➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Hình như tôi cảm nhận được rồi!!"
Xà yêu thất bại vô số lần, sau khi làm Ti Tàng tức giận đến mức muốn bóp chết cậu ta N lần, cuối cùng cũng cảm giác được loại liên hệ mà Ti Tàng nói với cậu ta.
Hình như cậu ta có thể cảm nhận được cảm giác của cha mình lúc này, trông thấy đồ vật xung quanh...
Ti Tàng lạnh mặt hỏi: "Ở đâu?"
Xà yêu: "Rất lạnh, xung quanh rất tối... Không gian nhỏ hẹp, có rất nhiều rương lớn."
"Còn gì nữa không?" Manh mối rải rác như thế làm sao mà tìm được?
"Còn có... Còn có..." Chỗ kia thật sự quá tối, xà yêu không thấy rõ lắm.
Trên những cái rương chồng chất kia hình như có chữ viết.
Xà yêu tập trung tinh lực, nhìn kỹ mấy chữ kia.
"Chở... Hàng Lãnh Phong! Chở hàng Lãnh Phong!" Xà yêu nói: "Là xe chở hàng ướp lạnh!"
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Cho nên ở đâu?"
Xà yêu không cách nào duy trì được nữa, cắt đứt liên hệ.
Cậu ta vốn đã bị thương, một chút lực lượng sau cùng đã bị tiêu hao hết, lúc này thoi thóp.
"Không... Không biết."
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh lấy điện thoại di động ra tìm kiếm chở hàng Lãnh Phong một chút.
Đây là công ty chở hàng lớn nhất ở thành phố này, xe thuộc công ty nhiều vô số kể, điều tra kiểu gì bây giờ?
Cho dù loại trừ những thứ khác, chỉ điều tra xe có công năng ướp lạnh thì cũng không ít, hơn nữa đều phân bố ở các nơi khác nhau.
Sơ Tranh lập tức cảm thấy đau đầu.
Toàn là chuyện gì thế này!
-
Nửa đêm.
Bóng đêm dày đặc, thành phố cũng bắt đầu nghỉ ngơi, chỉ có đèn nê ông làm việc không biết mệt mỏi.
Mà lúc này công ty chở hàng Lãnh Phong lại rất náo nhiệt.
Xe lục tục trở về, đám tài xế xuống xe nói chuyện với đồng nghiệp.
"Xảy ra chuyện gì thế?"
"Không biết... Đột nhiên bảo về, còn nói không về sẽ trừ một tháng tiền lương."
"Hơn nửa đêm chúng ta làm việc mệt gần chết, nói trừ tiền là trừ tiền, có nhân tính không chứ!"
"Đúng thế."
Tiếng oán than của các tài xế dậy cả đất, theo xe trở về càng ngày càng nhiều, thì cục diện có hơi ồn ào.
"Cách anh ở đây hết làm gì thế hả?" Đột nhiên có một tiếng quát lớn nổ tung trên đất bằng.
"Quản lý Hà, không phải công ty gọi chúng tôi về sao?"
"Công ty? Làm sao có thể, sao tôi không nhận được tin tức?" Quản lý Hà lơ ngơ.
"Anh xem, tin này không phải do công ty gửi à? Còn nói không về thì sẽ trừ tiền lương nữa."
Quản lý Hà: "..."
Quản lý Hà nhìn tin nhắn mà các tài xế nhận được, đúng là do công ty gửi.
Nhưng sao lại thế?
Quản lý Hà đang muốn tìm người hỏi, thì ở cửa chính có mấy chiếc xe đồng thời lái vào, người xuống xe chính là ông chủ lớn quanh năm không thấy mặt.
Quản lý Hà nhanh chóng tới nghênh đón: "Ông chủ, xảy ra chuyện gì sao?"
Bày ra chiến trận lớn như vậy.
Hắn ta còn không nhận được tin tức...
Ông chủ lớn quét mắt nhìn quanh một vòng: "Về hết cả chưa?"
Mặc dù quản lý Hà không biết chuyện gì xảy ra, nhưng ông chủ hỏi, hắn ta cũng chỉ có thể lập tức báo cáo.
"Hầu như đều trở về rồi, còn mấy chiếc xe cách công ty không xa." Trong điện thoại của quản lý Hà có thể kiểm tra vị trí mà xe công ty họ đỗ.
Đang nói chuyện, mấy chiếc xe cuối cùng cũng lái vào cổng.
Ông chủ xác định tất cả xe đều về cả rồi, đi đến một chiếc xe phía sau ông ta, tự mở cửa xe.
Người bước ra khỏi xe là một cô gái, tuổi tác tầm bằng như con gái ông chủ.
Quản lý Hà nhìn thấy ông chủ nhà mình thái độ cung kính nói chuyện với cô gái kia: "Yến tiểu thư, xe đều ở đây cả, ngài xem?"
Một bên khác của xe có một người đàn ông bước xuống, mặc một thân cổ phục kỳ quái.
Dung mạo cực kỳ đẹp, giống như minh tinh vậy.
Đây là tới quay phim sao?
Nhưng cũng không thấy máy quay gì mà.
Sơ Tranh quét quanh một vòng, giọng điệu lãnh đạm phân phó: "Mở cửa xe kiểm tra."
Ông chủ: "Vâng."
Đám người không biết xảy ra chuyện gì, cũng giống như quản lý Hà, lơ ngơ phối hợp kiểm tra.
Cô gái này là ai vậy!!
Kiểm tra cái gì?
Công ty của họ xảy ra chuyện gì?!
-
Những chiếc xe này chở hàng trong thành phố, chở vào thời gian này cũng để tiện cho ngày hôm sau các nhà buôn dùng.
Sơ Tranh kiểm tra từng chiếc xe một.
Cũng không phát hiện loại rương lớn mà xà yêu miêu tả.
Trong này đều là một số vật phẩm phổ biến.
Nếu như không phải ở thành phố này, vậy thì khó điều tra rồi...
Ti Tàng đột nhiên dừng lại, chỉ vào chiếc xe Sơ Tranh chuẩn bị bỏ qua: "Chiếc xe này."
Sơ Tranh nhìn vào bên trong một chút: "Trống không."
"Có yêu khí."
Sơ Tranh vẫy tay gọi ông chủ đến: "Xe này do ai lái."
Ông chủ lại gọi quản lý Hà, rất nhanh đã có một người đàn ông trung niên đi từ trong đám người ra, thần sắc cẩn trọng: "Tôi... Là tôi lái."
"Ông chuyển hàng gì?"
Thần sắc người đàn ông trung niên rất né tránh: "Rau... Rau quả và thực phẩm đông lạnh."
Vật đựng rau quả bình thường là các loại giỏ tre, đựng thực phẩm đông lạnh thường là thùng xốp. Xà yêu hình dung ra là cái rương, giống như hòm sắt, có ai đựng rau quả lại dùng loại rương đó không?
Sơ Tranh: "Thật sao?"
Người đàn ông trung niên gật đầu, chỉ vào một người khác: "Tôi và lão Tề cùng đóng gói hàng, cậu ta biết!"
Lão Tề kia làm chứng cho người đàn ông trung niên.
Bọn họ đúng là cùng đi đóng gói hàng.
"Ông không đựng vào loại như hòm sắt à?"
Người đàn ông trung niên biến sắc, sau đó ép buộc mình trấn định lại, cắn răng phủ nhận: "Không, không có."
Sơ Tranh chỉ vào toa xe: "Tôi tìm người chuyên nghiệp tới kiểm tra, nhất định có thể kiểm tra ra dấu vết trong đó, ông nhất định muốn nói dối?"
"..."
Đại khái người đàn ông trung niên không tin có thể kiểm tra ra.
Ai ngờ Sơ Tranh không nói tiếp chuyện kiểm tra, mà ngược lại lấy ra một xấp tiền: "Nếu ông nói thật, số tiền này sẽ thuộc về ông."
Người đàn ông trung niên: "..."
Xấp tiền trong tay Sơ Tranh rất dày, ít nhất cũng phải năm mươi ngàn.
Chỉ như vậy mà được năm mươi ngàn...
Ánh mắt đồng nghiệp vây xem lộ ra sự hâm mộ.
Sao họ lại không gặp được chuyện tốt vậy chứ?
Người đàn ông trung niên giãy giụa một phen, vẫn không nhả ra.
Sơ Tranh lại tăng thêm hai xấp: "Kiên nhẫn của tôi có hạn, nếu ông không phối hợp, tôi cũng chỉ có thể dùng thủ đoạn của tôi để giải quyết."
Người đàn ông trung niên đưa lưng về phía toa xe, hơi lạnh bên trong lan tràn ra, làm cho ông ta lạnh cóng cả người.
Trong nháy mắt khi cô gái này nói dứt lời, có một cơn sợ hãi dâng lên trong lòng.
Người đàn ông nhìn tiền trong tay Sơ Tranh, giãy giụa một phen, sau đó nói: "Tôi... Tôi đúng là có xếp mấy cái hòm sắt vào."
Ông ta làm vậy được xem là lén chở đồ riêng.
Bởi vì ông ta cần tiền gấp.
Đối phương cho ông ta không ít tiền, nghe nói chỉ là vận chuyển trong thành phố, vừa vặn lại là tuyến đường mà ông ta chạy, nên ông ta mới đồng ý.
Những cái rương kia có nặng, có nhẹ, cái nào cũng được khóa chặt.
Đối phương nói tuyệt đối không thể nhìn thứ bên trong.
Ông ta nghĩ kiếm tiền là được, quan tâm nhiều như thế làm gì.
"Rương đâu?"
"Đối phương bảo tôi đưa đến một nơi."
"Nơi nào."
Người đàn ông trung niên run rẩy há miệng cho ra một cái địa chỉ, Sơ Tranh đưa tiền cho ông ta.
Về phần khi ông ta đang làm việc mà lén chở đồ khác, sẽ bị công ty xử phạt như thế nào thì không liên quan đến cô.
Lên xe, Ti Tàng hỏi một câu: "Ngươi cứ tin tưởng lời bản vương nói như vậy à? Lỡ như bản vương phán đoán sai thì sao?"
Hắn nói trong chiếc xe kia có yêu khí, cô đã tin không chút do dự...
"Sai thì sai thôi, có sao đâu." Ngài là Yêu Vương đấy, ai dám nói ngài sai.
"..."