➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh không muốn quản chuyện này, nhưng cũng không ngăn cản bọn họ thảo luận, Trình Tả là người có tinh thần trọng nghĩa rất mạnh, nghe xong việc này liền ngồi không yên.
Quý Lâm ngược lại không có nhiều tinh thần trọng nghĩa như vậy, chỉ là cảm thấy nếu về sau thật sự biến thành như thế, cuộc sống của bọn họ sẽ không quá tốt.
Cho nên hai người ăn nhịp với nhau.
Sơ Tranh lặng lẽ nhìn bọn họ giày vò, không có ý định nhúng tay, cũng không có ý định ngăn cản.
Chỉ là buổi sáng ngày nào đó, Sơ Tranh ném cho Quý Lâm một tấm thẻ.
Đó là thẻ thông hành của khu 1.
Quý Lâm cười hôn lên mặt Sơ Tranh một cái: "Cảm ơn."
"Ừ." Sơ Tranh rất không khách khí nhận lấy, sau đó cầm bình sữa đến chỗ Nhạc Nhạc đang bò đầy đất.
Chờ Quý Lâm và Trình Tả rời đi, Giang Như Sương mới xuất hiện: "Tiểu Sơ, cậu và Quý Lâm thật sự đang yêu nhau à?"
"Không đủ rõ ràng?"
"... Không phải, chỉ là cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi." Giang Như Sương gãi gãi đầu.
"Sao mà không thể tưởng tượng nổi?"
"Không thể nói, chỉ cảm thấy rất thần kỳ." Giang Như Sương nói: "Cảm giác cậu không phải loại người tùy tiện thích người khác..."
"Tớ không tùy tiện thích người khác."
Hắn là thẻ người tốt, sao có thể gọi là tùy tiện thích?
-
Không biết Quý Lâm và Trình Tả đã làm những gì, không bao lâu sau, căn cứ công khai tăng thêm một quy định, yêu cầu mọi người rời khỏi căn cứ, nếu như có người thương vong, thì không thể để thi thể lại.
Thế là đám Zombie đau khổ, mắt thấy đã cắn chết người rồi, còn chưa gặm được một miếng, đối phương dùng "pháp thuật" tầm xa một cái, đồ ăn trong nháy mắt biến mất.
Tức giận đến đám Zombie khóc ngao ngao.
Mà đoàn đội khoa học trong căn cứ, rất nhanh dựa theo mạch suy nghĩ của giáo sư Cam và manh mối Quý Lâm cung cấp, nghiên cứu ra vắc xin mà người bình thường có thể tiêm vào.
Sau khi tiêm vắc xin, cho dù bị Zombie cắn, cũng không cần lo lắng sẽ biến thành Zombie.
Trong căn cứ bắt đầu công khai thu thập dị năng giả hiến máu, bởi vì kháng thể được đề luyện ra từ trong máu của dị năng giả.
Ngay từ đầu dị năng giả đều có chút do dự, nhưng theo phúc lợi hiến máu gia tăng, có một số dị năng giả tốt đi đầu hiến máu.
Nhóm vắc xin đầu tiên rất nhanh được đưa vào sử dụng.
Người thân của dị năng giả là người bình thường, thấy vắc xin thật sự hữu hiệu, cũng không phải là âm mưu quỷ kế gì, lúc này các dị năng giả mới dồn dập tiến về.
Vắc xin bắt đầu tiêm vào từ đứa bé phụ nữ đến những người phải ra ngoài nhận nhiệm vụ, những người còn lại đều phải kéo dài về sau.
Sau khi tiêm vắc xin, biết được mình bị cắn cũng sẽ không biến thành Zombie, người ra ngoài dần dần nhiều hơn.
Căn cứ phái ra các đội ngũ khác biệt, đem phương thức phối vắc xin và thành phẩm, phân tán truyền khắp các căn cứ lớn trong cả nước.
Căn cứ không ngừng nhắc nhở trên đài phát thanh, để những người sống sót tiến về phụ cận căn cứ tiêm vắc xin.
Trong lúc nhất thời nhân loại giống như nhìn thấy hi vọng.
Nhưng đám Zombie càng tức.
Đồ ăn không có, ngay cả biến thành đồng bạn cũng không được.
Zombie: "..." Còn có để cho Zombie sống nữa không!
-
Khi Sơ Tranh đến đại sảnh nhiệm vụ phá sản, trông thấy trên màn hình treo nhiệm vụ vây quét thành phố Y.
"Nhiệm vụ này là sao?" Sơ Tranh hỏi nhân viên tiếp tân chuyên môn tiếp mình.
Thái độ của nhân viên tiếp tân vô cùng tốt giải thích: "Có người phát hiện Zombie ở thành phố Y không thích hợp, giống như có tính tổ chức, bởi vì cách căn cứ chúng ta quá gần, cho nên căn cứ họp xong quyết định, vây quét thành phố Y, để tránh Zombie vây công căn cứ."
"Tiên hạ thủ vi cường?"
"Ách... Cũng có thể hiểu là như vậy, dù sao căn cứ lớn như thế, bên trong đều là người sống sót."
Nếu thật sự có Zombie vây thành, vậy thì sẽ xong hết.
Bây giờ bọn họ không chỉ muốn tránh né Zombie, mà còn muốn chủ động xuất kích, tiêu diệt những Zombie đó.
Zombie càng ít, cơ hội sinh tồn của nhân loại lại càng lớn, cho nên bây giờ ở căn cứ có rất nhiều nhiệm vụ, đều là lấy thanh trừ Zombie làm chủ.
Bây giờ nhiệm vụ vây quét thành phố Y này có ban thưởng phong phú, người báo danh không ít.
"Ngài cảm thấy hứng thú sao?" Nhân viên tiếp tân cẩn thận hỏi Sơ Tranh.
"Không có hứng thú." Cô không có việc gì đi xen vào những chuyện này làm gì, là phá sản chưa đủ cho cô vất vả hay là thẻ người tốt chưa đủ cho cô quản.
Vận động vây quét thành phố Y hấp tấp tiến hành, sau khi báo danh kết thúc, đội xe trùng trùng điệp điệp xuất phát.
Quý Lâm ôm túi đồ ăn vặt, tựa ở bên cạnh Sơ Tranh: "Em không tới xem sao?"
"Có gì đáng xem?"
Ngẫm lại cũng đúng, cô lại không ra tay, đi xem cũng không có tác dụng gì.
Quý Lâm buông đồ ăn vặt xuống, lấy ra một phong thư cho cô: "Căn cứ trưởng gửi cho em một lá thư cảm ơn, nói là cảm ơn em cống hiến."
Sơ Tranh: "??"
Ta có cống hiến gì?
Còn có cảm ơn mà chỉ viết lá thư?... Viết thư cũng rất tốt.
Sơ Tranh nhận thư, liếc Quý Lâm đang ăn đồ ăn vặt một chút: "Anh rất đói?"
"Không phải rất đói."
"Vậy sao anh cứ ăn mãi thế?" Heo sao? Ăn hoài cũng không thấy béo lên!
"Muốn ăn." Đuôi lông mày Quý Lâm khẽ nâng, khóe miệng giơ lên một độ cong xinh đẹp: "Chỉ có chút sở thích ấy, không được sao?"
Sơ Tranh mặt không cảm xúc nhét cho hắn mấy túi đồ ăn vặt: "Anh vui là tốt rồi."
Sơ Tranh định đi vào, Quý Lâm kéo cô lại: "Anh muốn đến phương Nam."
"Hả?"
"Nghe nói người nhà Giang Như Sương ở phương Nam." Quý Lâm nói: "Cô ấy rất lo lắng cho người nhà mình."
Giang Như Sương quả thật có thời điểm sẽ thất thần ngẩn người, nhưng cô ấy chưa từng nói gì.
Cơ mà...
Quý Lâm quan tâm Giang Như Sương như vậy từ lúc nào rồi?
Sơ Tranh nghĩ một chút liền hiểu, trước đó Quý Lâm từng nói qua, người nhà hắn đều ở căn cứ phương Nam, chỉ đang lấy Giang Như Sương ra làm bia đỡ đạn mà thôi.
"Được." Sơ Tranh nói: "Anh chuẩn bị kỹ càng rồi xuất phát."
"Kỳ thật em có thể ở lại trong căn cứ, nơi này rất an toàn..."
Sơ Tranh giọng điệu nghiêm túc: "Anh đi đâu thì em đi đó."
Quý Lâm bị câu nói này làm cho có chút cảm động, nhưng mà còn chưa cảm động xong, thì đã nghe cô gái dữ dằn nói: "Anh đừng hòng chạy!"
Dọc theo con đường này hắn không đủ ngoan sao?
Hắn nghĩ tới chuyện chạy bao giờ chứ?
-
Trình Tả không đi cùng bọn họ, cuối cùng vẫn là đội ngũ ban đầu, lái chiếc xe bảo bối kia của Quý Lâm xuất phát.
Đối với chuyện Sơ Tranh muốn rời khỏi, căn cứ trưởng có chút tiếc hận.
Dù sao Sơ Tranh là người có thể kéo GDP tinh hạch của căn cứ tăng trưởng, chỉ cần cô phát nhiệm vụ, cơ bản đều là tặng không tinh hạch.
Căn cứ trưởng có thể không tiếc hận sao...
Thời điểm ra đi, căn cứ trưởng nhận được một tin tức, nói là có người sống sót tới được trông thấy nhánh đội ngũ mang vắc xin đến căn cứ phương Nam toàn quân bị diệt, căn cứ trưởng phái người đuổi kịp bọn họ, nhờ bọn họ mang vắc xin đi.
Sơ Tranh: "..." Ta đã đi rồi mà mi còn không buông tha cho ta!!
Khi đi ngang qua thành phố Y, Quý Lâm dừng lại xem náo nhiệt một lát, đám người dựng một cái đại bản doanh ở bên ngoài, khăng khăng phải đánh hạ thành phố Y.
"Bạn gái tôi đi đâu rồi?" Quý Lâm đi giải quyết nhu cầu sinh lý trở về, người trên xe đã không thấy tăm hơi.
Giang Như Sương lắc đầu, đưa một tấm bản đồ cho Quý Lâm: "Tiểu Sơ nói chúng ta đi trước, đến giao lộ phía trước tụ hợp."
Quý Lâm: "..."
Người bạn trai như hắn rốt cuộc là tới làm gì?!
Quý Lâm cũng không biết Sơ Tranh đi đâu, tự nhiên không có nơi để đuổi theo, chỉ có thể dựa theo lộ tuyến trên bản đồ, đến nơi Sơ Tranh nói tụ hợp.
Ở đây chờ đợi ròng rã một ngày, đêm hôm khuya khoắt không biết Sơ Tranh đào đâu ra một chiếc xe máy, chạy băng băng trở về, vung đuôi một cái, vững vàng dừng ở bên cạnh xe việt dã.