➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Cốc cốc ——
Tiếng đập cửa đột ngột vang lên, đại thúc giơ tay ra hiệu mọi người im lặng.
"Chú, là con!!"
Bên ngoài có người hô lên một tiếng.
Đám người rõ ràng đều thở phào, có người chạy tới mở cửa.
Ba thanh niên từ bên ngoài tiến đến, trong tay ba người đều cầm đồ vật: "Xem này, chúng con tìm được không ít đồ."
Đại thúc xanh mặt: "Không phải đã nói mấy đứa không được ra ngoài rồi sao, sao mấy đứa không chịu nghe lời thế hả!"
"Chúng con không đi xa, chú, chú đừng kích động." Một thanh niên trong đó vội vàng hạ hỏa cho đại thúc.
Quý Lâm ngồi ở trên ghế đẩu nhỏ, ánh mắt rơi vào trên thân người thanh niên ở sau cùng.
Dường như thanh niên phát giác được ánh mắt Quý Lâm, lần theo nhìn qua, sắc mặt cậu ta hơi trắng bệch, trên trán toát mồ hôi lạnh, bị Quý Lâm nhìn, có chút bối rối dời ánh mắt.
Ngón tay Quý Lâm đắp trên bả vai Sơ Tranh, kéo người vào trong lòng mình, dán vào bên tai Sơ Tranh nói: "Cậu ta bị cắn."
"Có người sống sót sao?"
"Ai... Chỉ rách chút da, không phải Zombie cắn, Zombie có thể lấy ra cái này sao? Không có việc gì, chỗ này lát nữa cũng nấu đi, cho bọn họ ăn."
Người thanh niên nói chuyện kia hướng về phía Sơ Tranh bên này cười ngu ngu ngốc ngốc.
Quý Lâm để Sơ Tranh dựa vào mình, trong tay mang theo túi kẹo đường, thỉnh thoảng ăn hai viên.
Bọn họ ngồi ở biên giới, Giang Như Sương ở bên kia nói chuyện đến hăng say, cũng không ai chú ý tới bên này.
Lực chú ý của Quý Lâm đặt trên người thanh niên kia, cho nên khi Sơ Tranh hôn tới, hắn không có phòng bị gì.
Sơ Tranh giống như thổ phỉ càn quét một vòng rồi buông hắn ra, Quý Lâm mới lấy lại tinh thần: "Em làm gì?"
Lý do của Sơ Tranh vô cùng hợp lý: "Nếm xem kẹo đường có ngọt không."
Quý Lâm cười: "Vậy có ngọt không?"
Sơ Tranh gật đầu: "Cũng được."
"Em phải từ từ nếm thử." Quý Lâm kéo cô đứng dậy, thừa dịp không ai chú ý, đi vào trong chiếc xe đằng sau.
Đáy lòng Quý Lâm nhớ kỹ thanh niên bị Zombie cắn kia, chỉ là dây dưa với Sơ Tranh một lát, cũng không làm gì.
Lúc Quý Lâm xuống xe, phát hiện người thanh niên kia không thấy đâu, hắn hơi nhíu mày.
Ban đêm bọn họ sắp xếp gian phòng, Quý Lâm không đi, trực tiếp để Sơ Tranh ngủ trong xe, Giang Như Sương tự nhiên cũng không dám đi.
-
Một đêm không xảy ra chuyện gì.
Ngày thứ hai đại thúc đưa bọn họ ra ngoài, trước khi rời đi Giang Như Sương trưng cầu ý kiến của Sơ Tranh, sau khi được đồng ý, đưa vắc xin cho bọn họ.
Bảo bọn họ tìm biện pháp đến căn cứ.
"Chú... chú... không xong rồi!!"
Một thanh niên mặt mũi tràn đầy hoảng sợ chạy tới: "Hắc Oa nhốt mình trong phòng... Hắn... Hắn biến thành những quái vật bên ngoài kia rồi!"
Hình tượng mới vừa rồi còn hòa thuận vui vẻ, trong nháy mắt giống như rơi vào trong hầm băng.
Đại thúc lấy lại tinh thần, chờ mong nhìn về phía Giang Như Sương: "Vắc xin... cô gái, có phải vắc xin này hữu dụng không?"
Giang Như Sương lắc đầu: "Vô dụng, sau khi bị cắn, có thêm nhiều vắc xin hơn nữa... cũng vô dụng."
Căn cứ ngược lại cũng có cho người sau khi bị cắn sử dụng... nhưng chỉ hữu dụng với dị năng giả bị cắn, người bình thường tạm thời còn chưa tìm được biện pháp.
"Đều là lỗi của con, là con nhất định muốn đi, Hắc Oa vì cứu con... chú, thật xin lỗi, đều là lỗi của con."
Sơ Tranh hờ hững ngồi trên xe nhìn.
Dọc theo con đường này chuyện như vậy đã nhìn thấy quá nhiều, một giây trước vẫn là sinh mệnh sống sờ sờ, một giây sau có lẽ đã biến mất...
Câu nói bình thường nhất, có lẽ sẽ trở thành lời cáo biệt.
"Ma ma..."
Nhạc Nhạc ngửa đầu nhìn cô, bàn tay mềm mại túm tóc và cổ áo cô, một đôi mắt trong suốt ngây thơ, không bị những tuyệt vọng ở thế giới này xâm nhiễm thành đục ngầu.
Sơ Tranh giơ tay xoa xoa mấy cọng tóc mềm mềm của nó... Sau đó lại xoa nắn khuôn mặt Nhạc Nhạc một trận.
Mẹ nó ai là ma ma của mi!
"Ma..." Nước mắt của Nhạc Nhạc trong nháy mắt ngập tràn, rất có xu thế gào khóc.
"Em khi dễ bé con làm gì?"
Quý Lâm lên xe, buồn cười nhìn cô.
Sơ Tranh: "..."
Anh cũng không cho em khi dễ mà.
Em còn không thể khi dễ bé con nữa à?
Lại nói cô chỉ bóp hai cái, sao lại là khi dễ?
Đại thúc bên kia trấn an được người, trên mặt còn mang theo sự đau xót, nhưng vẫn đưa bọn họ rời đi trước.
Trên đường đi Giang Như Sương có chút trầm mặc, trong xe chỉ có âm thanh y y nha nha của Nhạc Nhạc, đại thúc đưa bọn họ lên đường lớn, còn chỉ đường cho bọn họ.
Xe chạy về phía trước, đại thúc kia đứng ở ven đường, thân ảnh dần dần thu nhỏ.
"Tiểu Sơ, cậu nói thế giới của chúng ta còn có thể khôi phục bình thường không?"
"Không biết."
Giang Như Sương vốn chính là một người cảm tính, bình thường nhìn ai cũng không đành lòng, nếu như không phải Sơ Tranh mặt lạnh đứng ở nơi đó, thì có lẽ Giang Như Sương đã sớm tự làm mình bại đến chỉ còn hai bàn tay trắng, còn muốn giúp người đếm ngược tiền nữa.
Cô ấy ngập ngừng một tiếng: "Những người biến thành Zombie kia... Còn có thể cứu không?"
Sơ Tranh theo đường cái nhìn về phía trước, thanh âm lãnh đạm: "Không biết."
Chuyện tương lai, ai biết...
Nói không chừng ngày nào đó người ngoài hành tinh đến xâm lấn thì sao!
Quý Lâm đột nhiên nắm chặt tay cô, quay đầu liếc nhìn cô một cái, khóe miệng câu lấy ba phần ý cười hắn quen thuộc.
Sơ Tranh không cần hỏi hắn có ý gì, đáy lòng giống như đã rõ ràng hắn muốn nói gì.
Thế giới này có như thế nào, đối với cô mà nói, thật sự không có bao nhiêu quan hệ.
Người cô muốn, ở bên cạnh cô là tốt rồi.
-
Bọn Sơ Tranh trước tiên đi tìm cha mẹ của Giang Như Sương, có lẽ là vận khí tốt —— Sơ Tranh nhiều tinh hạch—— cha mẹ Giang Như Sương rất nhanh tìm được.
Căn cứ phương Nam không hề kém hơn căn cứ phương Bắc, cha Giang đã thức tỉnh dị năng, ở bên trong căn cứ lăn lộn làm một đội trưởng, bởi vậy mẹ Giang sống trong căn cứ cũng không tệ.
Tìm được cha mẹ, Giang Như Sương đối với chuyện lưu lại, hay là theo chân Sơ Tranh có chút dao động không ngừng.
Cuối cùng Giang Như Sương suy nghĩ hồi lâu, vẫn quyết định đi theo Sơ Tranh.
Đợi cô ấy thu xếp tốt rồi lại đến căn cứ đón bọn họ qua.
Cha mẹ Quý Lâm ở căn cứ lớn nhất phương Nam, nơi bọn họ muốn đưa vắc xin tới cũng vừa vặn là nơi này.
Lúc này đã mấy tháng trôi qua, vắc xin ở căn cứ phương bắc có lẽ đã đổi mới đến đời thứ hai.
Nhưng với tình hình giao thông bây giờ cũng không có cách nào...
"Không đi vào?"
Quý Lâm ngừng xe lại bên ngoài trụ sở, giao vắc xin cho Sơ Tranh: "Bạn gái, giúp anh đưa vào được không."
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh đưa vắc xin vào, nghe được cha mẹ Quý Lâm đều không có việc gì, bọn họ là nhóm đầu tiên được đưa đến căn cứ, bây giờ cũng có cống hiến rất lớn với căn cứ.
Sơ Tranh trở về, Quý Lâm liền nhìn cô không chớp mắt.
"Nhìn em làm gì?"
Quý Lâm: "..."
Quý Lâm nhìn về phía căn cứ một chút, cúi đầu xuống nổ máy xe.
Tận đến khi sắp không nhìn thấy căn cứ nữa, Sơ Tranh mới chậm rãi nói: "Cha mẹ anh rất tốt."
"Ai thèm quan tâm bọn họ chứ." Quý Lâm nhẹ hừ một tiếng
Sơ Tranh: "..."
Đi.
Anh vui là tốt rồi.
Chuyện Zombie, có các căn cứ lớn liên thủ giải quyết, đây không phải phạm vi nghiệp vụ của Sơ Tranh, cho nên Sơ Tranh tìm một ngôi làng hoàn cảnh không tệ ở lại.
Giang Như Sương đón cha mẹ cô ấy đến, mặc dù so ra kém căn cứ lớn, nhưng sống ở nơi này nhàn nhã hơn bên ngoài, còn có người thân làm bạn, cũng không có gì không hài lòng.
Cả nước đều thông báo không thể để lại thi thể cho Zombie, cho nên dẫn đến Zombie tiến hóa chậm chạp, các căn cứ lớn dần dần thành lập cổng thông tin, truyền tin tức qua lại, cùng nhau nghĩ biện pháp giải quyết khốn cảnh hiện tại.
Tất cả căn cứ dường như cũng đang vận chuyển theo phương hướng tốt nhất.
-
Nhạc Nhạc đã hơn hai tuổi, đi đường lung la lung lay, thích nhất là ôm đùi Sơ Tranh gọi ma ma.
Đứa nhóc một hai tuổi phát âm chưa rõ ràng, kêu lên mềm mại êm ái, phá lệ êm tai.
Sơ Tranh: "..."
Ai lấy vật trang sức này ra đi a a a a!!
Trên đùi đại lão sao có thể treo đứa bé!
"Ma ma..."
"Cút!"
"A..."
Miệng nhỏ của Nhạc Nhạc mếu máo.
Sơ Tranh: "..."
Quý Lâm ngậm cây kẹo que, đi từ bên cạnh lên: "Em làm gì đó?"
Quý Lâm chỉ nhìn thấy Sơ Tranh đứng ở phía trên, không nhìn thấy nhóc tỳ.
Sơ Tranh lập tức túm Nhạc Nhạc lên, nhét vào trong ngực Quý Lâm, mấy bước vọt xuống, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
"Ba ba..."
Quý Lâm trong nháy mắt như lâm đại địch, bưng lấy khoai lang bỏng tay, ném cũng không được, không ném cũng không xong.
-
Lại một năm nữa.
Quý Lâm xắn tay áo lau chiếc xe bảo bối của hắn, nhóc tỳ sắp bốn tuổi, cầm mảnh vải, thở hổn hển lau xe, làm đến hăng say.
Quý Lâm gõ gõ mép trần xe: "Anh nói này, em có thể đừng ngồi trên đó được không, em xem đứa bé người ta cũng chịu khó hơn em kia kìa?"
Sơ Tranh ngồi ở trên mui xe, nghe vậy hơi liếc mắt: "Đêm qua em chịu khó hơn anh."
Quý Lâm: "..."
Vành tai Quý Lâm nóng hổi, tức giận: "Ở ngay trước mặt trẻ con mà em nói gì đó!"
Sơ Tranh: "Em không nói gì."
Quý Lâm: "..."
"Quý Lâm, có phải anh nên đổi xe rồi không?" Sơ Tranh hỏi hắn một câu.
"Không đổi." Quý Lâm xách nhóc tỳ ra, tự mình lau sạch sẽ những nơi bị nó làm cho loạn thất bát tao: "Anh nhớ kỷ niệm cũ!"
Sơ Tranh: "..."
Ta còn không sánh bằng một chiếc xe!
Ngày hôm sau Quý Lâm thức dậy đã nhìn thấy xe của mình bị vẽ đến loạn thất bát tao.
"Ai làm?"
Nhóc tỳ co rụt lại: "Ma..."
"Giang Nhạc Nhạc!"
Nhóc tỳ nhuyễn nhuyễn nhu nhu nói: "Không biết."
Nhóc tỳ co cẳng liền chạy về phía Sơ Tranh bên kia, ôm đùi cô, chỉ lộ ra một cái đầu xù nhìn Quý Lâm.
"Em làm ra?" Quý Lâm nhìn Sơ Tranh.
"Em làm chuyện nhàm chán như vậy làm gì?" Sơ Tranh mặt không cảm xúc phủ nhận: "Em rảnh rỗi như vậy sao?"
"..."
Quý Lâm thở hổn hển rửa xe một ngày.
Trình Tả giúp Giang Như Sương làm việc, nhìn người phía dưới: "Cuộc sống bây giờ làm anh có chút hoảng hốt."
Giang Như Sương cười cười: "Ừ, sống ở nơi này, đều không cảm giác được bên ngoài là mạt thế..."
Trình Tả thở dài: "Đúng vậy. Đúng rồi, sao Giang Nhạc Nhạc lại theo họ em?"
Không phải nhóc tỳ kia luôn quấn lấy Sơ Tranh và Quý Lâm gọi cha mẹ sao?
Giang Như Sương vô tội nhún nhún vai: "Bọn họ đều không muốn để Nhạc Nhạc theo họ bọn họ, cuối cùng đành theo họ em."
Bây giờ Giang Như Sương vẫn còn nhớ rõ.
Ngày đó khi nói đến họ, hai người đồng thời buông bát xuống, nhìn vào ánh mắt của đối phương, giống như bốc lên tia lửa.
Cuối cùng hai người đồng thời rời đi, giống như sợ ai ở lại, Nhạc Nhạc liền theo họ người đó vậy.
Thế giới bên ngoài vẫn là một vùng phế tích.
Nhưng nơi này lại như thế ngoại đào nguyên.