➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Phí Giáng, ngoại trừ anh, ai em cũng không cần."
Sơ Tranh mặt lạnh đứng dậy, đi lên lầu không thèm quay đầu lại.
Thẻ người tốt làm gì chứ!
Lại còn hỏi cô loại câu hỏi này.
Nếu cô mà đồng ý, hắn còn có thể đồng ý chắc?
Tức giận!
Phí Giáng nhíu mày, đưa mắt nhìn Sơ Tranh lên lầu, thật lâu sau mới chậm rãi uống xong hai muỗng canh cuối cùng, cũng đi lên lầu theo.
Phí Giáng còn có một cuộc họp video xuyên quốc gia phải họp, hắn đúng giờ bật máy tính trong thư phòng lên.
Cuộc họp kéo dài được mười mấy phút, Phí Giáng lập tức có chút ngồi không yên.
Bây giờ hắn muốn...
Mẹ!
Phí Giáng nhịn một chút, cuối cùng thực sự không nhịn được, nhanh chóng nói một câu mình có việc, hoãn cuộc họp sau, sau đó khép mạnh máy tính lại.
Phí Giáng đẩy cửa phòng ngủ chính ra, Sơ Tranh tựa ở đầu giường đọc sách.
Thấy hắn vào, cũng chỉ nâng mí mắt.
Phí Giáng vào phòng tắm tắm rửa, lúc đi ra quần áo cũng không mặc, cứ như vậy nằm xuống bên cạnh Sơ Tranh.
Hắn không khống chế nổi mình!
Phí Giáng cảm thấy mình trúng tà rồi.
Sơ Tranh nhìn hắn một chút: "Làm gì?"
Phí Giáng cắn răng: "Bồi tội."
"Ồ?" Ngữ điệu của Sơ Tranh khẽ giương lên.
Phí Giáng nằm rất quy củ, giống như sủng phi chờ sủng hạnh.
Sơ Tranh để sách xuống: "Nhìn dáng vẻ của anh có vẻ không tình nguyện lắm?"
Phí Giáng hít sâu: "Rốt cuộc em đã làm gì anh?"
Lần nào cũng là thế này, thân thể của hắn hoàn toàn không theo khống chế.
Nhưng suy nghĩ của hắn rất rõ ràng, lại không giống như bị người ta khống chế tư tưởng.
"Muốn biết?"
Nói nhảm, không muốn biết thì hỏi làm gì.
Sơ Tranh giơ tay tắt đèn, xoay người mà lên: "Đúng là em có thể khống chế anh, sợ không?"
Trước mắt đột nhiên lâm vào bóng tối, một hồi lâu sau Phí Giáng mới thích ứng được.
"Em khống chế anh bằng cách nào?"
Cô gái cúi người xuống nhẹ nói bên tai hắn: "Lời em nói chính là chân lý."
"Cái gì?"
"Từng nghe về ngôn linh chưa?"
"... Loại trên TV à?"
"Đúng."
"..."
Phí Giáng cảm thấy mình cần chầm chậm một chút.
Em có năng lực lớn như vậy, mà chỉ dùng để... Dùng để...
Như vậy cũng giống như dùng kho báu kê góc bàn vậy.
Phí Giáng không biết nên tức giận hay nên cười.
"Sao em cứ thích giở trò xấu với anh vậy?"
"Em không dùng chút thủ đoạn, thì sao anh có thể nghe lời được?" Sơ Tranh chậm rãi hôn hắn, vừa trả lời vấn đề của hắn.
Thẻ này lòng dạ hiểm độc.
Lần nào cũng muốn chiếm thượng phong, có đôi khi Sơ Tranh lười động, có thể tùy theo hắn, nhưng cũng không thể để mình mất đi vương tọa.
Hơn nữa con hàng này thường xuyên không ở nhà, muốn gặp hắn còn khó hơn cả gặp đế vương.
Cô lại không thể cầm điện thoại nói những lời tổn hại hình tượng đại lão như "em muốn gặp anh, về đi" được.
Cho nên cũng chỉ có thể dùng chút thủ đoạn phi thường.
"Thủ đoạn này của em có phải là... Ừm... Có chút xuất chúng nhưng dùng... Dùng phí phạm rồi không?" Giọng nói của Phí Giáng hơi khàn, đứt quãng.
Người khác biết em dùng năng lực như thế để làm loại chuyện này, sẽ đánh chết em đó!
"Dùng ở trên người anh đều đáng giá."
"..." Tôi còn phải cảm ơn ngài cơ!
Phí Giáng tức giận đến mức đã dùng cả kính ngữ.
-
Đại quản gia nhìn Phí Giáng ngủ dậy mà ngáp không ngớt, như không có xương cốt dựa vào ghế, muốn nói lại thôi.
Cuối cùng vẫn không nhịn được: "Tiên sinh, ngài đừng để quá mệt mỏi, chú ý thân thể."
Bên cạnh tiên sinh vẫn luôn không có ai, lúc này vừa được ăn mặn, cũng phải cố kỵ thân thể chứ.
Phí Giáng: "???"
Đêm qua sau khi xong việc, Sơ Tranh cũng không bỏ qua cho hắn.
Nói gì mà cô chỉ biết dùng, không biết giải.
Hắn cứ như vậy nằm thẳng tắp một đêm, hắn có thể ngủ ngon được à?
Nhóc con thì hay rồi, sáng sớm đã không thấy tăm hơi, cũng không biết đi đâu rồi.
Phí Giáng ăn xong bữa sáng trong tầm mắt ân cần của đại quản gia, thời gian này hắn đã nên đến công ty, nhưng Phí Giáng vẫn ngồi không nhúc nhích.
Đại quản gia không nhịn được suy nghĩ sâu xa.
Có nên tìm ít đồ bồi bổ thân thể cho tiên sinh không nhỉ?
Sáng nay ông thấy khi Mạc tiểu thư xuống, tinh thần rất phấn chấn, nửa phần mỏi mệt cũng không có.
Phí Giáng căn bản không biết đại quản gia nhà mình đang suy nghĩ gì.
"Tuổi tác của em gái Tẫn Tuyết cũng không nhỏ nữa nhỉ?"
"... Tẫn Tuyết tiểu thư và Mạc tiểu thư cùng tuổi." Nói nhỏ thì cũng nhỏ, nói không nhỏ cũng không nhỏ.
"Vậy xem ra Phí gia chúng ta phải chuẩn bị chuyện vui rồi."
Đại quản gia hơi kinh ngạc.
Phí Ấu Bình chỉ mới có ý nghĩ này, còn chưa kịp làm gì.
Ý của tiên sinh là...
Đại quản gia không suy đoán tâm tư của Phí Giáng, chỉ hỏi theo: "Tiên sinh cảm thấy nhà ai phù hợp?"
Phí Giáng cười xán lạn một tiếng: "Không phải cô út đã tự chọn xong rồi sao?"
Đại quản gia: "..."
Thằng ngốc của Trương gia kia?
Phí Giáng ngân nga một giai điệu rời khỏi nhà, đại quản gia phảng phất như nghe thấy được sự vui vẻ trong đó.
Từ sau khi vị Mạc tiểu thư kia xuất hiện, dường như tiên sinh đã thay đổi rất nhiều.
Nhưng nghĩ lại vừa rồi tiên sinh... Tiên sinh vẫn là tiên sinh lúc trước.
-
Phí Tẫn Tuyết nhận được tin tức thì đã là ba ngày sau, nghe thấy mình phải gả cho thằng ngu của Trương gia, Phí Tẫn Tuyết đần hết cả người.
"Con không gả!!"
Phí Tẫn Tuyết phản ứng kịch liệt.
"Cha mẹ đã nói bắt Mạc Sơ Tranh gả, vì sao bây giờ lại biến thành con? Con không muốn... Đó là thằng ngu, sao con có thể kết hôn với hắn được!"
Phí Ấu Bình ngồi ở một bên, cúi thấp đầu xuống, tóc ngăn chặn đôi mắt đỏ bừng của bà ta.
"Mẹ, mẹ nói một câu đi!"
Phí Ấu Bình có thể nói gì?
Chuyện là do Phí Giáng bên kia định, đại quản gia chỉ đến thông báo nhẹ nhàng với bà ta một tiếng.
Bây giờ toàn bộ Phí gia đều do Phí Giáng định đoạt, bà ta phản đối có thể có quả ngon để ăn chắc?
Tên điên kia nói rõ rằng hắn đang ra mặt vì Mạc Sơ Tranh.
"Mẹ, con không đồng ý, con tuyệt đối sẽ không gả cho thằng ngu của Trương gia đâu!!"
Biết Phí Ấu Bình định cho Sơ Tranh một mối hôn sự như thế, cô ta cười trên nỗi đau của người khác.
Nhưng việc này rơi trên người cô ta, vậy thì hoàn toàn không phải chuyện như vậy nữa.
"Con đừng vội, mẹ sẽ nghĩ cách."
Bà ta không thể thật sự để Tẫn Tuyết đính hôn với thằng ngốc của Trương gia được.
Có sự cam đoan của Phí Ấu Bình, Phí Tẫn Tuyết hơi bình tĩnh lại.
Hai mẹ con thì thầm thương lượng, cuối cùng không biết thương lượng ra đối sách gì.
-
"Ông cụ trở về rồi."
Mới sáng sớm Sơ Tranh đã nghe thấy có người hầu nghị luận.
Ông cụ Phí gia.
Huy hoàng của Phí gia tất nhiên có công của ông cụ này.
Nhưng khi về già, lại bị cháu trai đoạt quyền.
Chính bản thân ông cụ cũng cảm thấy không còn mặt mũi, tự nhiên không muốn ở lại đây nữa, nói là muốn yên lặng tĩnh dưỡng, đi nơi khác ở.
Trước đó vì chuyện USB mà Phí Tẫn Tuyết đến chỗ ông cụ ở một thời gian, nhưng không bao lâu đã được Phí Ấu Bình đón về.
Sơ Tranh xuống lầu, vừa vặn trông thấy một ông cụ râu tóc bạc trắng, được Phí Ấu Bình đỡ đi vào.
Phí Tẫn Tuyết ngoan ngoãn đi theo bên cạnh, gọi ông ngoại ông ngoại.
Ông cụ cười tủm tỉm, hiển nhiên cũng rất thích đứa cháu ngoại như Phí Tẫn Tuyết.
Trong chủ trạch có một cô gái xa lạ, ông cụ chú ý tới, lại không có biểu thị gì, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không cho, lơ đến triệt để.
"Lão gia, sao ngài lại đột nhiên tới đây?" Không biết đại quản gia bay từ chỗ nào ra.
Tại sao lại dùng từ bay à... Bởi vì Sơ Tranh không nghe thấy âm thanh.
Ông cụ bảo Phí Ấu Bình đỡ mình ngồi xuống, vuốt râu, trung khí mười phần: "Thế nào, tôi còn không thể về à?"
Đại quản gia phục tùng rũ mắt xuống: "Tôi không có ý đó."