Lục Thập Tam phụng lệnh của La Nghệ dẫn theo một ngàn kỵ binh tinh nhuệ U Châu nhẹ như gió từ phía nam thành U Châu đi ra. Y không dám trì hoãn, mặc dù mới quay lại U Châu chưa đến một ngày, người còn chưa hết mệt nhưng y lại không thể một lần nữa không lên đường xuôi nam. Đại tướng quân yêu cầu phải đón thiêu tướng quân về nhà, mà thiếu tướng quân còn chưa muốn về. Nhiệm vụ gian khổ mà trong lòng y lại không hề nắm vững là sẽ hoàn thành, cũng không chắc là quay trở lại sẽ không có sai lầm. Ngộ nhỡ đến muộn thiếu tướng quân đã theo quan xuất chinh rồi, nếu chẳng may thiếu tướng quân bị thương vậy tội của y chết cả trăm lần cũng không đủ.
Bây giờ, nơi mà thiếu tướng quân đang ở đó, chỉ có một người biết thân phận của thiếu tướng quân. Chắc chắn ông ta sẽ bảo vệ, nhưng dù sao thủ hạ của ông ta cũng chỉ có hạn, lần này xuất chinh nguy hiểm vô cùng. Tục ngữ nói, cần tắc vô áy náy, trong lòng Lục Thập Tam thiếu tự tin nên chỉ có thể tăng tốc. Lần này theo y ra khỏi thành xuôi nam chính là một ngàn tinh giáp hầu cận của Đại tướng quân La Nghệ, được gọi là Phong Thiết kỵ. Tổng binh lực của Phong Thiết kỵ chỉ có ba ngàn tinh giáp khinh ky thì y đã dẫn theo khoảng một phần ba rồi.
Ba ngàn tinh giáp này chính là đội kỵ binh tinh nhuệ nhất của U Châu. Luận về chiến lực thậm chí còn hơn cả kỵ binh Hổ Bí trọng giáp. Hổ Bí Trọng giáp xung trận thì uy lực là thiên hạ vô song. Đối kháng giữa ban ngày không có bất kỳ đội quân nào là đối thủ của Hổ Bí trọng giáp, chưa nói bộ binh. Đột Quyết Lang kỵ cũng vì sợ chiến lực trọng giáp Hỗ Bí mà không dám xuôi nam.
Dân chúng U Châu đều thích dùng tám chữ để hình dung về trọng giáp Hổ Bí, ý nghĩa là đúng sự thật không nói khoa trương một chút nào.
"Trường Thành vững vàng Hổ Bí vô song."
Nhưng nói đến tập kích ngàn dặm bất ngờ như gió, còn phải nói ba ngàn Liệt Phong U Châu.
La Nghệ huấn luyện Liệt Phong khinh kỵ khoảng ba năm. Trong ba năm nay có rất ít người biết đến sự tồn tại của Liệt Phong kỵ binh. Trong ba năm này Liệt Phong kỵ binh cũng không xuất hiện trước mặt mọi người. Họ ở trong núi hoang huyện Diên Khánh cách U Châu một trăm dặm, Liệt Phong kỵ binh như ở ẩn không tiếp xúc với bên ngoài.
Ba năm sau, La Nghệ lệnh cho chiến tướng đệ nhất của mình suất lĩnh ba ngàn Liệt Phong ra khỏi U Châu. Ngày năm đêm đi, tập kích bất ngờ cả ngàn dặm tàn sát trên hai vạn người bộ đại bộ lạc trên thảo nguyên. Bộ lạc nhỏ ba mươi mấy ngàn người, giết hơn bốn vạn gây ra phong ba càn quét nơi đây, không để lại một mạng sống nào.
Từ khi xuất chinh trở về chưa đầy hai tháng, lúc bộ tộc trên Thảo nguyên liên hiệp lại thành lập đội binh mã tìm giết địch, Liệt Phong khinh kỵ đã quay về U Châu.
Chuyện này đã thành bản án không đầu trên thảo nguyên, nhưng không ngờ là không ai nghi ngờ đến La Nghệ U Châu. Mà lại chăm chăm vào bộ tộc Đột Quyết, điều này thực ra cũng khó trách. Lúc Liệt Phong khinh kỵ xuất chinh đã cố tình mặc áo giáp đen, phía sau khoác tấm áo choàng đỏ chót, Nhìn từ xa đúng là Đột Quyết Lang kỵ độc nhất. Còn giết người không lương tay, đã lâm chiến thì tàn sát hết các bột ộc cũng chính là tác phong của Đột Quyết Lang kỵ. Cho nên mãi đến hôm nay, người trên thảo nguyên cũng không biết U Châu lại có một đội Lang kỵ còn nhanh hơn cả kỵ binh.
Người đời cũng không biết có Liệt Phong, và lại càng không biết thủ đoạn của Liệt Phong.
Lần này, con trai mang về, La Nghệ xem như đã hoàn đủ tiền vốn. Y đưa cho Lục Thập Tam quân lệnh coi như là phải ép được thiếu tướng quân trở về. La Nghệ đối với Lục Thập Tam coi như là hạ lệnh cho Liệt Phong khinh kỵ trói thiếu tướng quân vào, cho dù có cắt đứt chân của nó ta cũng không trách ngươi. Chỉ cần có thể trói nó mang vào dẫn về là được rồi. Ta thà nhìn một đứa con tàn phế chứ không thể trở mắt nhìn La gia tuyệt tử tuyệt tôn. Tuy là nói như vậy, nhưng cho dù Lục Thập Tam có cả trăm lá gan y cũng không dám chặt đứt chân của thiếu tướng quân La Thành. Cho dù cộng cả ngàn lá gan của Liệt Phong khinh kỵ cũng không dám to gan như thế.
Một ngàn tinh kỵ thẳng đường xuôi nam, không để ý đã vào phạm vi thế lực của Hồ Cao Kê Đậu Kiến Đức. Trong hai năm nay, giữa La Nghệ và Đậu Kiến Đức đều bình an vô sự, không ai đụng chạm đến ai. Đậu Kiến Đức hiện tại không dám đi khiêu khích uy nghi của Đại tướng quân Hổ Bí. Mà La Nghệ vì có mưu đồ cũng không dám tùy tiện gió chiến với Đậu Kiến Đức.
Cho nên, lúc đám lâu la của Hồ Cao Kể nhìn thất Liệt Phong tinh ky đúng là có chút bối rối. Trên mảnh đất phương bắc này ngoài La Nghệ U Châu thì chưa có đội kỵ binh nào thoạt nhìn đã khiến tim người ta phải đập nhanh như thế. Bọn họ còn tưởng rằng La Nghệ sẽ tuyên chiến với Hồ Cao Kê rồi. Tin này đã nhanh chóng được báo lên Đậu Kiến Đức. Y hỏi nhân số kỵ binh rồi lập tức nói: - Cho dù La Nghệ tự phụ thì cũng không kiêu ngạo, ngông cuồng đến mức mang hơn ngàn ngân mã đến tấn công ta. Truyền lệnh, thông báo với các huyện nếu đội kỵ binh kia đi qua thì mở cửa cho họ.
Có người cho rằng không ổn, nếu chẳng may nhân mã của La Nghệ nhân cơ hội này mà cướp thành thì sao? Đậu Kiến Đức cười ha hả nói ngươi nói câu này là ý chỉ La Nghệ ngu xuẩn hay ta ngu xuẩn, hay là chính người ngu xuẩn không có thuốc chữa? Một ngàn kỵ binh cho dù có chiếm thành thì sau đó cũng không thể giữ được thành.
Người kia liền xấu hổ vô cùng, không có dị nghị gì nữa.
Đúng như dự đoán của Đậu Kiến Đức, đội kỵ binh kia lao đến như gió vào trong phạm vi thế lực của y. Tuy nhìn hùng hổ nhưng lại rất có quy củ không hề có một chút ý ma sát nào với nhân mã thủ hạ của y.
Ngay lúc Lục Thập Tam dẫn theo Liệt Phong ngày đêm đi về phía nam thì ở phía bắc Trường Thành có một người lặng lẽ rời khỏi nhà mình, chạy đi!
Ở quận Đông Bình cũng có một đội nhân mã khoảng sáu ngàn người, áo giáp chỉnh tề, mã sóc tua tủa như rừng ra khỏi quận Đông Bình thăng tiến đến quận Tề. Chính là khinh ky Nhuệ Kim Doanh của Yến Vân trại, dẫn đầu là một viên tướng quân mặc áo giáo màu đen cưỡi con Đại hắc mã, uy phong lẫm liệt.