➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Nhiếp Chính Vương nhìn ra phía rèm một chút, không phản bác Tiểu Hoàng Đế, rõ ràng là tán đồng.
Hai vị đại nhân của Đại Lý Tự và Đốc Sát viện dồn dập lĩnh mệnh.
Cuối cùng Tiểu Hoàng Đế lấy ba vạn lượng bạc trắng của Sơ Tranh, phát cho người bắt được hung thủ.
Sau khi bãi triều, Tiểu Hoàng Đế và Sơ Tranh cùng nhau ra ngoài.
"Mẫu hậu, người thật lợi hại."
Sơ Tranh: "..."
Thế này mà đã tính là lợi hại gì?
Chỉ là hạ mệnh lệnh.
Ngươi còn không biết sự lợi hại chân chính của ta đâu!
Sơ Tranh liếc nhìn Tiểu Hoàng Đế: "Đây vốn là chức trách của ngươi, bây giờ ta đến gánh chịu thay ngươi, ngươi xứng đáng với mẫu hậu ngươi sao?"
"... Mẫu hậu, thật xin lỗi."
"Nghiêm túc học."
Tiểu Hoàng Đế xị mặt: "Nhưng mà rất khó. Hơn nữa không phải còn có Hoàng thúc sao?"
"Ngươi muốn làm một con rối bị hắn điều khiển, thì cứ ngoan ngoãn nghe hắn."
Sơ Tranh nói lời này không chút che giấu.
Dương Đức công công ở phía sau nghe đến kinh hồn táng đảm, ông vội vàng phất tay, để người xung quanh lui lại một chút.
Dã tâm của Nhiếp Chính Vương, sau khi Tiên hoàng chết, gã cầm đạo thánh chỉ kia xuất hiện, đã triển lộ ra không thể nghi ngờ.
Tiểu Hoàng Đế lại cảm thấy Nhiếp Chính Vương đang giúp mình.
Dương Đức công công từng nhắc nhở Tiểu Hoàng Đế mấy lần, nhưng không dám nói quá rõ, sợ khi Tiểu Hoàng Đế đối mặt với Nhiếp Chính Vương lại mất tự nhiên.
Không nghĩ tới ông ẩn hiện nhắc nhở, đến một chút Tiểu Hoàng Đế cũng không lĩnh ngộ được.
Tiểu Hoàng Đế nghi hoặc nhìn Sơ Tranh: "Mẫu hậu?"
Hoàng thúc tốt với cậu như vậy.
Bình thường cậu không hiểu, cũng là Hoàng thúc thay cậu giải quyết.
Thế này còn không tốt sao?
"Hoàng thúc của ngươi cũng không có hảo tâm gì, hắn muốn biến ngươi thành phế vật, hoàng đế bù nhìn. Dương Đức công công."
Dương Đức công công tiến lên hai bước: "Thái Hậu."
"Tìm cho nó chút sách sử xem đi."
"... Vâng."
Sơ Tranh đuổi Tiểu Hoàng Đế đi xem sách sử, cô mang theo Tố Tuyết đi về phía An Ninh cung đi.
-
Tiểu Hoàng Đế bị cưỡng chế đọc sách, rất nhiều ngày cũng không lộ diện.
Chạng vạng tối hôm nay, Sơ Tranh đi từ bên trong ra, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé ngồi ở bên ngoài cửa điện.
Mặt trời lặn về tây, bộ dáng cô đơn chiếc bóng của Tiểu Hoàng Đế, làm cho người ta thương tiếc.
Đáng tiếc...
Sơ Tranh không có chút cảm giác gì.
Sơ Tranh đi đến phía sau cậu: "Ngươi ngồi trước cửa cung ta là gì?"
"Mẫu hậu."
Tiểu Hoàng Đế quay đầu, sắc mặt tiều tụy, dưới mí mắt tất cả đều là màu xanh đen.
"..." Ôi, mẹ ơi!
Những ngày gần đây Tiểu Hoàng Đế đều xem sách mà Dương Đức công công tìm cho cậu.
Dương Đức công công lĩnh ngộ được dụng ý của Sơ Tranh, thứ cho cậu xem, đều là sự kiện lịch sử liên quan tới hoàng đế bù nhìn.
Tiểu Hoàng Đế cũng không phải thức xem sách.
Mà là chính cậu ngủ không được.
"Hoàng thúc tốt với ta như vậy, sao hắn lại thế..."
Sơ Tranh quanh quẩn giữa ngồi xuống dưới mặt đất nóng hổi và xách Tiểu Hoàng Đế đi vào, cuối cùng quả quyết lựa chọn xách vào.
Tiểu Hoàng Đế đã quên cả ưu thương, khiếp sợ nhìn Sơ Tranh.
"Mẫu hậu, khí lực của người thật lớn."
Sơ Tranh ném cậu lên trên ghế, ngồi xuống bên cạnh: "Ngươi rất thích hắn?"
Tiểu Hoàng Đế chớp mắt: "Hoàng thúc sao? Hắn rất tốt với ta, trước kia khi còn bé, phụ hoàng bận bịu, chính là hoàng thúc mang ta đi chơi."
Ha ha.
Ai mang ngươi đi chơi, ngươi sẽ cảm thấy người đó tốt đúng không!
Ngươi cũng quá rẻ tiền rồi.
"Hoàng thúc thật sự sẽ..."
"Hắn sẽ." Sơ Tranh lạnh lùng nói: "Nếu như không phải giết ngươi, danh bất chính, ngôn bất thuận, thì ngươi đã sớm chết."
"..."
Tiểu Hoàng Đế hơi run rẩy.
Cậu thực sự không cách nào tưởng tượng được, hoàng thúc sẽ làm loại chuyện này.
"Nhưng... Hắn là Hoàng thúc của ta mà."
"Ở trước mặt hoàng vị, huynh đệ ruột, cha con ruột cũng có thể động thủ."
Trên sử sách cũng có không ít ghi chép như vậy.
Tiểu Hoàng Đế cũng từng nhìn thấy.
Nhưng mà...
Tiểu Hoàng Đế còn đang ở trong lứa tuổi tin tưởng tình thân, tin tưởng hết thảy.
"Ngươi không muốn làm hoàng đế, thì có thể thoái vị cho hắn, bớt việc."
Tiểu Hoàng Đế sửng sốt một chút, có chút hướng tới: "... Có thể như thế sao?"
Sơ Tranh yếu ớt bổ sung một câu: "Ngươi không sợ cha ngươi đánh chết ngươi à."
Tiểu Hoàng Đế: "..."
Sơ Tranh vỗ bả vai Tiểu Hoàng Đế: "Chính ngươi quan sát đi, nhìn xem trên triều đình bây giờ, có bao nhiêu người là người của hắn."
-
Tiểu Hoàng Đế dựa theo lời Sơ Tranh nói, khi vào triều quan sát triều thần phía dưới.
Tình huống bình thường, đám đại thần đều sẽ nói thoải mái.
Nhưng một khi gặp chuyện lớn, có một bộ phận sẽ im miệng không nói.
Chờ sau khi Nhiếp Chính Vương lên tiếng, đám người này mới có thể lên tiếng.
Mà Tiểu Hoàng Đế còn phát hiện, người bên cạnh mình, cũng có chút không quá thích hợp... Giống như đang len lén giám thị mình.
"Bệ Hạ?"
"Bệ Hạ?"
Tiểu Hoàng Đế lấy lại tinh thần, nhìn về phía Nhiếp Chính Vương gọi mình.
Đây là Hoàng thúc cậu rất thích, rất kính ngưỡng... Nhưng chuyện ông ta muốn lại là làm sao để nuôi phế mình, hoặc là, đẩy mình vào chỗ chết
Nghĩ tới đây, Tiểu Hoàng Đế không khỏi rùng mình một cái.
Trên mặt Nhiếp Chính Vương lộ vẻ lo lắng: "Bệ Hạ, gần đây không nghỉ ngơi tốt sao?"
Tiểu Hoàng Đế đối đầu với ánh mắt Nhiếp Chính Vương, cậu nhấp môi dưới, phun ra một câu: "Chơi đến quá muộn."
Nhiếp Chính Vương không hoài nghi, giống như bất đắc dĩ lắc đầu: "Ngài cũng không thể như thế."
Tiểu Hoàng Đế đáp hai tiếng, cho người tiếp tục đề tài vừa rồi.
-
Sau khi hạ triều, có lẽ Tiểu Hoàng Đế sợ đối mặt với Nhiếp Chính Vương, nên đã một mình đi trước.
Sơ Tranh rời khỏi điện Kim Loan, còn chưa đi được bao xa, liền bị Nhiếp Chính Vương gọi lại.
"Thái Hậu."
Cánh tay Tố Tuyết đỡ Sơ Tranh hơi run rẩy: "Thái Hậu, Nhiếp Chính Vương..."
"Nghe thấy rồi."
Sơ Tranh quay người nhìn lại, một mình Nhiếp Chính Vương, chắp tay đi từ đường nhỏ bên cạnh tới.
"Thái Hậu."
Gã chắp tay hành lễ.
Chỉ nhìn như vậy, người này kỳ thật cũng coi như một người rất có phong phạm trong đám nam nhân trung niên.
Chỉ là chuyện làm ra, có chút không bằng cầm thú.
Khắc hoạ chân thực của nhã nhặn bại hoại.
Hai tay Sơ Tranh khép trong tay áo: "Vương gia, thuốc còn chưa uống đủ?"
Nhiếp Chính Vương: "..."
Cô còn dám nói chuyện này với mình!
Nhiếp Chính Vương cảm giác trên người mình đều là một cỗ đắng ngắt.
Đời này gã cũng không muốn uống thuốc nữa!
Nhiếp Chính Vương tỉnh táo vung tay lên với Tố Tuyết: "Các ngươi đi xuống trước đi, bản vương cùng Thái Hậu nói chút chuyện."
"Đó..." Sơ Tranh ngừng lại, đổi giọng: "Các ngươi đi xuống trước đi."
"Thái Hậu..."
"Không sao." Sơ Tranh tràn đầy tự tin.
Đối phó với một Nhiếp Chính Vương, ai gia chơi được!
Tố Tuyết cẩn thận từng bước, cực kỳ không yên lòng rời đi.
Nhiếp Chính Vương nhẹ "chậc" một tiếng, ánh mắt đảo quanh trên người cô.
"Thời gian dài như vậy, ngươi giả vờ cho ta xem, bây giờ rốt cuộc cũng không nhịn được lộ ra bộ mặt thật rồi?"
Sơ Tranh không rõ ý vị: "Bộ mặt thật của ta?"
Đáy mắt Nhiếp Chính Vương mang ý cười: "Ta đối với ngươi thế này, càng cảm thấy hứng thú đấy, Thái Hậu."
Cánh tay dưới tay áo Sơ Tranh đã siết chặt cổ tay: "Ngươi đối với ta hoàn toàn không biết gì cả."
Nhiếp Chính Vương giơ tay, muốn sờ gương mặt Sơ Tranh: "Vậy Thái Hậu cho bản vương một cơ hội, để bản vương nghiêm túc hiểu rõ một chút."
Sơ Tranh nghiêng đầu tránh đi, ngoài miệng lại nói: "Được thôi."
Tay Nhiếp Chính Vương rơi vào khoảng không, nghe thấy hai chữ này của Sơ Tranh, cũng không tức giận, đáy mắt hiển hiện mấy phần vui vẻ.
Một giây sau, thiếu nữ đối diện đột nhiên nhấc chân đá tới.
Nhiếp Chính Vương không có phòng bị, bị đá trúng chỗ hiểm.
Nhiếp Chính Vương che đũng quần, sắc mặt trắng bệch, sau đó đỏ lên, một đường lan tràn đến cổ, trên trán nổi gân xanh, hình dáng kinh khủng.
Đau...
Đau quá...