➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Đinh ——
Hàn Tĩnh bị âm thanh này làm giật mình, nhìn điện thoại trong tay một chút, kết quả ấn mấy lần cũng không sáng lên, lúc này mới nhớ tới cái điện thoại di động này đã tắt nguồn.
Hàn Tĩnh lập tức lấy điện thoại di động của hắn ta từ trong túi ra.
Có một tin nhắn.
[ Cho anh mười triệu, anh muốn chuyển khoản hay quét thẻ? ]
Hàn Tĩnh: "..."
Hàn Tĩnh đột nhiên không hiểu Sơ Tranh đang làm gì.
Hắn ta muốn ba triệu, cô cho mình mười triệu?
Lấy hiểu biết của Hàn Tĩnh đối với Mật gia, nhà bọn họ hẳn không có nhiều tiền như vậy...
Hàn Tĩnh mặt âm trầm đáp.
[ Có phải cô báo cảnh sát không? ]
[ Không có. ]
Hàn Tĩnh có chút chần chờ, không biết nên tin hay không.
[ Tốt nhất là thế, bằng không thì cô chờ nhặt xác cho niềm vui mới của mình đi! Tôi chỉ cần ba triệu, tốt nhất cô đừng giở trò! ]
Hắc!
Thằng nhãi này sao mà ngu thế chứ!
Cho thêm tiền ngươi cũng không cần.
Hàn Tĩnh là sợ có bẫy, làm gì có ai tống tiền mà còn tăng thêm?
Sơ Tranh tăng giá thất bại, mặt không cảm xúc đánh chữ, ánh sáng của màn hình điện thoại xẹt qua đáy mắt cô, nổi lên một mảnh lạnh lẽo.
[ Anh dám động vào một cọng tóc của Úc Giản thử xem. ] Lột sạch tất cả lông trên người ngươi!
Hàn Tĩnh bên kia một phút sau mới đáp lại.
[ Bây giờ cô chỉ còn một tiếng! ]
-
Một tiếng sau, Hàn Tĩnh đúng giờ gọi điện thoại cho cô, hỏi cô đã chuẩn bị xong tiền chưa.
"Chuẩn bị xong rồi."
"Tốt, bây giờ cô đến chỗ này." Hàn Tĩnh nói ra địa chỉ.
Sơ Tranh chậm rãi nói: "Anh mở cửa đi."
"..."
Hàn Tĩnh không biết là bị hù dọa, hay là kinh sợ đến mức hơn nửa ngày mới tìm về ngôn ngữ: "Cô... Đến rồi?"
Nhanh như vậy?
Sao cô lại biết bọn họ ở đây?
"Ừ." Sơ Tranh ngẩng đầu nhìn cửa lớn nhà kho một chút, lạnh như băng nhấn rõ từng chữ: "Mở cửa."
"..."
Tút tút tút ——
Hàn Tĩnh cúp điện thoại, năm phút sau, cửa kho hàng bị người mở ra, hai gã đàn ông từ bên trong lao ra, trực tiếp bao vây Sơ Tranh.
Sơ Tranh mặt không cảm xúc đi vào bên trong.
Trong kho hàng còn có một gã đàn ông đeo dây chuyền vàng lớn, một người khác chính là Hàn Tĩnh, Sơ Tranh quét mắt nhìn một vòng, không nhìn thấy Úc Giản, tận cùng bên trong nhất của nhà kho còn có một cánh cửa, bên trên có khóa, có lẽ bị nhốt ở bên trong.
Dây chuyền vàng lớn hỏi: "Cô ta đến một mình?"
Người đi theo Sơ Tranh vào gật đầu: "Một mình, không thấy gì dị thường."
Dây chuyền vàng lớn quét mắt nhìn Sơ Tranh một vòng, lớn tiếng hỏi: "Tiền đâu?"
Hàn Tĩnh giữ chặt dây chuyền vàng lớn, hỏi cô: "Sao cô biết chúng tôi ở đây?"
"Đoán xem."
Hàn Tĩnh làm sao đoán ra được.
Thời gian ngắn như vậy, cho dù có người báo tin cho cô, cô cũng không thể nào tìm đến nhanh như vậy được?
Hơn nữa ai báo tin cho cô?
Đây mẹ nó là gặp phải quỷ sao?
Hàn Tĩnh cảnh giác vô cùng, cho người quan sát bên ngoài, nhưng bên ngoài gió êm sóng lặng, không có ai, cũng không có cảnh sát.
"Rốt cuộc sao cô tìm tới nơi này được!!" Hàn Tĩnh đề cao thanh âm.
"Tôi lắp đặt định vị trên người Úc Giản."
"..."
Hàn Tĩnh căn bản không nghĩ tới còn có loại thao tác này, khóe miệng cũng nhịn không được run rẩy.
Định vị đương nhiên là Sơ Tranh nói mò, cô chắp tay, có chút không kiên nhẫn: "Các người còn muốn tiền không?"
"Muốn." Dây chuyền vàng lớn lập tức lên tiếng: "Tiền ở đâu?"
Sơ Tranh: "Đêm hôm khuya khoắt tôi đi đâu lấy tiền mặt cho các người, chuyển khoản."
"Muộn như vậy sao có thể thật sự chuyển tiền tới tài khoản được!" Dây chuyền vàng lớn cũng không phải là mù chữ: "Cô xem ông đây là đồ đần mà đùa nghịch à!"
Hơn nữa loại chuyển khoản này điều tra một chút là ra.
"Tiền trong xe, chính các người đi lấy." Sơ Tranh sửa miệng: "Nặng như thế, tôi làm sao cầm tới được."
Ta là một nhóc đáng thương có bệnh tim đó.
Hàn Tĩnh: "..."
Dây chuyền vàng lớn: "..."
Dây chuyền vàng lớn nuốt một ngụm nước bọt: "Ba triệu?"
Sơ Tranh gật đầu: "Ba triệu." Chỉ nhiều không ít!
Dây chuyền vàng lớn hít sâu một hơi, ngăn chặn kích động: "Đi, mau đi xem một chút..."
"Chờ một chút!" Hàn Tĩnh cẩn thận ngăn bọn họ lại: "Các anh đừng xúc động, chuyện này không thích hợp."
Hàn Tĩnh kéo dây chuyền vàng lớn ra phía sau thương lượng, dây chuyền vàng lớn có chút táo bạo, nhưng cuối cùng vẫn bị Hàn Tĩnh thuyết phục.
"Cô và hắn ra ngoài lấy tiền vào." Hàn Tĩnh chỉ vào một người, để Sơ Tranh cùng đi ra lấy tiền.
Sơ Tranh cân nhắc lại, đồng ý, đi theo người kia ra ngoài lấy tiền trong xe vào.
Cầm vào cũng không phải là tiền mặt, mà là vàng thỏi, Hàn Tĩnh không xác định có bao nhiêu, nhưng tuyệt đối vượt qua ba triệu.
Cô không chỉ có cho thêm, mà còn đổi thành vàng thỏi dễ dàng mang theo... đáy lòng Hàn Tĩnh luôn cảm thấy không thích hợp.
Dây chuyền vàng lớn vừa nhìn thấy, hốc mắt liền bốc lên ánh sáng màu xanh lục, lúc này Hàn Tĩnh nói cái gì, gã đều nghe không vào nữa.
Hàn Tĩnh cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài, sợ Sơ Tranh có mai phục gì, hoặc là cô báo cảnh sát... Nhưng thời gian dài như vậy trôi qua, bên ngoài đến một điểm động tĩnh cũng không có.
Hàn Tĩnh dần dần yên tâm lại.
Cô nhất định là vì Úc Giản, nên mới cầm nhiều tiền như vậy tới...
Thời gian ngắn như thế, cho dù cô thật sự báo cảnh sát cũng không thể nào.
Coi như cô có sắp xếp khác, thì hiện tại cô ở đây, Hàn Tĩnh cũng không sợ như vậy nữa.
Sơ Tranh hỏi hắn ta: "Úc Giản đâu?"
Hàn Tĩnh nhìn chằm chằm Sơ Tranh, chỗ sâu trong mắt có thứ gì đó đang cuộn trào: "Các người mang hắn ra đi."
Úc Giản rất nhanh bị người mang từ phòng bên trong ra, nhìn qua không bị thương tích gì, người hôn mê.
Có người kéo ghế tới, đặt Úc Giản đang hôn mê ở phía trên.
"Tiền tới tay, đi nhanh đi..." Dây chuyền vàng lớn thúc giục Hàn Tĩnh.
Hàn Tĩnh lại không nghe, bảo dây chuyền vàng lớn đi sang bên cạnh chờ, thần sắc trên mặt hắn ta có chút không đúng: "Tiểu Sơ, em quan tâm hắn như thế à? Dùng nhiều tiền như thế mà cũng không chớp mắt lấy một cái, thật là làm cho anh ngoài ý muốn, em thích cái gì của hắn? Gương mặt này?"
Hàn Tĩnh giơ tay muốn động vào Úc Giản.
"Anh thử đụng vào hắn một chút xem." Giọng nói âm trầm của Sơ Tranh lưu chuyển trong kho hàng.
Hàn Tĩnh thu tay lại: "Anh không động vào hắn. Nhưng mà... Tiểu Sơ em phải đáp ứng một điều kiện của anh, bằng không thì anh không xác định có thể bỏ qua cho hắn không đâu."
Hàn Tĩnh đột nhiên lấy ra một con dao, khẽ khua trên mặt Úc Giản.
"Hàn Tĩnh mẹ nó mày điên rồi à!!" Dây chuyền vàng lớn xù lông trước.
Thứ bọn họ muốn chỉ là tiền.
Hai người khác đều là tiểu đệ của dây chuyền vàng lớn... Bọn họ là tổ ba người cầu tài, lúc trước đã nói xong, tiền tới tay liền rút lui.
Ai biết bây giờ Hàn Tĩnh lại làm ra một màn như thế.
Hàn Tĩnh quay đầu liếc gã một cái: "Đây là chuyện riêng của tôi, sẽ không trì hoãn quá lâu."
Dây chuyền vàng lớn nhịn một chút: "Mày còn muốn làm gì?"
Nụ cười trên mặt Hàn Tĩnh dần dần vặn vẹo: "Tiểu Sơ, em rất thích hắn đúng không?"
Sơ Tranh không biết Hàn Tĩnh suy nghĩ gì, không trả lời.
"Em nói, nếu anh ở ngay trước mặt hắn..." Hàn Tĩnh liếm cánh môi hơi khô nứt một chút: "Đem em... Hắn sẽ còn thích em không?"
Tổ ba người cầu tài kinh ngạc nhìn về phía Hàn Tĩnh: "..." Tiểu đồng bọn ta hợp tác sao lại biến thái như vậy.
Sơ Tranh: "..." Có phải Hàn Tĩnh điên rồi hay không?
"Làm hắn tỉnh lại cho tôi." Hàn Tĩnh chỉ huy một người bên cạnh: "Tiểu Sơ, nếu như em không muốn hắn chết, thì tốt nhất hãy ngoan ngoãn nghe lời anh."
Sơ Tranh: "..." Hàn Tĩnh chắc chắn là điên rồi.