Chương 220.1: Xuất Chinh Giết Tặc – Chiến Thắng Trở Về

Tướng Minh

Trí Bạch 18-09-2024 21:31:04

- - - Trong triều có người giỏi làm việc, câu nói này vô cùng chính xác! Diệp Hoài Tụ ngồi trên một tảng đá lớn trơn nhẵn bên bờ hồ, nhìn mặt hồ nước mênh mông không thấy bờ và khẽ nói: - Tình báo điều tra của Mật Điệp không thể chỉ giới hạn ở hai bên bờ sông Hoàng Hà, cũng không thể giới hạn ở trong Lục Lâm Đạo, chúng ta biết quá ít những chuyện trong triều đình, điều này thực sự là không tốt. Nếu như có thể mua chuộc được hai vị quan tại to mặt lớn trong triều đình, tốt nhất là quan viên của Binh Bộ hoặc là người thường xuyên được diện kiến Hoàng đế, như vậy, giả sử triều đình có khởi binh thì chúng ta cũng có thể biết trước được, biết người biết ta, trăm trận mới có thể trăm thắng. - Đây không phải là một chuyện có thể làm được trong một thời gian ngắn. Lý Nhàn thở dài đáp lại. Diệp Hoài Tụ mỉm cười đáp lại: - Mua chuộc quan viên, đây thực sự không phải là một chuyện có thể làm được trong thời gian ngắn, yêu cầu có người ở bên cạnh mấy viên quan này tác động từng chút từng chút một, đúng là có chút phiền toái nhưng phiền toái thì cũng phải làm. Nhưng nếu như chúng ta mua chuộc được người nào đó thường xuyên được diện kiến Hoàng đế, hoặc đơn giản hơn một chút . . . Diệp Hoài Tụ nhìn Lý Nhân một cái, câu nói tiếp theo của nàng vẫn đang bỏ dở. - Người thường xuyên được diện kiến Hoàng đế? Lý Nhàn khẽ chau mày, rồi bỗng nhiên như bừng tỉnh mà reo lên: - Hoạn quan! Diệp Hoài Tụ gật đầu đáp lại: - Không sai, hoạn quan ở trong cung người nào người nấy đều yêu tiền như mạng sống của mình, những người như bọn họ đều muốn có nửa đời còn lại của bản thân có thể được sống một cuộc sống an nhàn, no đủ, và tất nhiên để thực hiện được điều này, trong tay họ buộc phải có tiền. Họ một là sẽ mua lấy một đứa con hoặc là nhận một đứa trẻ trong gia tộc làm con thừa tự, chỉ có như vậy họ mới có thể an hưởng tuổi già, nhưng trong tay họ không có tiền thì sẽ không thể nào làm được gì hết. Mặt khác, tiên lượng bông hàng tháng của họ lại quá thấp, cho nên mua chuộc những người này sẽ đơn giản hơn nhiều. Lý Nhàn hỏi: - Tuy là nói như vậy nhưng muốn tiến cung và trao đổi với những hoạn quan này thì lại không phải là một chuyện dễ dàng. - Nhưng cũng không phải là một chuyện khó đến mức không làm được. Diệp Hoài Tụ mỉm cười rồi nói tiếp: - Ai đã nói với người là hoạn quan không thể xuất cung? Lý Nhàn ngạc nhiên hỏi lại: - Không phải như vậy à? Diệp Hoài Tụ trợn mắt nhìn Lý Nhàn một cái rồi nói: - Mặc dù là Cao tổ Hoàng đế của Đại Tùy nghiêm lệnh không cho phép hoạn quan can dự vào chuyện triều chính. Tuy là họ không can dự vào chuyện triều chính nhưng họ lại là người biết những chuyện cơ mật nhanh nhất. Những người này không quyền không thế, người cho rằng trong cung ai ai cũng như Văn Ngoạt hay sao? Văn Ngoạt chỉ là một ngoại lệ mà thôi, phần lớn hoạn quan trong cung đều không có địa vị, tiền lương bổng hàng tháng lại ít ỏi, xuất thân tầm thường, nếu như có người bằng lòng bỏ tiền ra mua tin tức của họ thì họ tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ cơ hội phát tài này đâu, hơn nữa hoạn quan cũng có thể được xuất cung, bởi bọn họ được nghỉ lễ. Nghe được hai từ "nghỉ lễ" này, Lý Nhàn liền bị kích động, trong lòng tự nhủ một danh từ quen thuộc đến như thế thì làm sao có thể được dùng với đám hoạn quan trong cung? - Ách . . . Nói cách khác, chỉ cần điều tra thời gian nghỉ lễ của tên thái giám hầu hạ Hoàng đế, thì chuyện mua tin tức từ chuyện của bọn chúng sẽ không còn khó khăn nữa. Sau khi Lý Nhàn đưa ra kết luận này, hắn đột nhiên cảm thấy từ này đúng là không được tự nhiên cho lắm. - Cho nên mới nói mua thông tin không phải là một chuyện khó, khó là ở chỗ, Tiền! Diệp Hoài Tụ nhìn Lý Nhàn rồi cười nói: - Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ phải bỏ ra một số tiền lớn, Mật Điệp muốn thăm dò tin tức thì phải có thân phận mà cái thân phận này lại phải dùng tiền mua. Không có tiền, về cơ bản là không có cách nào để chèo chống Phi Hổ Mật Điệp! Tướng quân đại nhân Yến Vân Trại ngài đã chuẩn bị tinh thần tốt để tiêu tiền như nước chưa? Sắc mặt của Lý Nhàn tối sầm lại, nói một cách ngượng ngùng: - Cần bao nhiêu? Diệp Hoài Tụ giơ tay ra và nói: - Chuyện này ta chưa tính, cái chính là xem tướng quân đại nhân xử lý như thế nào? Nếu như đã nói như vậy, Lý Nhàn cứ cho là có tiếc tiền nhưng không phải là một người keo kiệt, bủn xỉn, hắn cũng biết những lời này của Diệp Hoài Tụ là đúng. Nếu như muốn nắm bắt được những động tĩnh ở trong cung thì buộc phải bỏ ra một số tiền lớn để mua tin tức, nhưng hắn cũng là một người yêu tiền như mạng sống của mình, ngoài việc đầu tư quân trang cho quân đội thì những chuyện khác hẳn không nỡ phung phí tiền bạc. Cho nên biểu cảm của hắn rất mâu thuẫn, mâu thuẫn đến mức khiến cho hai đầu lông mày sắp chạm vào nhau. - Không quyết định được? Diệp Hoài Tụ nhìn sắc mặt của Lý Nhàn rồi buông ra một câu với giọng đầy khinh bỉ. Lý Nhàn đáp lại một cách khó khăn: - Tiền không phải là vấn đề, nhưng vấn đề là tôi không có tiền. - Hai mươi vạn quan tiến có được từ vụ tống tiền mấy tên phú hộ ở quận Lê Dương đều đưa cho Chu Nhất Thạch, nhưng y lại nói số bạc vun đó đối với thủy quân mà nói chỉ là muối bỏ biển. Tối hôm qua, y và Trần Tước Nhi còn tới tìm tôi, nói là muốn đóng chiếc thuyền Ngũ Nha, ít nhất cũng phải cần 50 vạn quan, tôi làm gì mà có được số tiền lớn như vậy! Hắn nhún vai nói tiếp: - Không bột khó gột nên hồ, từ Liêu Đông trở về mặc dù là có thêm được chút tiền nhưng quân lương mấy năm nay căn bản là phát gần như hết rồi. - Ngốc! Diệp Hoài Tu trừng mắt lên với Lý Nhàn: - Người coi mình là quan quân ư? Cứ cho là quan quân đi chăng nữa thì khác với phỉ hay sao? Những nơi đi qua còn độc ác hơn phủ đó, quan quân cũng có thể cướp tiên, cướp lương thực, cướp nữ nhân, ngươi không thể đi cướp hay sao? Lý Nhàn nghiêm nghị đáp lại: - Làm người thì phải có tự trọng, những chuyện có hại đến người dân vô tội, bất luận là như thế nào thì tôi tuyệt đối không làm! - Ai bảo người đi cướp của dân chúng? Diệp Hoài Tự tức giận đến mức, chăm chăm nhìn vào Lý Nhàn: