➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Năm 2019.
"Anh Mộ làm gì thế?"
Bả vai Trình Mộ bị vỗ một cái, một cái đầu lại gần, kỳ quái hỏi: "Đây là cái gì? Anh vẽ à? Anh Mộ, anh biết hội họa từ bao giờ thế?"
Trình Mộ bỏ điện thoại vào lại trong hộc bàn, tránh khỏi ánh mắt Lê Hoàn: "Không có gì."
"Anh Mộ..." Lê Hoàn kéo dài âm, ngờ vực nhìn huynh đệ nhà mình: "Gần đây anh có biến nha, có phải là yêu đương rồi không?"
"Cùng..." Lúc đầu Trình Mộ vốn muốn nói cùng cậu à, nhưng nghĩ đến Khúc Ngạn, lập tức sửa miệng: "Quỷ à?"
"Ôi, anh Mộ của chúng ta chính là không giống nha, quỷ cũng có thể giải quyết được, mị lực vô biên nha!"
"Cút!"
"Buổi tối ra ngoài chơi đi." Lê Hoàn rất thức thời cáo lui: "Anh Mộ, anh mà từ chối nữa, thì nhiều người tức giận lắm nhé!"
Trình Mộ: "..."
-
Năm 2029.
Sơ Tranh từ chối lời mời "nói chuyện phiếm" của cha Úc, lách mình trở về phòng, nhìn tấm gương không hề có động tĩnh gì một chút, trầm mặc lấy đồ ra bắt đầu làm việc.
Bây giờ cô không chỉ phải phá sản, làm người tốt, mà còn phải cố gắng trở thành một nhà thiết kế nổi danh quốc tế.
Quá khó.
Đời này của cô chắc chắn là một đề thi không giải được.
Sơ Tranh vẽ xong một bản thảo thiết kế, coi như hài lòng thưởng thức một hồi, ngẩng đầu nhìn về phía tấm gương.
Trong gương phản chiếu ra vẫn là chính cô.
12 giờ...
Sao thẻ người còn chưa về?
Không phải bị bắt cóc rồi chứ?
Bị bắt cóc cũng là chuyện nhỏ, chỉ sợ đứa em trai tiện nghi kia của thẻ người tốt làm gì hắn thôi!
【... 】 Nghe thử xem đây là tiếng người nói sao? Bị bắt cóc còn là chuyện nhỏ?
Ngay khi Sơ Tranh hoài nghi có phải thẻ của mình xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi không, cửa phòng bị người đẩy ra.
Một nam sinh đỡ Trình Mộ trở về, Khúc Ngạn đi theo phía sau, nhưng cậu ta không vào phòng, chỉ nhìn nam sinh đặt Trình Mộ lên giường.
"Ai, mệt chết tôi." Lê Hoàn phẩy phẩy cổ áo hít thở, quay đầu đã nhìn thấy tấm gương cực lớn kia, giật nảy mình.
Ở quê của cậu có một truyền thuyết kể rằng tuyệt đối không thể đặt gương đối diện với giường, nói là dễ dàng gặp phải ma quỷ, còn ảnh hưởng tài vận gì đó.
Trong phòng anh Mộ lại có một tấm gương lớn như vậy đối diện giường...
Lê Hoàn không khỏi cảm thấy khá là quái dị, đắp chăn cho Trình Mộ, lập tức quay người ra ngoài.
Khúc Ngạn thấy Lê Hoàn ra, lập tức nói: "Làm phiền anh đưa anh tôi về."
"Ha ha..." Lê Hoàn cười khan một tiếng, hiển nhiên không quá chào đón vị này: "Nên làm, dù sao cũng là anh Mộ của tôi. Vậy tôi đi trước đây."
Đây là Trình gia, Lê Hoàn cảm thấy Khúc Ngạn không thể làm gì anh Mộ, cho nên đi phi thường tiêu sái.
Chờ Lê Hoàn vừa đi, Khúc Ngạn liền vào phòng, còn đóng cửa lại.
Một bên khác của tấm gương, sắc mặt Sơ Tranh biến hóa, ánh mắt dần dần trầm xuống.
Khúc Ngạn tới gần bên giường, ánh mắt nhìn Trình Mộ, giống như đang đánh giá con mồi sắp bắt được.
Ánh mắt này làm Sơ Tranh rất khó chịu.
Đó là của ta!
Chó điên nhìn cái gì đấy!
Ngọa tào, ngươi còn muốn xuống tay!!
Sơ Tranh đã đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm tấm gương, hận không thể ấn Khúc Ngạn xuống đất mà đập mấy trăm cái.
Nhưng bây giờ cô trừ khó chịu, thì cũng không làm được gì.
Bình tĩnh một chút...
Tay Khúc Ngạn càng ngày càng gần, thiếu một chút nữa là có thể đụng tới mặt Trình Mộ, nhưng vào lúc này, tiếng đập cửa bỗng nhiên vang lên, tiếp đó cửa phòng bị đẩy ra.
"Tiểu Ngạn, Mộ Mộ sao thế?"
"Chỉ là uống say." Khúc Ngạn tự nhiên kéo kéo chăn.
"Ai, sao lại uống nhiều như vậy chứ, mẹ xuống dưới nấu chút canh giải rượu."
Khúc Ngạn đưa mắt nhìn mẹ mình rời đi, rũ mắt nhìn thiếu niên trên giường, ánh mắt lấp lóe một lát, vẫn không cam tâm, muốn chạm thử vào người cậu ta tâm tâm niệm niệm, cả ngày lẫn đêm đều nhớ đến.
Ngón tay Khúc Ngạn treo trên không, chậm chạp rơi xuống.
Ánh mắt Khúc Ngạn đột nhiên liếc qua bên trong quét đến cái gương kia, biểu cảm lập tức cứng lại trên mặt.
—— Đụng vào hắn thử xem!
Chữ viết đỏ như máu chậm rãi hiện lên, còn mang theo đặc hiệu như máu chảy xuống, trong nháy mắt khi Khúc Ngạn trông thấy, cậu ta tê cả da đầu, da gà bốc lên, nhiệt độ trong phòng dường như cũng giảm xuống.
Nếu như không phải lúc này đèn trong phòng vẫn đang bật, thì có lẽ Khúc Ngạn đã sớm chạy trối chết.
Chữ kia tự viết xong, lại cấp tốc biến mất, đổi thành ba chữ khác.
—— Còn chưa cút?
Khúc Ngạn bị kinh sợ, chân không theo khống chế, trông thấy ba chữ kia, theo bản năng chạy trối chết.
-
Hôm sau.
Trình Mộ che lấy cái đầu hỗn loạn ngồi dậy, ánh mắt mơ hồ rơi vào trên gương.
Trên mặt gương vẫn còn ba chữ "còn chưa cút", đẫm máu có chút doạ người, cơn buồn ngủ của Trình Mộ trong nháy mắt biến mất sạch sẽ.
Còn chưa cút? Có ý gì? Bảo hắn cút cái gì? Hắn làm gì?
Hôm qua...
Trình Mộ căn bản không muốn uống nhiều như vậy, là bị Lê Hoàn hố.
Không phải hôm qua mình từng làm gì đấy chứ?
Trình Mộ theo bản năng sờ trên dưới mình một lần, quần áo đều ở trên người, cũng là đồ hôm qua mặc... Còn tốt.
Vậy ba chữ này là có ý gì?
Cho dù hắn uống say, hình như cũng sẽ không mượn rượu làm càn mà.
Trình Mộ xuống đất, đi đến trước gương, sau đó liền nhìn thấy một tờ giấy trên mặt bàn.
Một, không cho phép uống say.
Hai, không cho phép đêm không về ngủ.
Ba, không cho phép Khúc Ngạn tiếp cận cậu dưới mười mét.
Ba cái không cho phép, liệt kê ra rõ ràng.
"Dựa vào cái gì mà quản tôi." Cha hắn cũng không quản hắn thế đâu.
Trình Mộ ngẩng đầu nhìn về phía tấm gương: "Cô ở đó không?"
Tấm gương không trả lời, Trình Mộ vò vò tờ giấy rồi ném vào trong thùng rác, một phút sau, thiếu niên khom người nhặt tờ giấy kia về.
Hắn ngẩng đầu một cái liền phát hiện chữ trên gương biến mất rồi.
—— Đêm qua suýt chút nữa Khúc Ngạn đã đụng vào cậu.
Sau đó vội vàng không kịp chuẩn bị trông thấy một câu như vậy.
Trình Mộ quên luôn cả chuyện chất vấn đối phương dựa vào cái gì mà liệt kê ra quy tắc cứng nhắc quản hắn, đầy trong đầu đều là đêm qua tên vương bát đản Khúc Ngạn kia sắp đụng vào hắn.
"Hắn... Làm gì?"
—— Tôi dọa hắn ta chạy.
Trình Mộ thở phào.
"Cảm ơn."
—— Bảo vệ cậu là chuyện tôi phải làm, nhưng tôi hi vọng cậu có thể bảo vệ tốt chính mình. Nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tôi ở chỗ này trừ nhìn, thì cũng không thể làm gì khác.
"... Tôi hiểu rồi."
—— Chăn có thể vứt đi, hắn từng chạm vào.
Trình Mộ quay đầu nhìn giường của mình một chút, mày nhíu lại thật sâu, chán ghét nơi đáy mắt càng rõ ràng.
Trình Mộ ôm chăn xuống lầu.
"Anh." Khúc Ngạn bưng một ly đồ uống, trên mặt mang ý cười: "Anh dậy rồi à? Có cảm thấy khó chịu không?"
Trình Mộ ném cái chăn đi, đi qua chính là một đấm.
Khúc Ngạn không có phòng bị, nắm đấm đánh trên mặt cậu ta, cơn đau trong nháy mắt truyền ra, thân thể cậu ta lảo đảo ngã xuống đất.
Còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, nắm đấm của Trình Mộ lại rơi xuống.
"Ôi, sao lại đánh nhau rồi!!"
Tiếng người hầu kinh hô dẫn mẹ của Khúc Ngạn tới, người phụ nữ hoa dung thất sắc, mau chóng cùng người hầu tiến lên can ngăn.
Trình Mộ túm lấy cổ áo Khúc Ngạn, sự chán ghét trong mắt không hề che giấu: "Khúc Ngạn, tao cảnh cáo mày, còn dám vào phòng tao lần nữa, tao giết chết mày."
Trình Mộ ném Khúc Ngạn ra, nhanh chân rời đi.
"Tiểu Ngạn, không sao chứ?" Mặt mũi người phụ nữ tràn đầy đau lòng bổ nhào vào bên người Khúc Ngạn.
Khúc Ngạn bị đánh không nhẹ, cúi thấp mặt mày xuống: "Không sao." Nếu như lúc này nhìn kỹ, sẽ phát hiện khóe miệng cậu ta giương lên một độ cong.
"Sao mà không sao được, con xem đã chảy máu rồi này. Sao con lại đánh nhau với nó? Không phải mẹ bảo con tránh nó đi rồi sao? Trình gia này, về sau cũng là của nó, mẹ cũng không yêu cầu gì khác, chỉ hi vọng bây giờ chúng ta có thể sống yên bình trong cái nhà này."
"Mẹ, không sao. Vừa rồi là con làm anh tức giận, mẹ đừng nói với chú."
"Con... Ai." Người phụ nữ thở dài: "Ủy khuất cho con rồi."
"Mẹ, có thể tới nơi này, con rất vui vẻ, không ủy khuất."
Nếu như không đến nơi đây, sao cậu ta có thể gặp được anh trai thân yêu của mình chứ.