.
Đúng lúc đang hưởng thụ cái cảm giác sung sướng đấy thì đột nhiên bên ngoài vọng vào tiếng gõ cửa rất gấp của ai đó.
- Ai?
Trương Tam Hằng giận dữ hỏi.
- Đại nhân, quận thủ Ngô đại nhân mời ngài đến bàn chuyện, là chuyện khẩn cấp!
Người ngoài cửa vội vàng lên tiếng.
- Chuyện gì?
Trương Tam Hằng chau mày hỏi lại.
- Cự Dã Trạch ... sơn tặc Cự Dã Trạch sai người mang thư tới!
- Cái gì?
Trương Tam Hằng ngồi phắt dậy, khiến cho cái thứ vừa mới được cứng lên nhờ sự trêu đùa, quyến rũ của ả kia thì lại ngay lập tức mềm nhũn.
Phú hộ trong Vận Thành lần lượt nhận được lời mời của quận thủ đại nhân mời họ đến quận thủ phủ châu làm khách uống rượu. Chuyện mấy trăm tên sơn tặc cưỡi ngựa như bay đến trước cổng thành chẳng bao lâu đã được lan truyền khắp cả Vận Thành, hơn nữa mấy gia đình phú hộ kia lại không phải kẻ ngốc, chuyện này dùng mông thì họ cũng có thể hiểu được ẩn tình bên trong, và đương nhiên là họ cũng biết được rằng bữa rượu thịt ngày hôm nay họ không thể không đến tham dự, thậm chí họ còn phải tự bỏ tiền túi ra để mua về ăn.
Bọn họ không tình nguyện nhưng cũng không thể không tôn trọng mệnh lệnh của quận thủ đại nhân.
Chỉ một lúc sau, gia chủ của những gia đình phú hộ trong Vận Thành đều ngồi xe ngựa đi thẳng đến quận thủ phủ, từ sau khi Trương Kim Xưng chết đi, cảnh tượng này rất lâu rồi không được xuất hiện. ... ...
Ngô Tỉnh Chi đem lá thư đưa cho Trương Tam Hằng, rồi ra hiệu cho ông ta xem qua. Sau khi xem xong bức thư Trương Tam Hằng không kìm nén nổi đành phải thốt lên:
- Người viết bức thư này quả là người viết chữ đẹp!
Ngô Tỉnh Chi chau mày, trong lòng thầm nghĩ: "Đến giờ phút này mà ông hãy còn tâm trạng để xem chữ viết của sơn tặc có đẹp hay không ư?"
Nhưng điều này cũng khó trách, Trương Tam Hằng mặc dù là quận thừa quận Đông Bình, là viên quan quân sự cao nhất của quận nhưng thực ra ông ta lại xuất thân từ một văn nhân, vốn dĩ là một phụ tá bên cạnh Tả Vũ vệ đại tướng quân Vũ Văn Thuật. Nhưng vì có quan hệ bà con thân thích với thê tử của Vũ Văn Thuật nên đã được Vũ Văn Thuật cất nhắc cho làm quan, 6 – 7 năm sau thì leo lên được cái chức vị quận thừa ngày hôm nay. Nói đi thì cũng phải nói lại, ông ta vẫn không thể nào thoát khỏi sự chiếu cố của Vũ Văn Thuật.
Cho nên Trương Tam Hằng - một người có học vấn đàng hoàng, thứ thu hút ánh nhìn của ông ta chính là bút tích đẹp đẽ, rõ ràng và tinh tế trên bức thư đó. Vừa nhìn qua là ông ta đã rất tán thưởng bút tích này, bút tích này chưa bao giờ ông ta được nhìn thấy, những con chữ vuông vức, ngay ngắn, nét phẩy như lá, nét mác như đao, hơn nữa tổng thể rất hài hòa cân đối, mỗi một nét bút, nét vẽ đều khiến cho người đọc phải tán dương, chính vì vậy mà Trương Tam Hằng chỉ chăm chú thưởng thức những con chữ, hoàn toàn không để ý đến nội dụng trong bức thư.
- Chữ đẹp!
Trương Tam Hằng vuốt râu và trầm trồ khen ngợi:
- Vừa nhìn là có thể nhìn ra những nét chữ này là của một người có học vấn, đáng để lưu trữ!
Cũng khó có thể trách vì sao Trương Tam Hằng lại hết lời khen ngợi bút tích này đến vậy, Lý Nhàn viết bức thư này với mục đích là để người đọc thư có thể thoải mái hiểu ra vấn đề, hắn không sử dụng lối thư pháp thảo thư mà hắn yêu thích nhất, hơn nữa hắn sử dụng là thể chữ của thời Tống, đương nhiên là Trương Tam Hằng chưa được nhìn qua bao giờ. Thư pháp có năm loại: chính -triện- hành- thảo- lệ, mỗi một loại lại có những phong cách khác nhau, thường được đặt tên dựa theo họ của mỗi nhà thư pháp. Nhưng trong đó lại có một loại chữ ngoại lệ đó chính là thể chữ của thời Tống. Thể chữ của thời Tống là một loại chữ do gian tướng Tần Cối sáng lập nên vào thời Tống Triều Huy Tông. Ông ta lấy thân hình gầy gò của Hoàng đế Huy Tông làm tiêu chuẩn, tổng hợp tất cả các kiểu chữ do các nhà thư pháp lúc bấy giờ sáng tạo nên và phù hợp với việc in ấn.
Nhưng chỉ vì Tần Cối nổi tiếng với nhân cách bỉ ổi nên chữ của ông ta mới phải lấy tên của một triều đại để đặt tên.
Tần Cối thực ra cũng là một người có tài hơn nữa lại rất tự tin vào tài nghệ thư pháp của bản thân, ông ta đã không dưới một lần khẳng định: "công danh phú quý đều là nhất thời, là thứ bề ngoài, duy chỉ có chữ của Tần Cối ta đây mới là báu vật ngàn đời."
Ngô Tỉnh Chi khẽ hắng giọng một cái rồi lên tiếng:
- Trương đại nhân, chuyện đề cập đến trong thư, ngài thấy thế nào?
- Chuyện trong thư?
Trương Tam Hằng ngạc nhiên nhìn y một cái rồi mới tỉnh ngộ, đỏ mặt đọc quan lá thứ một lượt.
- Sơn tặc của Cự Dã Trạch điên rồi à?
Sau khi xem xong bức thư, Trương Tam Hằng đứng phắt dậy, đập mạnh lá thư xuống bàn, khiến cho lá thư trong tay ông ta bay lên rồi nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Cái đập bàn vừa rồi của ông ta đã khiến cho mấy chục phú hộ ngồi ở đằng sau đều phải giật mình. Một người quen biết với Ngô Tỉnh Chi bước lên nhặt lá thư lên xem rồi mặt của y cũng biến sắc luôn. Tay của y run run, rồi ngồi phịch xuống ghế, nhất thời bị kích động đến mức không thể nói lên lời. Nhìn thấy bộ dạng của y, ai ai cũng đều kinh sợ, có người còn cầm lá thư trên tay của y và bắt đầu xem, và sau đó bức thư truyền đến tay của người nào là người đó liền ngay đơ ra như phỗng.
- Hai triệu quan tiền?
Trương Tam Hằng cả giận hét lên:
- Đám sơn tặc Cự Dã Trạch chúng coi quận Đông Bình của ta là được xây trên một núi vàng hay sao?
Phú hộ giàu có nhất của quận Đông Bình chính là một cành cây phía xa của Bùi gia, chính là người cầm bức thư cách chỗ ngồi của Ngô Tỉnh Chi gần nhất. Mặt của ông ta đã trắng bệch, dường như cắt không còn giọt máu, tay run run, miệng lắp bắp hỏi:
- Quận thừa đại nhân có kế sách gì không?
Trương Tam Hằng lặng người đi, một lúc sau lại gào lên:
- Đến mẹ của ta cũng không thể kiếm được số tiền nhiều như vậy! Đám sơn tặc của Yến Vân Trại nghèo đến mức phát điên lên rồi! Chúng đã ép ta vậy thì ta sẽ thống lĩnh binh mã xuất đinh đi quyết chiến với chúng một trận! Ta đường đường là một danh tướng của Đại Tùy, làm sao có thể khom lưng uốn gối trước đám sơn tặc đó được?
Ép văn nhân phải chửi đổng thì mới biết cái giá mà Lý Nhàn đưa ra đích thực là rất cao.
- Nếu là 10 vạn quan, thậm chí là ... là 20 vạn quan, thì tôi cũng có thể miễn cưỡng dâng lên cho chúng, bỏ ra một khoản tiền để mua lấy sự yên ổn, tránh để hai vị đại nhân đây phải hao tâm tổn trí, càng có thể giúp dân chúng của quận tránh được cảnh đầu rơi máu chảy, nhưng nó là hai triệu quan ... e rằng cho dù tôi có thể chấp tất cả gia tài thì cũng không gom đủ số tiền này.
Gia chủ của Bùi gia Vận Thành - Bùi Thế Sinh ngao ngán thở dài
Ngô Tỉnh Chi cũng thở dài một tiếng mà rằng:
- Đây không phải là vấn đề quan trọng nhất, mà vấn đề chính là ... tên Đương Gia họ Lý kia không cho phép chúng ta mượn tiền của dân chúng, trong thư có ghi rõ, nếu như để chúng biết được thì ngày chúng phá được thành sẽ giết hết tất cả những phú hộ trong Vận Thành. Đến tên Trương Kim Xưng nổi tiếng là ăn thịt người cũng bị chết trong tay hắn, cho nên hắn không phải là kẻ tùy tiện nói chơi để hù dọa người khác đâu!
Y nhìn Trương Tam Hằng một cái rồi nói tiếp:
- Trương đại nhân từng đi theo Vũ Văn nguyên soái nam chinh bắc chiến, dùng binh thành thạo nhưng ngài hãy xem đám binh lính trong Vận Thành của chúng ta, chúng có sức chiến đấu không?
Trương Tam Hằng há miệng, cuối cũng vẫn không nén được tiếng thở dài.
- Chúng ta vẫn nên thảo luận một chút về vấn đề tiền bạc!