Chương 257: Thần Côn(2)

Tướng Minh

Trí Bạch 18-09-2024 21:32:02

Ăn uống nửa canh giờ, mọi người đối với Lý Mật đã khâm phục sát đất rồi. Lý Mật liếc qua mọi người, biết những người này đã không có lòng cảnh giác, lúc này mới đặt chén rượu xuống chậm rãi nói: - Chỉ là, Tri Thế Lang hiện giờ dưới trướng hùng binh hai mươi vạn lại khuất phục một chỗ, liền không có suy nghĩ qua, càng phát triển lớn mạnh hơn nữa sao? Theo ta thấy, chư vị hào kiệt đều là hào kiệt hiếm có trên đời, tương lai phong hầu bái tướng cũng không phải việc khó gì. Ánh mắt gã chậm rãi đảo qua đám người, có chút tiếc nuối nói: - Dưới trướng Trị Thế Lang binh hùng tướng mạnh, cho dù so với phủ binh triều đình cũng không chút thua kém. Ta thấy các vị ngồi đây đều là người dũng mãnh thiện chiến nghĩa khí ngất trời, nhân dịp loạn thế này chính là cơ hội làm nên đại nghiệp đổi lấy công danh, huống hồ. Tên hoàng đế hồ đồ Dương Quảng kia không để ý đến sinh tử của lê dân bách tính, tự mình lần thứ ba tây chinh Cao Cú Lệ, đây không nghi ngờ gì là hành động tự huỷ trường thành. Hiện giờ binh lực của triều đình ở Trung Nguyên trống rỗng, nếu không nhân dịp này mở rộng lãnh địa chẳng lẽ không đáng tiếc sao? - Tri Thế Lang từ lúc khởi binh tới nay, trận chiến nào cũng thắng. Hiện giờ toàn bộ quận Tế Bắc đều thuộc Tri Thế Lang nắm giữ, công lao sự nghiệp này, nhìn chung thiên hạ cũng không có người có thể đánh đồng. Hà Bắc Đậu Kiến Đức, ánh mắt thiển cận, không có chí tiến thủ, được một xó mà dương dương tự đắc, không phải người thành đại sự. Trác Nhượng Ngõa Cương trại, có danh tiếng trường nghĩa trung hậu đức độ, lại sợ bóng sợ gió, không có ý chí chiến đấu, trông giữ đất một trại sống qua ngày, ngược lại đáng tiếc những hào kiệt dưới tay hắn ta. Xem khắp nam bắc Hoàng Hà, giữa thiên hạ này nhân vật có thể được xưng là anh hùng, ở trong mắt của ta đề cử đầu tiên là Tri Thế Lang! Vương Bạc được gã ca ngợi lâng lâng sung sướng, suy nghĩ tìm tòi một hồi cảm thấy lời này của Lý Mật ngược lại cũng không phải lời giả dối. Tính thử xem, bản thân mình là người đầu tiên đứng ra phản kháng Đại Tuỳ, Tôn An Tổ so với mình khởi sự không lâu thì đã chết rồi, Trương Kim Xưng cũng chết rồi, hiện giờ trên lục lâm đạo này luận tư cách và sự từng trải, uy vọng cũng chỉ có thể nói bản thân mình là cao nhất. Nghĩ đến đây y càng đắc ý. - Mật Công khen nhầm rồi. Vương Bạc mặt mày hớn hở nói, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện vì thế hỏi: - Mật Công có từng nghe nói Yến Vân trại Cự Dã Trạch Đông quận Bình không? Lý Mật nhấp một ngụm rượu khẽ gật đầu nói: - Tất nhiên là đã nghe nói qua rồi, tuy rằng không biết đương gia của Yến Vân trại kia là người nào, từ nơi nào mà đến, nhưng theo tin đồn đó cũng là một hảo hán. Trương Kim Xưng cũng được xưng là hào kiệt một phương, sau hai trận chiến bị Yến Vân trại đánh tan đã chết thảm. Như thế xem ra Yến Vân trại kia cũng được coi là rất có thực lực. Nghe Lý Mật cũng từng nghe nói đến Yến Vân trại. Vương Bạc thở dài nói: - Ngay cả Mật Công cũng không biết đại đương gia Yến Vân trại là thần thánh nơi nào, chỉ nhìn tên này làm việc cay độc tàn ác xem ra cũng là nhân vật thành danh đã lâu trên lục lâm đạo, có điều không muốn để người khác biết thân phận của bản thân mới cố ý làm ra vẻ huyền bí. Vương Bạc cũng không đề cập đến chuyện ngày đó ở dưới chân núi Đại Sơn quận Lỗ. Chuyện tổn hại mặt mũi như vậy ở trước mặt Lý Mật y dĩ nhiên sẽ không nói ra. Y cũng không xác định Lý Mật có biết hay không, cho nên mới mở lời thăm dò. Nghe giọng điệu của Lý Mật dường như đối với nhân mã Yến Vân trại kia cũng không hiểu rõ, Vương Bạc lúc này mới yên tâm. Lý Mật cười nói: - Cũng không phải, theo ta thấy hắn cũng chỉ là con rùa đen rúc đầu thôi. Gã cười cười nói: - Nếu ta là người nọ, lấy địa phương tốt như Cự Dã Trạch vậy dễ thủ khó công làm căn cơ, gần có thể tấn công Tề Lỗ, xa có thể tấn công đông độ Lạc Dương. Nhưng dưới tay hắn có mấy vạn nhân mã, lại chỉ co cụm ở Đông quận Bình mà không dám mưu đồ lớn hơn nữa, có thể thấy người này lòng dạ hẹp hòi, là một người không quyết đoán, so với Tri Thế Lang, một ở đầu cành, một ở gốc cỏ, hoàn toàn không thể đánh đồng được. Nói xong, gã thở dài nói: - Mấy năm nay, ta vì giải cứu nỗi khổ khốn đốn của dân chúng chạy ngược xuôi khắp nơi, vốn cho rằng Dương Huyền Cảm là người có thể thành đại sự, ai ngờ người này khi lượng hẹp hòi dùng người không hiền. Ta nhiều lần khuyên hắn không nên thu lưu những tên đệ tử thế gia triều đình đầu hàng, phải trọng dụng hào kiệt trên lục lâm đạo, nhưng hắn khăng khăng không nghe, để Hàn Thế Ngạc làm tướng, đánh mất kho Lê Dương, để Lai Uyên làm tướng, chưa chiến đã chạy. Thế cho nên cuối cùng binh bại Hoàng Thiên Nguyên, thực khiến người ta nắm cổ tay than thở. Vương Bạc cũng thở dài theo: - Ta đã sớm thấy Dương Huyền Cảm kia không phải là người có thể thành đại sự, những tên xuất thân thế gia bọn chúng đó làm gì có một tên tốt ? - tốt ? Nói xong câu này, một trại chủ thủ hạ của y ở dưới mặt bàn kéo kéo ống tay áo của y, lấy ánh mắt ra hiệu. Vương Bạc bừng tỉnh hiểu ra, vội vàng tạ lỗi nói: - Mật Công dĩ nhiên không giống. Trong thiên hạ này có thể có mấy người giống như Mật Công, vì thiên hạ chúng sinh lê dân bách tính mà ngược xuôi khắp nơi, vứt bỏ vinh hoa phú quý cũng phải lật đổ bạo Tuỳ, khiến người ta kính phục. Lý Mật khoát tay cười nói: - Không việc gì, tuy rằng trên người ta cũng có một tước vị Bồ Sơn Công, nhưng ta sớm đã phản Đại Tuỳ, tước vị Đại Tuỳ phong này ta coi như rác rưởi! Ta sớm đã nói, Đại Tuỳ mục nát căn nguyên do thế gia mục nát. Nếu muốn thiên hạ thái bình thì nhất định phải lật đổ Đại Tuỳ lật đổ thế gia mục nát. Ta coi trọng nhất vẫn là lục lâm hào kiệt giống như Tri Thế Lang vậy, anh hùng không hỏi xuất thân, ai có thể nói, tương lai Tri Thế Lang người không thể giẫm lên lật đổ những tên ninh thần thao túng triều chính kia, khai sáng ra một thế gia mới? Vương Bạc mừng rỡ nói: - Mật Công thật cảm thấy ta có thể. . . Câu cuối cùng y không có nói ra, nhưng Lý Mật tự nhiên hiểu rõ. Gã gật đầu mìn cười nói: - Chỉ cần Tri Thế Lang không đi đường vòng, lo gì không thể phong vương? Lời này của gã đã nói rõ, Vương Bạc dù là kẻ ngốc cũng biết đây là Lý Mật hứa hẹn với bản thân mình. Y vội vàng rời khỏi bàn tiệc, ôm quyền thi lễ nói: - Còn xin Mật Công chỉ điểm cho một con đường lớn bằng phẳng! Lý Mật mỉn cười nói: - Ta đã liên lạc nhiều nhà hào kiệt, ước định cùng khởi sự. Nếu là Tri Thế Lang cảm thấy ta vẫn có thể mang theo các huynh đệ đi một con đường sáng sủa mà nói, không bằng cùng nhau hành sự? Lấy uy vọng của Tri Thế Lang trên lục lâm đạo, tương lai nếu là đại sự có thể thành, công lao đầu tiên này còn có thể thuộc người khác sao? Gã cười nói: - Theo ta thấy, quận Tế Bắc này quá nhỏ. Tri Thế Lang như mãnh hổ, quận Tế Bắc chỉ là một ngọn núi nhỏ, không phải vùng đất dụng võ của Tri Thế Lang. Ta thấy, vẫn nên đi ra mới tốt. Vương Bạc thành khẩn nói: - Thỉnh Mật Công chỉ điểm bên mê! Lý Mật mỉm cười nói: - Trước lấy Đông quận Bình, lấy Cự Dã Trạch làm căn cơ, phía đông có thể lấy E vùng đất giàu có Tề Lỗ, phía tây có thể trực tiếp bức Đông đô, lo gì không thể kiến công lập nghiệp? - Trưởng lão tướng quân! Lý Nhàn đứng lên nghiêm nghị nói: - - Nếu Tướng quân khăng khăng tây tiến, chẳng lẽ không sợ được cái này mất đi cái khác? Quận Tề mới là gia viên của Tướng quân. Nghìn dặm tấn công bất ngờ, rời khỏi quận Tề không có dân chúng ủng hộ, không có hậu cần tiếp viện, không có viện quân phối hợp tác chiến, các binh sĩ tác chiến không phải quê hương của mình cũng không có dũng khí tất thắng. Tướng quân cần gì phải khư khư cố chấp! Trương Tu Đà nhìn Lý Nhàn, gằn từng chữ nói: - Bởi vì ta là thân tử Đại Tuỳ! Ta là thần tử của Bệ hạ! Lý Nhàn thở dài: - Quận bình quận Tề thiên hạ vô song, mấy năm nay đánh bại các lộ lục lâm nhân mã đâu chỉ ba mươi vạn? Nguyên nhân ở chỗ nào? Vì con cháu quận Tề không để người khác giẫm lên quê hương! Không đành lòng phụ lão hương thân bị người khác làm nhục! Bọn họ không thể lùi, vì sau lưng bọn họ chính là cha mẹ chí thân! Nhưng hiện tại tướng quân muốn mang bọn họ ngàn dặm xa xôi đi Đông quận tác chiến, các binh sĩ suy nghĩ như thế nào? Ba vạn binh mạnh, chẳng lẽ Tướng quân muốn để bọn họ toàn bộ đều chôn xương tha hương hay sao? Trương Tu Đà nói: - Thủ hạ binh sĩ của ta suy nghĩ giống ta, thực quân bổng lộc, vì quân phân ưu, đây hoàn toàn là việc thiên kinh địa nghĩa. Lý đại đương gia, ngươi không cần phải nói nữa. Ta có thể đáp ứng ngươi không giao phong với Yến Vân trại của ngươi, làm như vậy đã là có lỗi với tín nhiệm của bệ hạ rồi, ngươi còn muốn khiến ta như thế nào nữa? Lý Nhàn nghiêm mặt nói: - Thực quân bổng lộc? con cháu quận Tề nhưng từng nhận được một đồng tiền quân lương của triều đình hay chưa? Còn không phải phụ lão quận Tề gom góp ra sao? Vì quân phân ưu? Vậy quân kia đã từng nghĩ đến nỗi khổ của bách tính chưa! - Câm mồm! Trương Tu Đà đột nhiên đứng lên nói: - Lý Nhàn! Nếu người còn dám nói Bệ hạ không phải, đừng trách lão phu vô tình. Lý Nhàn cười lạnh nói: - Lấy tính mạng ba vạn con cháu quận Tề để thành toàn công danh của ông, lấy máu tươi của con cháu quận Tề đến tô lên ngu trung của ông, còn luôn miệng đại nghĩa hào hùng. Ông đã từng nghĩ cho gia quyến thân nhân binh sĩ thủ hạ của ông không! Sắc mặt Trương Tu Đà thay đổi, há miệng lại không tìm được từ để phản bác. La Sĩ Tín vội vàng tiến lên phía trước đứng giữa hai người, nhìn người này lại nhìn người kia thở dài một tiếng nói: - Không thể bình tĩnh nói chuyện hoà khí sao? Trương Tu Đà thật lâu không nói gì, cuối cùng thở dài một tiếng: - Lý Nhàn, ngươi hắn là nhớ kỹ lập trường của ta và ngươi, ngươi là phản tặc, ta là quan quân. Lý Nhàn vẫn như cũ không lùi bước chút nào nói: - Như thế nào là phản tặc? Ta thuận theo lòng dân chúng bách tính, ta phản ai? - Ngươi phản chính là Đại Tuỳ bệ hạ của ta! - Được làm vua thua làm giặc. Ngày khác ta thành đại sự, chẳng lẽ không thể nói Dương Quảng hắn là phản tặc sao! - Đại nghịch bất đạo! - Ta thuận theo đạo lý của ta, nghịch đó là Đại Tuỳ mục nát này! Trương Tu Đà tức giận thân mình lắc lư một chút, trong cổ họng ngòn ngọt lại có một cỗ huyết dâng lên, ông cưỡng chế một hơi lại đem máu nuốt vào. Ông hít vào một hơi bình phục tâm tình, ánh mắt nhìn Lý Nhàn lạnh băng băng nói: - Ngày khác sa trường gặp nhau, ta nhất định tự tay trảm ngươi xuống ngựa! Lý Nhàn nói: - Ngày khác sa trường gặp nhau, ta ngược lại nguyện ý thả ông một con đường sống! Thả mấy vạn con cháu quận Tề một đường sống! Sắc mặt Tần Quỳnh cũng rất khó xem. Anh ta nhìn La Sĩ Tín lại nhìn Trương Tu Đà, cuối cùng vẫn tiến lên ngăn trước mặt Lý Nhàn nói: - Lý đại đương gia, đạo bất đồng bất tương vị mưu, cần gì nhất định ép buộc làm khó nhau? Tướng quân tuân theo trung nghĩa hộ quốc, không sai. Lý Nhàn nhìn Tần Quỳnh, thấy tia không đành lòng trong ánh mắt của anh ta lập tức thở dài: - Thôi đi, ta chỉ cảm thấy bởi vì dục vọng riêng tư của bản thân mà liên luỵ mấy vạn con cháu quận Tề chịu chết, là vì bất nghĩa! Còn cố tình làm ra vẻ chính khí lẫm liệt, thật khiến người ta khinh thường! Tuy nhiên nếu Sĩ Tín và Tần đại ca đã khuyên bảo, ta sẽ không nói thêm nữa. Trưởng lão tướng quân, thứ cho ta đắc tội! Trương Tu Đà phẩy tay áo bỏ đi, sắc mặt xanh mét. La Sĩ Tín nhìn Lý Nhàn, lắc đầu thở dài. Lý Nhàn gật đầu với gã, La Sĩ Tín lập tức xoay người đuổi theo. Tần Quỳnh ôm quyền nói tiếng tạm biệt với Lý Nhàn. Lý Nhàn chân thành nói bảo trọng! Tần Quỳnh gật mạnh đầu, cũng đuổi theo ở đằng sau Trương Tu Đà rời đi. Đạt Khê Trường Nho nhìn bóng dáng của Trương Tu Đà đã hiện rõ vẻ già nua, nhìn bước chân thoáng lảo đảo của ông ta than nhẹ hỏi: - An Chi, con là cố ý sao? Trương Tu Đà đi ra khỏi đại trường lập tức lên ngựa rời đi. Mười mấy tuỳ tùng đi theo đằng sau ông đánh ngựa giơ roi nhanh chóng rời khỏi nơi đóng quân. Mới đi được mấy trăm mét, Trương Tu Đà chung quy vẫn không kìm nổi phun ra một búng máu. Đạt Khê Trường Nho nhìn Lý Nhàn đợi câu trả lời của hắn. Lý Nhàn chậm rãi ngồi xuống, cầm chén rượu ở trên bàn bưng lên một hơi cạn sạch. - Vâng, con cố ý như vậy đấy. Hắn nhắm mắt lại, sắc mặt bình tĩnh: - Tuy rằng tạm thời sẽ không cùng ông ta chính diện chém giết, nhưng khó bảo đảm ngày sau không binh đao gặp nhau. Nếu đã như vậy, con sao có thể không nhận cơ hội này, phá huỷ tâm chí của ông ta, làm hỏng tâm tình của ông ta? Ngày sau nêu thật sự cùng ông ta giao phong, ông ta thương tiếc tính mạng con cháu quận Tề, đã thua một nửa. . . . . . Lý Nhàn, Lý Mật, một kẻ ở quận Tế Bắc hoa ngôn xảo ngữ lừa nhân tâm, một người ở quận Tề lãnh ngôn lãnh ngữ phá tâm chí của người ta. Công tâm, công tâm, nhìn giống như một trời một vực, kì thật giống nhau như đúc. Chỉ là không biết, hai người đó ai ưu ai kém? Cứ như vậy, sau khi ở lại trong sơn trại của Vương Bạc mười ngày liền cáo từ. Vương Bạc năm lần bảy lượt cố giữ lại, Lý Mật chỉ nói còn muốn đi liên lạc các hào kiệt khác để xoay sở lương thảo cho Tri Thế Lang, không thể trì hoãn. Đại quân triều đình ở Liêu Đông, cơ hội như vậy nhất định phải nắm chắc. Gã nhắc nhở Vương Bạc mau chóng xuất binh, thậm chí lương thảo không cần phải lo lắng. Gã tiết lộ nói trước khi Dương Huyền Cảm tạo phản từng làm đốc lương ở nhà kho Lê Dương, bản thân gã lúc đó cũng ở Lê Dương, biết Dương Huyền Cảm đã từ trong nhà kho Lê Dương vận chuyển ra một lượng lớn lương thực cất giấu ở địa phương khác, chuẩn bị ngày sau cần. Những lương thảo này hiện giờ chỉ có Lý Mật biết giấu ở chỗ nào, số lượng lương thảo vô cùng lớn nuôi sống ba mươi vạn đại quân cũng không thành vấn đề. Vương Bạc nghe vậy cực kì kinh ngạc, trong lòng an tâm hơn rất nhiều. Y nói với Lý Mật Mật Công yên tâm, chỉ cần lương thảo vừa đến lập tức sẽ phát binh đánh Đông quận Bình. Lý Mật không vui nói: - Ngươi đây là hoài nghi ta không thể kịp thời đem lương thảo chuyển đến? Vương Bạc thấy Lý Mật tức giận vội vàng giải thích nói: - Làm sao như vậy được, chỉ là hiện giờ lương thảo trong sơn trại miễn cưỡng cũng chỉ đủ dùng hơn nửa tháng, thực sự không đủ chống đỡ đại quân xuất chinh. Lý Mật sắc mặt khó coi nói: - Nếu người tin ta, sau khi ta rời khỏi người lập tức xuất binh, nội trong mười ngày ta nhất định phái nhân mã đưa lương thực đến trong quân cho ngươi. Nếu ngươi không tin ta, cần gì nói những lời hư tình giả ý này? Cứ coi như ta trước giờ chưa từng đến, Tri Thế Lang ngươi đi con đường Dương Quang của ngươi, đã vậy cáo từ. Vương Bạc đã sớm bị Lý Mật tẩy não, sao dám đắc tội Hoàng Đế tương lai? Y đáp ứng lập tức xuất binh, lúc này Lý Mật khôi phục vẻ mặt tươi cười: - Tri Thế Lang yên tâm, ta là người mưu đồ chuyện lớn, làm sao có thể nói không giữ lời thất tín với người khác? Nếu thật sự là như vậy, tương lại còn có ai đi theo ta? Vương Bạc suy nghĩ thấy cũng rất có lý, lại không kìm được năm lần bảy lượt dặn đi dặn lại Lý Mật, xin gã sớm ngày đưa lương thực đến. Lý Mật gật đầu nhận lời, lập tức ôm quyền cáo từ. Vương Bạc trực tiếp tiễn ra ngoài ba mươi dặm mới trở về, trong lòng bắt đầu mơ ước về ngày tươi đẹp y phong vương. Một trại chủ thuộc hạ của y nghi ngờ nói: - Lý Mật thật sự sẽ đưa lương thực đến sao? Nếu hắn ta lừa gạt chúng ta đi ra ngoài cùng nhân mã Yến Vân trại khai chiến thì làm sao giờ? Vương Bạc ngẫm nghĩ trách nói: - Mật Công là hạng nhân vật gì sao lại có thể nói dối? Lại nói, hắn ta lừa dối chúng ta đi Đông quận Bình hắn ta có thể nhận được chỗ tốt nào? Hắn ta đây là đang mời chào nhân tài, bằng không sao lại có thể đích thân đến sơn trại của chúng ta? Trại chủ kia ngẫm nghĩ cũng phải. Lý Mật hoàn toàn không cần thiết phải nói dối, như vậy sẽ đắc tội với Tri Thế Lang cũng đắc tội Yến Vân trại Đông quận Bình, không có lý do làm như vậy. Sau khi một đoàn Lý Mật rời khỏi sơn trại của Vương Bạc, gã cưỡi ngựa nhàn nhã tự tại không chút đắc ý. Thư đồng bên người gã không hiểu hỏi : - Chủ công, cần gì phải tôn sùng Vương Bạc kia như vậy? Còn phải lãng phí lương thực cho y, đáng tiếc đáng tiếc. Ta thấy cũng chỉ là một tên giặc cỏ thôi, khó thành người tài.