vậy?
Trong đầu Vân Thu Thủy hiện lên đủ loại suy nghĩ.
"Đưa đồ cho tôi."
"Tôi..."
Dao găm sắc bén cắt rách da trên cổ cô ta.
"Đừng nói nhảm, đưa cho tôi."
Vân Thu Thủy buông thõng tay, nắm chặt quần áo của mình.
"Tôi không có, làm sao cho cô được?"
Cô ta vẫn muốn đánh cược một phen.
Vất vả lắm mới lấy được đồ tới tay, nếu cứ giao ra như vậy, cô ta không cam tâm.
"Cô cho rằng tôi không dám giết cô?"
Nếu không phải giết ngươi sẽ bị kéo ngược lại, thì ngươi đã sớm chết mấy trăm lần rồi!
"..."
Giọng nói kia lạnh lẽo, không chứa nửa phần cảm xúc.
Ngữ điệu từng chữ đều giống hệt nhau, không một chút chập trùng.
Nghe vào trong tai, giống như lời của Tử Thần.
Vân Thu Thủy cảm nhận được cảm giác đau nhói trên cổ, chất lỏng ấm áp theo làn da chảy xuống.
Nhiệt độ lạnh buốt của con dao xuyên thấu vào làn da, theo khe hở của xương cốt, lan tràn đến tận sâu trong thân thể.
Cô thật sự sẽ giết mình.
Vân Thu Thủy sợ hãi.
"Tôi đưa... Tôi đưa..." Cánh môi tái nhợt run rẩy.
Vân Thu Thủy ép buộc mình tỉnh táo, lục lọi lấy thẻ bài đạo cụ ra.
Quy tắc sử dụng thẻ bài đạo cụ là phải lấy thẻ bài đạo cụ ra để đối diện với mặt mình sau đó nói hai chữ "Sử dụng".
Mặc kệ là nói thầm trong lòng hay nói ra tiếng đều hữu hiệu.
Mấu chốt là phải để đối diện mặt mình.
Nó cũng giống như nhận diện khuôn mặt vậy.
Vân Thu Thủy tính toán thời gian, nắm lấy thẻ bài, ngón tay bởi vì khẩn trương mà không ngừng dùng sức.
Ba, hai, một...
Vân Thu Thủy bỗng nhiên rút thẻ bài ra, nhắm ngay vào mình.
"Sử dụng."
Nhưng mà làm Vân Thu Thủy không kịp chuẩn bị chính là, cô ta cầm ngược.
Đối diện cô ta là mặt có hình ngôi sao sáu cánh.
Vân Thu Thủy thầm mắng một tiếng, vừa định quay thẻ bài đạo cụ lại, nam sinh đối diện lại không có dấu hiệu nào mà biến mất ở trước mặt bọn họ.
Thẻ bài đạo cụ cũng bởi vì đã sử dụng, nên cũng trực tiếp biến mất.
Sơ Tranh: "..."
Vân Thu Thủy: "..."
Nữ sinh: "..."
Lữ Nguyên: "..."
Bầu không khí không khỏi yên tĩnh lại.
Tất cả mọi người đều là người mới.
Quy tắc sử dụng đa số là nghe được, chưa có một ai thật sự dùng qua.
Cho nên tình huống bây giờ có chút ngơ ngác.
Thẻ bài đạo cụ còn có thể sử dụng cho người khác?!
Người lo lắng nhất đại khái chính là Vân Thu Thủy.
Vốn muốn lợi dụng thẻ bài trực tiếp tiến vào vòng tiếp theo, né tránh Sơ Tranh.
Ai mà biết sẽ xảy ra chuyện như vậy, để nam sinh kia nhặt được tiện nghi.
Thẻ bài đạo cụ bài cũng đã dùng xong, Sơ Tranh cũng không để tâm.
Đại lão không cần những đạo cụ này, cũng có thể đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
"Đáng tiếc."
Sơ Tranh là người đánh vỡ bầy không khí trầm mặc quỷ dị này trước.
Cô dùng một tay ấn Vân Thu Thủy xuống đất, để nằm song song với con rối.
Vân Thu Thủy cho là Sơ Tranh sẽ động thủ, cả người đều đang phát run.
Mất đi con át chủ bài sau cùng, bây giò cô ta cũng chỉ có thể mặc cho cô muốn làm gì thì làm.
Nhưng mà Sơ Tranh cũng không có ý tứ muốn động thủ, xách dao đi đến bên cạnh.
Thẻ bài đạo cụ cũng đã dùng xong, có lẽ bây giờ Vân Thu Thủy tức muốn chết rồi, tâm tình Sơ Tranh không tệ, sẽ không lãng phí số lần kéo ngược lại mà xử lý cô ta.
"Đại lão, chờ tôi một chút!"
Lữ Nguyên hấp tấp đuổi theo.
Để lại Vân Thu Thủy và nữ sinh kia ở đó.
-
Sơ Tranh cho là chìa khoá cô lấy được, chính là chìa khoá qua ải.
Hiển nhiên là cô quá ngây thơ.
Cuối cùng Sơ Tranh dùng chìa khoá tìm được một căn phòng tối.
Bên ngoài căn phòng có không ít còn rối, Sơ Tranh một đường đánh thẳng vào.
Bên trong phòng là một cái bàn thờ, phía trên ngồi một vị hòa thượng sinh động như thật.
Không phải con rối.
Là người.
Nếu như không phải hắn ta không có hô hấp, thì Sơ Tranh cũng hoài nghi đó là người sống.
Trong phòng tối vẽ đầy tranh vẽ.
Những nhóm người đến thắp hương, cúng bái chính là vị hòa thượng này.
Mà căn cứ vào bức hoạ đằng sau biểu hiện, người này có năng lực rất lớn, là bởi vì hắn ta bán linh hồn của mình để đạt thành giao dịch với tà thần.
Tà thần sai khiến hắn ta giết người.
Vì không muốn để người khác phát hiện, gây chú ý, cho nên tà thần truyền cho hắn ta pháp thuật có thể biến con rối thành người.
Con rối thay thế cuộc sống của những người kia.
Những con rối kia, cùng với những con rối mà bọn họ nhìn thấy không giống nhau, bọn chúng giống hệt người bình thường, dùng mắt thường căn bản không có cách nào phân biệt.
Hắn ta giết người càng ngày càng nhiều.
Cuối cùng...
Cả tòa chùa miếu, chỉ còn lại một mình hắn ta là người sống.
"Đây cũng quá đáng sợ rồi?"
Lữ Nguyên ôm cánh tay, xoa xoa cánh tay đã nổi da gà.
Sơ Tranh không có cảm giác gì, đi vòng quanh bàn thờ một vòng, trực tiếp nhảy lên.
"Cô đừng..."
Lữ Nguyên còn chưa nói hết lời.
Đã thấy Sơ Tranh một cước đạp người ở phía trên xuống.
"... Động lung tung."
Lữ Nguyên dùng tay khép cằm của mình lại, bổ sung xong ba hai chữ phía sau.
Anh ta nuốt một ngụm nước bọt, nhìn chằm chằm người trên mặt đất, sợ xác chết đột nhiên vùng dậy.
Lẳng lặng nhìn chằm chằm một phút đồng hồ.
Thấy hòa thượng cũng không có ý định xác chết vùng dậy.
Lúc này Lữ Nguyên mới dời lực chú ý lên trên bàn thờ, Sơ Tranh đang đi tới đi lui ở phía trên.
Đây là bàn thờ đặc ruột.
Không có chỗ để đồ.
Vậy...
Chìa khoá đang ở đâu?
Ánh mắt Sơ Tranh dừng lại trên thân hoà thượng đang nằm dưới đất kia.
Hòa thượng chổng mông lên ngã xuống đất, nhưng vào lúc này, ngón tay nó bỗng nhiên động đậy.
"Động... Động!!"
Lữ Nguyên hoảng sợ chỉ vào hòa thượng.
Ngón tay nó chậm chạp động đậy, sau đó tới cánh tay, chân...
Loại cảm giác này giống như một người bị đông cứng đang tan ra.
Sơ Tranh mặt không cảm xúc nhảy xuống dưới, đi qua là một búa.