➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh muốn ra tay với một người, có hai loại biện pháp.
Loại thứ nhất: Trực tiếp xử lý.
Nhưng loại biện pháp này tình huống dẫn đến là kéo ngược lại, cho nên không thể dùng.
Loại thứ hai: Chín quẹo mười tám ngã rẽ bày bố bẫy rập, để cho người ta biết rõ là cô làm ra, nhưng không có chứng cứ, còn bị tức giận đến thổ huyết.
Sơ Tranh không quá ưa thích loại biện pháp này.
Quá phiền phức.
Nhưng mà không còn cách nào.
Xử lý liền kéo ngược lại.
Chỉ có thể lựa chọn phiền phức.
Vì thẻ người tốt!
Cô có thể!
Gần đây Ninh Diêu có thể nói là sống cực kỳ không tốt.
Chuyện của ngoại gia, làm thái độ của nữ hoàng thái đối với ả có thay đổi.
Bởi vậy người trên triều đình, cũng sẽ mượn gió bẻ măng.
Hết lần này tới lần khác gần đây còn liên tiếp xảy ra chuyện.
Những người thuộc phe phái của mình, không phải bị cách chức, thì chính là đột nhiên muốn từ chức.
Ninh Diêu ở trên triều đình đưa ra mấy đề nghị, cũng bởi vì thực thi không thích đáng, tạo thành hậu quả vô cùng nghiêm trọng, nữ hoàng nổi trận lôi đình.
"Có phải ta làm hơi phức tạp không."
Sơ Tranh hỏi Khuất thống lĩnh.
Khuất thống lĩnh ở bên cạnh lau đao: "Không làm như vậy, ngài có thể bức Tam hoàng nữ đến nước này sao."
"Ta có thể tạo phản mà!"
Cạch!
Đao trong tay Khuất thống lĩnh rơi xuống đất, nàng cấp tốc đi đóng cửa lại, trước khi đóng cửa, còn nhìn ra bên ngoài.
"Điện hạ, ngài điên rồi?"
"Nếu ta làm nữ hoàng, muốn xử trí Ninh Diêu, chẳng phải chỉ là chuyện trong một câu nói thôi sao."
Cần gì phải lao lực đào hố cho ả như thế.
Đúng không!
Đây mới là biện pháp giải quyết chính xác.
Gần đây đầu óc cô toàn suy nghĩ gì thế này... Được rồi, nghĩ về thẻ người tốt.
Thẻ người tốt quá dính người, hiện tại cô cũng không muốn trở về.
Khuất thống lĩnh nhặt đao của nàng lên, chỉ vào Sơ Tranh: "Tạo phản sẽ bị vạn người thóa mạ!! Coi như ngươi ngồi lên hoàng vị kia, về sau trong lịch sử, vẫn sẽ viết, ngươi là tạo phản mưu nghịch được hoàng vị."
Đầu ngón tay Sơ Tranh chống lấy mũi đao, đẩy sang bên cạnh: "Đao kiếm không có mắt."
Khuất thống lĩnh "bộp" một tiếng, thanh đao đập lên bàn, ly tách trên bàn trà cũng đều run lên theo.
"Ngươi muốn tạo phản, ta tuyệt đối sẽ không tạo phản cùng ngươi!" Về sau nàng còn muốn kiến công lập nghiệp, sao có thể bị cài lên cái mũ phản tặc? Tuyệt đối không!!
Thân là nữ nhân, nàng có cốt khí!!
Sơ Tranh rót cho mình chén trà: "Tạo phản không được, thì chúng ta có thể làm cho nữ hoàng thoái vị."
"Điện hạ, xin hãy bỏ chữ chúng đi."
Sơ Tranh đặt chén trà xuống, giọng điệu sâu kín: "Ngươi cảm thấy bây giờ mình còn có thể xuống thuyền?"
"..."
Khuất thống lĩnh im ắng gào thét.
Khuất thống lĩnh phát tiết xong, ngồi xuống cái ghế, tự rót cho mình hai chén trà, uống hai ngụm hết.
Sau đó buông chén trà xuống bằng một lực cực lớn.
"Nói, làm thế nào!"
"Rất đơn giản, để nữ hoàng viết chiếu thư thoái vị là được rồi."
Đơn giản?
Đơn giản chỗ nào?
Ngài cho rằng chiếu thư thoái vị là cái gì!!
Khuất thống lĩnh bẻ xả với Sơ Tranh.
"Điện hạ, hiện tại nữ hoàng đến một chút ý tứ thoái vị cũng không có, ngài cảm thấy kế hoạch này có chỗ nào có thể thực hiện được hả?"
"Có thể thực hiện hay không không quan trọng, quan trọng chính là, nữ hoàng chọn mạng hay chọn hoàng vị."
"Được, trước tiên chúng ta chưa nói tới cái này." Khuất thống lĩnh nói: "Coi như ngài lấy được chiếu thư thoái vị, triều thần phía dưới sẽ phục sao? Tin sao?"
Sơ Tranh rất là tự tin: "Việc này để ta giải quyết."
"..."
Một người là thống lĩnh cấm vệ quân, một người là Đại hoàng nữ đương triều.
Ở phòng nghỉ ngơi của thống lĩnh trong hoàng cung, đã mưu đồ xong toàn bộ hành động tạo phản.
Khuất thống lĩnh: "..."
Kế hoạch chó má!
Căn bản không có!
"Điện hạ, trời đã sắp tối, ngài còn chưa đi sao?" Không thể trêu vào ta còn không thể chạy thoát à?
Bị người ta hạ lệnh trục khách, Sơ Tranh mới chậm rì rì đứng lên.
Thống lĩnh cái gì!
Có lễ phép hay không!
Ta đây là hoàng nữ đó!
Lại dám nói chuyện với ta như vậy!
Chặt đầu ngươi ngươi tin không!!
Sơ Tranh đập mấy tờ ngân phiếu lên mặt bàn, rất có một bộ dáng "đại gia ta chơi gái xong sẽ cho tiền".
Khuất thống lĩnh: "..."
Coi như ngươi cho ta tiền... Không lấy thì phí.
-
Sơ Tranh trở lại Tử Vi cung.
Không có gì bất ngờ xảy ra, Yến Ca ở cửa cung mong mỏi, có thể là Hà Chỉ sợ hắn mệt mỏi, nên bày một cái ghế ra cho hắn.
Yến Ca an vị trên ghế, đầu từng chút từng chút nghiêng xuống, ngủ gà ngủ gật.
Nghe thấy cửa cung có động tĩnh, Yến Ca mơ mơ màng màng ngẩng đầu.
Hắn xoa xoa đôi mắt.
"Điện hạ."
Yến Ca đứng dậy chạy vội tới.
Sơ Tranh có một loại cảm giác con trai tan trường ra, chạy đến tìm mẹ.
Sơ Tranh hất văng ý nghĩ kỳ kỳ quái quái trong đầu ra, đón được Yến Ca: "Chậm một chút."
"Điện hạ, nhớ ngài."
"..."
Yến Ca không hắc hóa, chính là một yêu tinh dính người, còn là loại hình thiên chân vô tà kia nữa.
Quả nhiên vẫn là hắc hóa tốt hơn.
Sơ Tranh mặc niệm cho mình vài giây, đỡ hắn đi vào bên trong: "Ăn chưa?"
"Chưa, chờ điện hạ." Yến Ca nói với cô hôm nay mình làm những gì, nấu cho cô món ăn gì ngon.
Sơ Tranh nghe, không đáp cũng không cắt ngang lời hắn.
Thỉnh thoảng Yến Ca sẽ làm nũng để cô đáp lại, Sơ Tranh liền lười biếng đáp một tiếng.
Sau đó...
Sau đó liền quên hết rồi.
Trời mới biết hắn nói cái gì.
Ban đêm, Sơ Tranh nằm ở trên giường, Yến Ca ở bên cạnh lăn qua lăn lại một hồi, thấy Sơ Tranh không để ý tới mình, trực tiếp lăn qua.
"Điện hạ..."
"Ừ?"
"Đã vài ngày rồi ngài không đụng vào ta, là ta không tốt chỗ nào sao?"
Sơ Tranh mặt nghiêm túc: "Loại chuyện này tổn hại sức khỏe, bớt làm."
Yến Ca kéo cô: "Nhưng ta thích điện hạ, muốn cùng điện hạ làm, điện hạ không muốn sao?"
"Ngươi còn nhỏ... Yến Ca, đừng làm loạn... Yến Ca! Được được được, ngươi đi xuống trước, ta muốn ngươi, được chưa?"
Tuổi tác của Yến Ca nhỏ hơn cô, năm nay vừa thành niên mà thôi.
Sơ Tranh thật sự suy nghĩ cho hắn.
Nhưng hắn thì hay rồi, suốt ngày nghĩ cách làm sao để câu dẫn mình.
Nhưng Sơ Tranh vẫn có thể cảm giác được, Yến Ca dính cô như thế, còn có nguyên nhân khác.
Hắn đại khái là sợ...
Sợ mình không giúp hắn báo thù.
-
Sơ Tranh càng bận rộn hơn cả trước đó nữa, mỗi ngày đều phải ra ngoài tìm đại thần nói chuyện phiếm.
Ninh Diêu biết Sơ Tranh có động tĩnh, nhưng mỗi lần ả chờ sau khi Sơ Tranh rời đi rồi đến hỏi, những đại thần kia không phải nói không có việc gì, thì chính là tránh mặt không gặp.
Dường như Ôn Ngô đoán ra cái gì đó, gọi Sơ Tranh đến cung của ông một chuyến.
Chờ Sơ Tranh ra, trong tay liền nhiều hơn một phần danh sách.
Một phần danh sách những người nghe lệnh của Ôn gia.
Thế cục trong triều phát triển có chút quỷ dị.
Nguyện vọng diệt trừ Sơ Tranh và Ôn gia của nữ hoàng bệ hạ càng thêm mãnh liệt.
"Khuất thống lĩnh."
"Bệ hạ." Khuất thống lĩnh rất cung kính kêu một tiếng.
Nữ hoàng chống trán: "Ngươi theo trẫm bao nhiêu năm?"
Đáy lòng Khuất thống lĩnh có chút bồn chồn: "Bẩm bệ hạ, thần theo ngài gần mười lăm năm."
Nữ hoàng thì thầm một tiếng: "Mười lăm năm..." Bà ta thở dài, giọng điệu giống như đang nói chuyện phiếm: "Thời gian lâu như vậy, có ngươi ở đây, trẫm cũng yên tâm."
Khuất thống lĩnh: "..."
Ngài vẫn nên đừng yên tâm thì tốt hơn, ta đã làm phản.
Nữ hoàng lại nói: "Đã đến tuổi này, không thể không già đi. Gần đây người trong triều không quá an phận, ngươi cảm thấy, có phải trẫm nên lập trữ quân thay trẫm gánh vách một phần trách nhiệm không?"
Khuất thống lĩnh giật mình: "Thần không dám vọng nghị."
Nữ hoàng tha thứ cho nàng vô tội: "Trẫm cho ngươi nói."
Khuất thống lĩnh do dự, ngài có biết, nữ nhi của ngài dự định cùng với cấm vệ quân của ngài, tạo phản ngài không?