Chương 851: Vấn tiên hoàng tuyền (1)

Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Mặc Linh 03-07-2023 22:27:07

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ "Ta X!" Trong phòng vang lên tiếng cô gái chửi nhỏ một tiếng. Tiếp theo chính là một tiếng vang trầm. Cầu pha lê nhanh như chớp lăn vào trong góc. Chân ngắn tay nhỏ từ từ mở rộng ra, người máy nhỏ có bộ dáng, đầu khẽ đong đưa trái phải, đôi mắt như hạt pha lê, nhìn người giấy ngã dưới đất. Đầu của người giấy chạm đất, cái mông vểnh lên, lấy một tư thế vặn vẹo, lộ ra gương mặt như cao nguyên đỏ và đôi môi đỏ rực, nở nụ cười quỷ dị. "Ta đã nói với ngươi, đừng tới gần chủ nhân như thế." Người máy cùm cụp cùm cụp đi hai bước, tay ngắn vắt chéo sau lưng, giống như lão cán bộ giáo dục nó. Người giấy không nhúc nhích. Bảo trì nụ cười quỷ dị kia. Sơ Tranh ngồi xếp bằng trên giường, bình tĩnh lau mặt một cái, hù chết người. Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy người giấy ngồi trước mặt. Có thể không dọa người sao? Con ngươi Sơ Tranh đảo qua gian phòng, lại trở về. Vương bát đản con chó điên này còn rất lợi hại nha! Sơ Tranh nhìn người máy trên đất một chút: "Tới đây." Người máy quay đầu nhìn Sơ Tranh: "Chủ nhân, ngài gọi ta?" "Nơi này còn có người khác?" Người máy chỉ vào người giấy còn đang bảo trì tư thế quỷ dị kia. "..." "..." Một người một người máy yên lặng đối mặt. Sơ Tranh lười chơi với nó, lạnh mặt nói: "Tới đây, nhanh lên." "Tới liền." Người máy cùm cụp cùm cụp đi về phía Sơ Tranh, thanh âm bập bẹ phàn nàn: "Ngài đừng thúc giục nha, người ta chân ngắn, đi chậm... Ôi ôi ôi... Chủ nhân, người ta sợ cao!!" Sơ Tranh túm lấy người máy. . xách nó lên giữa không trung. Hai cái chân người máy lắc loạn trong không trung, miệng kêu to. "Lấy giám sát ra đây." "Chỉ biết sai người ta làm việc, chán ghét." Trong miệng người máy lẩm bẩm linh tinh, nhưng trong không khí đã có hình chiếu 3D. Chính là gian phòng này của cô, thời gian là đêm hôm đó, sau khi cô từ trang viên trở về. Lúc ấy cô đang xem hồ sơ của sinh vật không biết, X346 có chút kỳ quái, cấp bậc 5, nhưng linh trị dao động lại yếu ớt như vậy, đây là thứ cô chưa từng thấy... Sau đó cô thật sự nghĩ mãi mà không rõ, lên giường đi ngủ. Sau đó... Liền không có sau đó nữa. Thời gian vẫn luôn nhảy lên. Nhưng cô không có bất cứ động tĩnh gì, tựa như một cỗ thi thể, yên lặng nằm ở đó. Sơ Tranh tua nhanh thời gian, tận đến giờ phút này. Không có bất kỳ cái gì dị thường. "Ta chết sao?" "Chủ nhân... sao ngài lại rủa mình chết?" Người máy nghiêng đầu. "Có người tìm ta không?" "Không có đâu." Người máy nói. Thời gian chênh lệch gần hai ngày, Hồ Thạc vậy mà lại không đến tìm mình. "Có đơn hàng không?" "Cũng không có đâu." Làm ăn ảm đạm. Ai. Cuộc sống thật là gian khổ. Sơ Tranh xuống giường, giẫm dép lào, quần cộc rộng vung lên trong không khí tạo ra một độ cong tiêu sái, cô xoay người túm hai bím tóc của người giấy, kéo nó xuống lầu. Người máy cùm cụp cùm cụp đi theo cô xuống dưới. Sơ Tranh nhìn giá đèn một chút, người giấy phía trên không còn nữa. Cô mở ngăn tủ ra, định đặt hai con vào cùng một chỗ, kết quả trong ngăn tủ trống rỗng, làm gì còn cái bóng của người giấy nữa. Sơ Tranh chống nạnh, đưa mắt nhìn xung quanh. Không phát hiện bóng dáng của người giấy, không biết trốn đi đâu rồi. Tức giận. - Leng keng —— Trước cửa sắt khắc hoa, có một thiếu nữ đang đứng. Chân mang dép lào, quần cộc rộng dài đến đầu gối, áo thun tùy ý nhét vào quần, mang theo một cái kính râm lớn, hai tay đút trong túi quần, hình tượng của thiếu nữ bất lương điển hình. Bên chân còn có một người máy mini đi theo. Tổ hợp này nhìn thế nào cũng thấy quái dị. Hồ Thạc vội vàng chạy ra mở cửa, người ngoài cửa làm hắn rất bất ngờ: "Sơ Tranh tiểu thư? Ngài... Ngài tới làm gì?" "Đi làm." Đi... Đi làm? Ngài còn biết đi làm à?! Hắn theo bản năng nhìn trời. Hôm nay mặt trời mọc bên nào thế? Sơ Tranh kéo kính râm xuống, trực tiếp đi vào trong. Hồ Thạc theo bản năng nhường đường cho cô. Hồ Thạc chỉ cảm thấy trên người thiếu nữ có một cỗ âm phong, khi đi ngang qua hắn, hắn cũng có thể cảm giác được một cỗ hàn ý. "Hai ngày nay không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn." Hồ Thạc dẫn Sơ Tranh vào: "Cho nên tôi cũng không đi mời ngài." Một ngày hắn có rất nhiều chuyện phải làm. Tập đoàn Phồn Tinh bên kia, hắn cũng phải chiếu cố. Sơ Tranh dạo qua một vòng, ngồi xuống trước khoang trò chơi. Hồ Thạc nhận được điện thoại, hắn nhìn Sơ Tranh một chút, cầm điện thoại rời đi. Không biết Sơ Tranh đang suy nghĩ gì, mà cả người đều giống như bị cố định ở đây, không hề nhúc nhích. Tích —— Âm thanh chói tai vang lên, đèn báo động trong phòng lóe lên theo thứ tự. Sơ Tranh giật mình, mắt không chớp nhìn chằm chằm khoang trò chơi. Hồ Thạc từ bên ngoài xông tới, cực nhanh kiểm tra tất cả dụng cụ trong gian phòng. "Sơ Tranh tiểu thư, ngài động vào thứ gì?" "Tôi không động đến gì cả." Không liên quan đến ta! Chính nó tự vang!! Hồ Thạc kiểm tra dụng cụ xong, không phát hiện dị thường, sau đó dường như nghĩ đến cái gì đó: "Nguy rồi!" Hồ Thạc lập tức chạy ra ngoài. Sơ Tranh đặt người máy trên khoang trò chơi: "Ở đây trông chừng." Cô đi theo Hồ Thạc ra ngoài. Hồ Thạc một đường đi xuống lầu. . đi thẳng đến một căn phòng ở góc trong cùng của lầu một, dường như phía dưới còn có tầng hầm. Mấy cánh cửa kim loại, Hồ Thạc nhập mật mã vào làm trì hoãn một lúc, sau khi cửa kim loại mở ra, một làn khói từ bên trong phiêu tán ra. "Khụ khụ khụ..." Hồ Thạc che miệng mũi. Trong tầng hầm ngầm là một loạt máy chủ liên tiếp nhau, có chút đồ sộ. Lúc này hai máy chủ ở ngoài cùng đang bốc khói, trên mặt đất có nước đọng, giống như bị người dùng nước tạt qua. Hồ Thạc thuần thục đóng hai máy chủ kia lại, sau đó khởi động tấm cách ly, ngăn cách những máy chủ còn lại. Hồ Thạc chống bàn thở một ngụm, phía sau bất thình lình vang lên một giọng nói. "Đây là chỗ nào?" Hồ Thạc giật mình một cái. Hắn xoay người, trông thấy thiếu nữ đứng ở cửa ra vào. Ánh sáng ảm đạm làm nhòe thân ảnh của cô. "..." "Anh chưa nói cho tôi biết có một nơi như thế này." "..." Đây là cơ mật, Hồ Thạc lựa chọn giấu diếm nơi này, không dẫn Sơ Tranh đến xem, cũng là chuyện hợp tình hợp lý. "Tôi từng nói... Bất kỳ nơi nào." Giọng cô gái có chút lạnh, còn có chút hung dữ. Hồ Thạc lau một vệt mồ hôi lạnh: "Thật xin lỗi Sơ Tranh tiểu thư, không phải tôi cố ý giấu diếm, chỉ là nơi này quá quan trọng... lát nữa tôi sẽ giải thích với ngài, được không?" Sơ Tranh không lên tiếng. Hồ Thạc cho là cô đáp ứng, bắt đầu kiểm tra hai cái máy chủ kia. Sơ Tranh giẫm dép lào tiến vào, ánh mắt đảo qua bốn phía. "Nước trên đất từ đâu tới?" Hồ Thạc cũng đang nhìn chỗ nước đọng này, cau mày: "Không biết, thiết bị chữa cháy của nơi này không phải dùng nước, ống nước cũng không thông qua chỗ này, không nên có nước." Vậy chỗ nước này từ đâu tới? "Có vấn đề gì không?" Sơ Tranh nhìn hai cái máy chủ đã bị đóng kia. Hồ Thạc nhìn một chút: "Hai máy chủ kia không có tác dụng gì, mức độ tổn hại cũng không lớn, sửa một chút là có thể khởi động lần nữa." "Điệu hổ ly sơn!" Hồ Thạc đập bàn một cái, cất bước chạy ra ngoài. Sơ Tranh giơ tay nắm lấy cổ áo Hồ Thạc, Hồ Thạc lập tức không chạy nổi: "Sơ Tranh tiểu thư, ngài làm gì thế, tiên sinh còn đang ở trên!" Thanh âm lạnh như băng của cô gái lưu chuyển trong phòng máy oi bức này: "Bây giờ anh chạy, mới là điệu hổ ly sơn." Hồ Thạc được Sơ Tranh nhắc nhở, lập tức kịp phản ứng.