➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Dương Gia Tuấn có chút chần chờ, trên người gã không có nhiều tiền như vậy.
Nhưng ván cược này rất thú vị, cô gái này cũng rất thú vị.
Thân là tiểu vương tử hộp đêm của hội sở Huy Hoàng, Dương Gia Tuấn biểu thị không thể thua.
"So không?"
Dương Gia Tuấn kéo ra một nụ cười: "So."
Gã là một tên ăn chơi trác táng, còn sợ phá sản hay sao?
Sơ Tranh bắt đầu nói quy tắc: "Tiền tiêu xài nhất định phải đồng giá với vật phẩm mua được, giá cả hợp lý với giá thị trường và có giá trị phạm vi tức khắc."
Không thể quyên tặng, vứt bỏ, hủy hoại... Một loạt quy tắc Vương bát đản đưa ra.
Trận đấu kết thúc khi vật phẩm giá trị mười triệu được đưa đến đây mới thôi, nhất định phải tự mình đi mua, không phải giả vờ lấy qua tay người khác, phạm vi phá sản trong toàn cầu, vì cạnh tranh công bằng, hai bên có thể phái người đến giám sát đối phương.
Quy tắc này rất dễ lý giải, Dương Gia Tuấn tỏ vẻ hiểu rõ.
Sơ Tranh cho Dương Gia Tuấn thời gian chuẩn bị tiền, Dương Gia Tuấn bảo đồng bạn lấy tiền ra.
Hồ bằng cẩu hữu góp đông góp tây, ngược lại rất nhanh lấy ra mười triệu.
"Bắt đầu đi."
"Hừ."
Dương Gia Tuấn hừ lạnh một tiếng, tự tin rời khỏi phòng bao, Sơ Tranh bảo Vạn Tiêu Tiêu theo sau, lại chỉ thêm một người đàn ông cao lớn uy mãnh đi theo.
Dương Gia Tuấn cũng lưu lại hai người, giám sát Sơ Tranh.
Chờ Dương Gia Tuấn đi ra khỏi phòng bao, Tiếu Trạch có chút không đồng ý: "Dương thiếu gia, anh thật sự muốn đi phá sản?"
Chủ tịch bên kia vốn đã không hài lòng lắm với hành vi của Dương Gia Tuấn.
Nếu như biết mình đi theo Dương Gia Tuấn làm loại chuyện này, nói không chừng hắn ta cũng sẽ bị liên lụy.
Hơn nữa...
Tiếu Trạch luôn cảm thấy không thích hợp.
"Tiêu tiền ai có thể tiêu qua được anh?"
"Thế nhưng... Cái này có quy định." Đồng bạn bên cạnh nói: "Không giống như chúng ta bình thường, đem tiền rải ra là xong đâu."
"Mua đồ thôi mà, có gì khó." Dương Gia Tuấn lơ đễnh: "Đi, anh dẫn các chú đi mua đồ!" ...
Dương Gia Tuấn vốn cho là rất dễ dàng, nhưng khi làm thật mới biết nào có dễ dàng như vậy.
Quy tắc tranh tài là nhất định phải kéo hàng hóa về hội sở Huy Hoàng, thời gian này cửa hàng trang sức xa xỉ phẩm gì đó, đều đã đóng cửa tan làm, Dương Gia Tuấn ngược lại có thể gọi điện thoại cho người ta đưa tới, nhưng người ta đã tan tầm về nhà, trời mới biết là ở đâu, chờ trở lại trong tiệm lấy đồ, rồi đưa tới, cũng không biết phải mất bao lâu.
Thời gian này, không chỉ có riêng cửa hàng trang sức xa xỉ phẩm đóng cửa, mà rất nhiều nơi đều đã đóng cửa.
Cho nên số tiền này không dễ tiêu như vậy.
Nhưng mà chỉ qua nửa tiếng, người gã lưu lại liền gọi điện thoại tới, nói cho gã biết Sơ Tranh bên kia đã hoàn thành.
"Cái gì?"
Dương Gia Tuấn xù lông tại chỗ.
"Mày không đùa ông chứ?"
"Dương... Dương thiếu gia, là sự thật."
Dương Gia Tuấn cúp điện thoại, khí thế hung hăng chạy về.
Một đoàn người Sơ Tranh đã đứng ở bên ngoài hội sở Huy Hoàng.
Dương Gia Tuấn tiến lên: "Cô tiêu hết rồi? Đồ cô mua đâu?"
Sơ Tranh cầm trong tay ba cái chìa khóa xe, cô đè riêng từng cái xuống, ba vị trí khác biệt phát ra âm thanh.
Ba chiếc xe cộng lại giá trị vừa vặn mười triệu.
"Mười triệu."
Dương Gia Tuấn: "..."
Người đến hội sở Huy Hoàng là ai?
Tùy tiện túm một người lại, có lẽ giá trị bản thân cũng đã là cập bậc nghìn vạn.
Những chiếc xe ngừng bên ngoài, chính là hiện trường họp siêu xe.
Nhưng trước đó Dương Gia Tuấn căn bản không nghĩ tới chuyện này.
Tiếu Trạch cũng rất khiếp sợ.
Một loạt hành vi này của Sơ Tranh, đã hoàn toàn nằm ngoài nhận biết của hắn ta, ánh mắt rơi trên người cô càng thêm phức tạp.
Rốt cuộc cô là ai?
"Cô chơi lừa gạt!" Dương Gia Tuấn cả giận nói: "Trước đó cô cũng không nói có thể mua từ trong tay người khác!!"
"Tôi cũng không nói không thể." Sơ Tranh đúng lý hợp tình: "Không có trong quy tắc kèm theo, đều tính là có khả thi." Mình không thể lĩnh hội được còn trách người khác quá thông minh sao?
【 Thứ cho ta nói thẳng, tiểu tỷ tỷ, cô thế này chỉ có thể tính là lợi dụng sơ hở, không tính là thông minh. 】
Sơ Tranh hừ lạnh: Vậy sao ta biết lợi dụng sơ hở, còn hắn thì không? Đây không phải chứng minh ta thông minh hơn hắn sao?
【... 】 Mặc dù tiểu tỷ tỷ nói chuyện không hề có đạo lý, nhưng không tìm được lý do để phản bác.
Dương Gia Tuấn cảm giác mình bị hố một trận.
Gã nhìn về phía đồng bạn mình, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Cô ta mua thế nào?"
Người có thể lái nổi siêu xe, có thể tùy tiện bán xe đi sao?
"Dương thiếu gia..." Người kia nuốt một ngụm nước bọt, dường như nghĩ đến hình ảnh vừa rồi, khuôn mặt trắng bệch cả ra.
Sơ Tranh cực kì đơn giản thô bạo, xuống đến nơi liền chọn xe, chọn xong rồi trực tiếp đập.
Phát hiện động tĩnh, nhân viên công tác của hội sở lập tức lên trên tìm chủ nhân của xe, sau khi xuống, nếu đối phương đồng ý cho Sơ Tranh bồi thường với giá gốc, cô liền đưa tiền, không đồng ý... liền động thủ.
Hung ác hơn so với lũ ăn chơi trác táng như bọn họ nhiều.
Dương Gia Tuấn làm sao mà nghĩ được loại thao tác này.
Thua cực kỳ không phục.
"Anh thua." Cho rằng ta phá sản nhiều năm như thế chỉ để chơi à? Cho con chó điên nhà ngươi thua đến quần cũng không còn.
"Đây không tính!" Dương Gia Tuấn nói.
"Nói lời không giữ lời, tính là đàn ông à?" Sơ Tranh liếc nhìn gã, lạnh như băng mắng: "Tiêu tiền cũng tiêu không lại nữ sinh, anh xác thực đúng là phế vật."
Dương Gia Tuấn: "..."
Cô mẹ nó đó là thủ đoạn tiêu tiền bình thường à?
Bảo người bình thường tiêu hết mười triệu, người bình thường tuyệt đối sẽ nghĩ đến chuyện đi cửa hàng mua đồ.
Ai mà nghĩ được chuyện đập xe người khác, sau đó mua xe?
"Ván này không tính, lại ván khác!" Dương Gia Tuấn mặt dạn mày dày, không muốn nhận ván này.
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Anh cho rằng tôi nhàm chán như anh?" Tên ngu này cho rằng đây là trò chơi ba ván thắng hai à! Nhiệm vụ phá sản đã hoàn thành, ai thèm chơi đùa với ngươi.
"Cô không dám?" Dương Gia Tuấn kích Sơ Tranh: "Vừa rồi cô thắng chỉ vì chơi trò lừa gạt mà thôi."
Sơ Tranh hoàn toàn không bị kích, bình thản ung dung hỏi: "Dương tiên sinh, lúc nào thì thực hiện lời hứa, lõa thể chạy?"
Sắc mặt Dương Gia Tuấn lập tức xanh xám.
Gã đáp ứng vụ cá cược này, căn bản không nghĩ tới mình sẽ thua.
Lõa thể chạy một vòng quanh hội sở Huy Hoàng, về sau gã còn lăn lộn thế nào nữa?!
"Em gái à, đắc tội với tôi, không có kết quả gì tốt đâu." Dương Gia Tuấn dùng ngôn ngữ uy hiếp.
Đèn nê ông lấp lóe, ánh sáng nhiều màu rực rỡ, lọt vào đáy mắt cô, giống như lát tinh quanh, rực rỡ lại lãnh tịch.
Thanh âm lạnh lẽo vạch phá bóng đêm: "Tôi đắc tội với rất nhiều người, biết kết cục của bọn họ là gì không?"
Dương Gia Tuấn khẽ nhíu mày.
Nữ sinh chậm rãi nói: "Cỏ trên mộ đã mọc dài hai mét."
"Khá lắm!" Trên mặt Dương Gia Tuấn dần dần lộ vẻ hung ác, ai mà không biết buông lời dọa dẫm chứ?"Hôm nay tiểu gia đây liền bội ước đấy, cô có thể làm gì được tôi?"
Dương Gia Tuấn hạ quyết tâm không nhận.
Sơ Tranh bóp cổ tay, dưới cái nhìn chăm chú của Dương Gia Tuấn, trực tiếp động thủ.
Dương Gia Tuấn là một thằng ăn chơi trác táng, học chút công phu, nhưng đáng tiếc ở trước mặt Sơ Tranh, chỉ có bị đè xuống đất mà đánh.
"Con đàn bà thối này bỏ tao ra! Mày mẹ nó..."
"Anh mới thối!" Sơ Tranh đá một cước vào người Dương Gia Tuấn.
Sắc mặt Dương Gia Tuấn lập tức đỏ lên, che lấy nơi nào đó, đau đến nghẹn ngào.
Đám hồ bằng cẩu hữu kia của Dương Gia Tuấn, muốn tiến lên giải cứu Dương Gia Tuấn.
Ánh mắt Sơ Tranh đảo qua: "Các người cũng muốn lõa thể chạy với hắn, tôi không ngại."
Hồ bằng cẩu hữu lập tức sợ hãi.
Đặc biệt là người từng nhìn thấy Sơ Tranh động thủ lúc trước, càng rụt về phía sau.
Sơ Tranh túm Dương Gia Tuấn trở lại cửa phòng bao, đem Dương Gia Tuấn còn không đứng thẳng nổi eo đè lên tường, giống như lão đại vỗ bả vai gã: "Anh không cởi, thì tôi cũng chỉ có thể gọi người giúp anh cởi."
"Mày... dám!"
"Tôi đều dám đánh anh, còn có cái gì không dám?"
"..."