➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Mục Tấn Nhiên giải quyết Phương Thốn Di xong, cảm thấy dù sao mình cũng có thể đi gặp con trai mình đúng không?
Cho nên ngày hôm đó đã đi đến chung cư.
Ứng Chiếu và oắt con ở nhà một mình.
Mục Tấn Nhiên nhận lấy oắt con từ trong tay Ứng Chiếu, cảm thấy kỳ quái, lắm miệng hỏi một câu: "Phong tiểu thư đâu?"
"Cô ấy có chuyện phải làm, mấy ngày gần đây đều không có nhà." Ứng Chiếu cười cười: "Mục tiên sinh có chuyện gì không?"
Mục Tấn Nhiên: "..."
Không có.
Cô ta không ở nhà càng tốt hơn.
Mục Tấn Nhiên không muốn chung đụng với Sơ Tranh lắm.
Cô gái kia mang đến cho hắn ta một cảm giác không tốt lắm.
Đại khái chính là... Loại cảm giác như vua gặp vua đi?
Mục Tấn Nhiên muốn mang oắt con ra ngoài, Ứng Chiếu hơi chần chờ: "Mục tiên sinh vẫn nên làm quen với bảo bảo trước thì tốt hơn, nếu không có khi nó sẽ quậy."
Không biết chủ nhà tiểu thư đã dạy nó những gì, người xa lạ rất khó ôm được nó.
"Vậy à... Cũng được."
Mục Tấn Nhiên chỉ không quen nhà của người khác lắm, nhưng vì oắt con, hắn ta cũng có thể nhịn.
Mục Tấn Nhiên vừa học chăm con, vừa nói chuyện phiếm với Ứng Chiếu.
Ứng Chiếu hiểu rõ chuyện về bé con như lòng bàn tay, Mục Tấn Nhiên nghe mà trong lòng chua chua, đồng thời còn xấu hổ day dứt.
Ngồi được một hồi, Mục Tấn Nhiên bị mấy cuộc điện thoại của trợ lý thúc giục, đành phải rời đi trước.
Mục Tấn Nhiên muốn mua một phòng trong chung cư, thế thì hắn ta có thể gần bé hơn một chút.
Nhưng mà...
Chung cư không bán.
Được thôi.
Hắn ta thuê là được rồi!
Thuê cũng không thể nào thuê, chung cư đã đầy rồi, làm gì có phòng cho hắn ta thuê.
Mục tổng chỉ có thể nghẹn khuất thuê một gian nhà ở sát vách.
-
Sau khi oắt con quen thuộc với Mục Tấn Nhiên, dần dần có thể đơn độc dẫn nó ra ngoài.
Vì phân biệt Mục Tấn Nhiên và Ứng Chiếu, cho nên oắt con không thể gọi Mục Tấn Nhiên là ba ba, chỉ có thể gọi là daddy.
Ngay từ đầu Mục Tấn Nhiên không muốn lắm.
Hắn ta mới là cha ruột của đứa bé.
Nhưng mà dạy oắt con nhiều lần, oắt con đều một mực chắc chắn Ứng Chiếu là ba ba của nó, ép nữa oắt con sẽ khóc.
Cuối cùng chuyện này cũng chỉ có thể để vậy.
Sơ Tranh không ưa Mục Tấn Nhiên, bình thường khi hắn ta đến, cô đều không hề lộ diện.
Cho dù lộ diện thì cũng chỉ nhìn một chút, sau đó trở về phòng.
-
"Hôm nay là ngày gì."
Sơ Tranh dựa ở bên ngoài phòng bếp, nhìn người đang chuẩn bị bữa tối trong phòng bếp.
"Ngày gì?" Ứng Chiếu không quay đầu lại, hỏi.
"Anh quên rồi?"
Ứng Chiếu suy nghĩ tỉ mỉ một hồi, hôm nay không phải ngày nghỉ lễ, cũng không phải ngày kỷ niệm gì của bảo bảo.
Cuối cùng Ứng Chiếu lắc đầu: "Ngày gì thế?"
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh quay người trở về phòng khách.
[ Mẹ!! ]
Ứng Chiếu mờ mịt, sao lại tức giận rồi?
Ứng Chiếu lấy điện thoại ra xem lịch, không có bất kỳ ghi chú gì, xác thực... Không phải ngày kỷ niệm gì mà.
Ứng Chiếu bưng bữa tối lên bàn, ngồi xuống bên cạnh Sơ Tranh: "Hôm nay là ngày gì?"
Sơ Tranh lấy ra một cái hộp đưa cho hắn.
"Đây là gì?"
Sơ Tranh cực kỳ lạnh lùng: "Tự mở ra xem."
"..."
Hộp bằng nhung tơ, không trang trí bất cứ thứ gì.
Ứng Chiếu hơi chần chờ, mở hộp ra, bên trong là một chiếc ghim cài áo, bên ngoài là một vòng lông vũ màu đen, ở giữa là màu hồng, dùng kim cương khảm nên một hình trái tim nho nhỏ.
Mặc dù thay đổi rất nhiều, nhưng Ứng Chiếu vẫn nhận ra được, đây là chiếc kẹp tóc Sơ Tranh lấy đi lúc hắn thu dọn phòng lần trước.
Đương nhiên lúc này hoàn toàn không nhìn ra là kẹp tóc nữa.
"Tặng... Anh?"
"Ừ."
Lúc ấy Ứng Chiếu cho rằng cái kẹp tóc này có ý nghĩa đặc biệt với cô, nên cô mới coi trọng nó như vậy.
Ai biết mấy tháng sau, cô lại đột nhiên tặng mình.
Sơ Tranh giơ tay sờ đầu Ứng Chiếu: "Sinh nhật vui vẻ."
Ứng Chiếu hơi sững sờ: "Sinh... Sinh nhật?"
Sơ Tranh: "Ngay cả sinh nhật mình mà anh cũng quên luôn à?"
Ứng Chiếu hơi chần chờ: "Nhưng hôm nay không phải sinh nhật anh."
Sơ Tranh: "Không phải trên chứng minh thư là ngày hôm nay sao?"
Ứng Chiếu đại khái đã hiểu được gì đó, nhỏ giọng nói: "Đúng là ngày hôm nay, nhưng ngày tháng trên đó là sai..."
Sơ Tranh: "..."
[ May mà không có người khác! ]
[ Cạo chết hắn kéo ngược lại có thể thực hiện. ]
Ứng Chiếu: "..."
Ứng Chiếu cầm đồ, rụt rụt ra phía sau.
Nội tâm của chủ nhà tiểu thư thỉnh thoảng hoạt động hơi kinh khủng, hắn vẫn không nên trêu chọc cô thì tốt hơn.
Sơ Tranh giơ tay sờ sờ cổ Ứng Chiếu: "Vậy coi như tặng quà sớm cho anh."
Nói xong thu tay lại, trấn định đi ăn cơm.
Ứng Chiếu sờ sờ cổ, thở ra một hơi.
Ngày hôm nay lại bảo vệ được một mạng nha.
Ứng Chiếu đi theo Sơ Tranh qua, chờ Sơ Tranh ngồi xuống, hắn ôm lấy cô từ phía sau, hôn lên khóe môi cô.
"Cảm ơn em."
"Ban đêm rồi cảm ơn, ăn cơm."
"Hả?"
"Ăn no mới có sức lực cảm ơn."
Ứng Chiếu buông Sơ Tranh ra, vành tai nóng lên: "Chủ nhà tiểu thư, em có thể nói chuyện đứng đắn một chút được không?"
Sơ Tranh: "Em có chỗ nào không đứng đắn? Lời vừa nói có chữ nào có vấn đề?"
[ Mình nghĩ nhiều, còn trách ta? ]
"Anh không nghĩ nhiều."
Sơ Tranh ngẩng đầu liếc hắn một cái, Ứng Chiếu bối rối bưng chén nước lên uống một ngụm, bởi vì uống quá gấp, bị sặc đến mức liên tục ho khan.
Sơ Tranh vuốt vuốt thuận khí cho hắn, chờ Ứng Chiếu tốt hơn, mới chậm rãi nói: "Anh có thể nghĩ nhiều một chút."
"Khụ khụ khụ..."
Cơm này không cách nào ăn được nữa rồi.
-
Oắt con đến tuổi đi nhà trẻ, vì chuyện nó học trường nào, Ứng Chiếu và Mục Tấn Nhiên có cái nhìn khác nhau, trong lúc nhất thời không đưa ra kết luận được.
Sơ Tranh thì không giống.
Cô trực tiếp viết tất cả những trường được chọn ra, ném tới trước mặt oắt con, để nó tự lấy.
Lấy cái nào thì chọn cái đó, số mệnh đã định rồi.
Mục Tấn Nhiên: "..."
Ứng Chiếu: "..."
Cuối cùng oắt con tự chọn một trường học, không phải trường Mục Tấn Nhiên chọn, cũng không phải trường Ứng Chiếu chọn.
Mà còn cách nhà rất xa...
Trừ Sơ Tranh mỗi ngày có thời gian đưa đón, Ứng Chiếu và Mục Tấn Nhiên đều không kịp đón.
Cho nên cuối cùng thành ra Sơ Tranh tự hố mình.
Ứng Chiếu đành yên lặng nghe Sơ Tranh thì thầm trong lòng vài ngày.
Sau đó Sơ Tranh nghĩ ra một cách... Chuyển nhà!
Sơ Tranh nói chuyển là chuyển, oắt con vừa nhập học xong, nhà mới cũng đã gần trang trí xong.
Vẫn là chung cư, Mục Tấn Nhiên tới tặng quà mừng tân gia, có chút kỳ quái: "Sao vẫn là chung cư?"
"Không thiệt thòi cho con trai anh được."
[ Chung cư thì làm sao!! ]
"... Tôi không có ý kia, tôi chỉ kỳ quái, Phong tiểu thư cũng không thiếu tiền, tại sao lại lựa chọn loại chung cư này."
Nhìn từ mấy năm này tiếp xúc, vị này xài tiền như nước.
Bên cạnh có khu biệt thự, nhưng cô không mua biệt thự, mà lại ở loại chung cư này.
Hắn ta thật sự chỉ tò mò...
"Tôi vui lòng." Bà chủ cho thuê nhà không phải nói chơi!!
"..."
Được thôi.
Mục Tấn Nhiên không quản được rộng như vậy, chung cư mặc dù hơi nhỏ, nhưng hoàn cảnh cũng không kém.
"Daddy!!"
Oắt con đeo cặp sách nhỏ ra khoe Mục Tấn Nhiên, đôi mắt to vụt sáng, mềm giọng hỏi: "Có đẹp không?"
Mục Tấn Nhiên: "Rất đẹp... Con đeo cái gì vậy?"
"Cái này sao?" Oắt con nắm đồ chơi nhỏ trên cặp sách, phồng má: "Ma ma treo cho con."
Mục Tấn Nhiên: "..."
Được rồi, hắn ta vẫn không nên hỏi thì hơn.
Oắt con rất thích cặp sách của nó, khoe với Mục Tấn Nhiên xong, lại chạy tới khoe với Ứng Chiếu.
Lúc trước vì chuyện cặp sách, Ứng Chiếu và Mục Tấn Nhiên còn giằng co một trận.
Đương nhiên cuối cùng dùng cái do Sơ Tranh chuẩn bị.
Nhìn qua không khác gì cặp sách bình thường mua bên ngoài... Ít nhất vừa nhìn vào thì không có gì khác biệt.