Chương 275. 2: Than Rằng Đáng Tiếc Lại Không Hề Đáng Tiếc.

Tướng Minh

Trí Bạch 18-09-2024 21:32:31

- - Lúc Vương Bạc phát hiện ra đằng sau đội ngũ của mình bỗng nhiên xuất hiện vô số chiến kì màu đỏ của Đại Tuỳ, y đột nhiên cảm thấy trước mắt mình tối đen. Chiến kỳ tựa như ngọn lửa đang cháy hừng hực dần dần lớn lên trong mắt của y, cuối cùng biến thành yêu ma quỷ quái, mở lớn miệng nhe hàm răng nanh sắc nhọn đầy máu, căn một phát vào cổ họng của mình. - Trương Tu Đà. Vương Bạc cắn răng kêu lên. - Người đâu. Vương Bạc la lớn: - Đi báo cho Lục đường gia, bảo y giữ chân nhân mã của Trương Tu Đà. Chỉ cần có thể giữ chân nửa canh giờ, ta sẽ mang theo đại quân bao vây ở phía sau Trương Tu Đà, sau đó hai mặt giáp công. Lần này nhất định phải rửa sạch hổ thẹn trước đây. Nói cho gã biết, chỉ cần gã có thể giữ chân Trương Tu Đà, từ hôm nay trở đi gã sẽ là Nhị đương gia của quân Tế Bắc. Thân binh thủ hạ của y lập tức lên ngựa chạy về phía cửa nam Túc thành, lúc tìm được Bùi Lâm ở trong đội ngũ bọn họ đã gấp đến mức đổ đầy mồ hôi. Mà sau khi bọn họ thấy rõ tình hình ở của nam, mây thần binh này kinh hãi ngơ ngác nhìn nhau. Trương Tu Đà suất lĩnh tinh binh quận Tề chặn đứng đường lui của binh lính Bùi Lâm, mà binh lực của Bùi Lâm không bằng Trương Tu Đà lại dám đưa ra một quyết định can đảm. Không ngờ gã tách nhân mã ra thành hai nửa, để lại khoảng ba nghìn quân chống chọi với quận bình quận Tề tấn công mạnh mẽ, mà đa phần nhân mã thì vẫn như cũ tấn công của nam Túc thành. - Lục. . . Lục đương gia, Đại đương gia có lệnh, lệnh cho ngài. . . giữ chân Trương Tu Đà. Nhìn khuôn mặt của Bùi Lâm có chút dữ tợn, thân binh đến truyền đạt mệnh lệnh cũng có chút ấp úng. Y lần đầu tiên phát hiện, hoá ra Bùi Lâm bình thường luôn hào hoa phong nhã cũng có một mặt đáng sợ như vậy. - Đại dương gia nói. . . Nếu ngài có thể giữ chân Trương Tu Đà, trong vòng nửa canh giờ nữa Đại đương gia sẽ suất quân đến chặn đứng đường lui của Trương Tu Đà, sau đó hai mặt giáp công quan quân quận Tề. Nếu có thể giết chết Trương Tu Đà rửa sạch nỗi nhục trước đây, Đại đương gia nói sẽ thắng ngài lên làm Nhị đương gia của Tế Bắc quân. Ấp a ấp úng, thân binh kia cuối cùng cũng nói xong. Bùi Lâm nhíu nhíu mày, ngẫm nghĩ một chút nói: - Ngươi quay về báo với Đại đương gia, Bùi Lâm lĩnh mệnh. Nửa canh giờ nữa, ta cam đoan có thể giữ chân được nhân mã Trương Tu Đà. Thân binh kia sau khi nhận được câu trả lời lập tức xoay người rời đi, dường như không muốn ở cạnh bên người Bùi Lâm thêm một phút nào nữa. Không biết vì sao, y bỗng nhiên cảm giác hôm nay toàn thân Bùi Lâm toát ra một cảm giác lạnh như băng. - Vương Bạc sắp xong rồi. . . Đợi thân binh kia đi xa Bùi Lâm bỗng nhiên thở dài nói: - Người đâu, truyền lệnh của ta, hậu đội quay đầu ngăn cản quan quân quận Tề, binh lính công thành tiếp tục công thành, không được chậm trễ. - Bùi đại ca. Thân tín thủ hạ của gã kinh ngạc hỏi: - Nhân mã của Trương Tu Đà quận Tề bám lấy hậu đội của chúng ta không buông. Hơn nữa quan quân nhân mã nhiều hơn chúng ta, hơn nữa các huynh đệ đã chém giết gần một ngày nên sớm đã mệt mỏi rồi, toàn bộ đều điều để chống cự với Trương Tu Đà có lẽ còn có thể kiên trì nửa canh giờ, nhưng nếu cứ chia ra như này thì. . . có phải có chút không ổn hay không? Bùi Lâm nhìn nét mặt kinh ngạc của thủ hạ thở dài: - Sao ta có thể không nhìn ra điểm ấy? Gã thở dài nói: - Nhân mã Yến Vân trại mấy ngày nay thủ vững không ra, người cho là bọn họ không có sức đánh trả hay sao? Nhìn bộ binh trọng giáp của Yến Vân trại đánh ra từ cửa đông, cứng rắn bức một đội nhân mã xung phong của Đại đương gia lui mấy trăm bước. Mấy vạn người, bị một nghìn hai trăm người liên tiếp bức lui về phía sau. Ta cũng không tin Yến Vân trại kia không có hậu thủ, trong thành nhất định còn tinh binh Yến Vân trại vẫn đang ẩn núp. Nói không chừng, Lý Nhàn cũng đang trong Túc thành. Thủ hạ thân tín của gã càng thêm khó hiểu: - Đại ca, huynh đã dự đoán được trong thành còn tinh binh của Yến Vân trại, biết rõ không công chiếm được của nam, vậy cần gì phải có công chiếm Túc thành? Càng phân binh ra thì lực lượng của chúng ta càng yếu đuối. Bùi Lâm cười khổ nói: - Ngươi nghĩ rằng ta muốn chia binh sao? Trương Tu Đà đã mang quân đến, Đại đương gia của Yến Vân trại Lý Nhàn tất nhiên sẽ suất quân đánh từ trong thành ra nội ứng ngoại hợp với Trương Tu Đà. Ta hạ lệnh không ngừng tấn công của nam, chính là muốn ngăn chặn cửa nam không cho nhân mã Yến Vân trại đánh ra. Nếu tinh binh Yến Vân trại vẫn luôn không dùng đến mà đánh ra từ chỗ chúng ta, ngươi nói xem chúng ta có thể chịu được Lý Nhàn và Trương Tu Đà tiền hậu giáp kích hay không? - Đại dương gia đã suất quân đi chặn đứng đường lui của quan quân quận Tề, lại để đằng sau lưng lộ ra cho nhân mã Yến Vân trại, Lý Nhàn kia sao có thể bỏ qua cơ hội tốt này? Chúng ta bên này cảnh giác mà bên Đại Cương gia lại buông lỏng, nhân mã Yến Vân trại đương nhiên sẽ chọn tấn công đường lui của Đại dương gia, mà không phải từ cửa nam đánh ra liều chết với chúng ta. - Chỉ cần nhân mã Yến Vân trại đánh ra, Trương Tu Đà tất nhiên sẽ suất quân cùng với nhân mã Yến Vân trại bao vây kín Đại Cương gia. Đến lúc đó, áp lực của chúng ta bên này sẽ giảm bớt, lúc đó mới là cơ hội tốt để chúng ta rút lui. Sự thực đúng như dự liệu của Bùi Lâm, gã hạ lệnh tấn công mạnh của nam Túc thành, chẳng những kiềm chế được một bộ phận binh lính Yến Vân trại, hơn nữa, nhân mã Yến Vân trại ra khỏi thành nhìn thấy bên này vô cùng đông đúc rồi, cho nên tất nhiên sẽ chọn đánh ra từ của Đông. Hơn sáu nghìn tinh binh Yên Vân trại mở cửa thành động cuồn cuộn đi ra, đuổi giết đằng sau đại quân của Vương Bạc. Trương Tu Đà thấy Lý Nhàn suất quân tấn công mạnh trung quân của Vương Bạc, ông lập tức hạ lệnh cho quận bình quận Tề thay đổi phương hướng công kích, đón đầu giết tới nhân mã Vương Bạc. Một ngày này, chém giết đến thiên hôn địa ám. Vẫn chém giết đến lúc mặt trời sắp xuống núi, Trương Tu Đà và Lý Nhàn trước sau kẹp lấy trung quân của Vương Bạc, nhưng nề hà binh lực có hạn, thật sự không rút được quân ra để tiêu diệt trung quân của Vương Bạc, cho nên, quân Tế Bắc bị đè ép trong một khu vực hẹp dài, nhưng Lý Nhàn cũng được mà Trương Tu Đà cũng được, rất khó tiêu diệt được trung quân của Vương Bạc. Nhưng quân Tế Bắc bại trận là chuyện đã định sẵn, cho dù không thể tiêu diệt toàn bộ quân Tế Bắc, nhưng lần này Vương Bạc tổn thất sẽ càng nhiều hơn nữa. - Đáng tiếc. . . Từ Thế Tích đứng ở trên đầu thành thở dài: - Nếu có thêm một nghìn tinh kỵ đánh vào từ cánh xuyên qua trung quân của Vương Bạc, hôm nay Tri Thế Lang có lẽ sẽ nuốt giận nhiều hơn thế. - Đáng tiếc. Trương Tu Đà lau mồ hôi trên trán nói: - Chỉ cần có thêm một nghìn kị binh trực tiếp tấn công trung quân của Vương Bạc, Vương Bạc đại bại là chắc chắn. - Đáng tiếc. . . Lý Nhàn cũng thở dài, bản thân ẩn nhẫn nhiều ngày như vậy, chính vì hôm nay có thể tiêu diệt Vương Bạc, hoàn toàn giải quyết uy hiếp phía đông quận Đông Bình. Đáng tiếc, binh lực vẫn không đủ, nếu có thêm một nghìn kị binh trực đảo Hoàng Long. . . như vậy sẽ ép Vương Bạc rơi xuống nước, đủ để đè y chết đuối trong nước. - Đáng tiếc. La Sĩ Tín và Tần Quỳnh liếc nhìn nhau, kị binh quận Tề quá ít, căn bản không giết nổi. - Nếu cho ta thêm một nghìn kị binh nữa, hôm nay cho dù Vương Bạc có chạy, cũng sẽ biến thành cô hồn chân chính. La Sĩ Tín thở dài một tiếng nói. Đang nói, bỗng nhiên phía đông bắc Túc thành truyền đến tiếng vó ngựa, dưới ánh chiều tà mặt trời đang lặn, một đội kị binh tinh nhuệ như gió chạy qua, thẳng tắp đánh vào trung quân của Vương Bạc. Liệt Phong, đến rồi.