Trình Tri Tiết buồn phiền ủ rũ đi ra, còn Từ Thế Tích một mình cô đơn ngồi trong trướng. Ngọn đèn dầu trong trường càng ngày càng yếu ớt, nhưng Từ Thế Tích không bận tâm, y không có ý định đứng dậy khêu đèn. Y cứ ngồi lặng lẽ trong ánh đèn leo lét, buồn bã uống từng ngụm rượu, nhưng lại không cảm nhận được hương vị của rượu.
Y móc từ trong ngực ra một lá thư mà bản thân đã viết cho Lý Nhàn. Trong ánh sáng mờ mờ căn bản là không nhìn thấy chữ gì nhưng không hiểu tại sao y vẫn có thể nhìn rõ câu nói đó.
" Thời gian Lý Mật ở Ngõa Cương Trại càng lâu thì càng bất lợi cho người nhưng lại càng có lợi cho ta."
Từ Thế Tích suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn không sao hiểu được ý nghĩa của câu nói này, lẽ nào Lý Nhàn đã biết Lý Mật sẽ làm gì với bản thân mình sao? Phân tích chuẩn xác nhất, có vì bản thân mình là quân sự của Ngõa Cương Trại, Lý Mật giật dây khiến cho Địch Nhượng xuất binh đến quận Đông Bình và đây chính là một ván bài mà Lý Mật muốn đối phó với mình. Nhưng sao Lý Nhàn biết được, thái độ của Lý Mật với Ngõa Cương Trại là như thế nào? Nếu như Lý Mật thực sự muốn lôi kéo Ngõa Cương, suy đoán này lại là sai.
Cho nên Từ Thế Tích suy nghĩ rất lâu mà vẫn chưa tìm ra đáp án,"Tại sao mà Lý Nhàn lại quả quyết rằng Lý Mật đang có âm mưu với bản thân mình?"
Nếu như mày biết được chân tướng sự việc thì e rằng sẽ kinh hãi tột đỉnh.
Bởi vì Lý Nhàn biết, sau khi Lý Mật đến Ngõa Cương Trại thì sẽ xảy ra chuyện gì. Với Lý Nhàn thì đây chính là kí ức của hắn ở kiếp trước, nhưng nếu bị người khác biết thì họ sẽ coi đây là một khả năng thần kỳ, có thể dự đoán được tương lai. Nói cách khác, có thể dự đoán được thì có thể nắm chắc được, thực ra đây chính là một đặc ân mà ông trời ban tặng cho Lý Nhàn để người đời ghen ghét đố kỵ.
Đáng tiếc, Lý Nhàn lại không phải là một nhà sử học đích thực, chuyện ở trong thời đại này hắn cũng chưa hiểu biết được là bao, nhưng nói chung là nó cũng đã giúp ích cho hắn rất nhiều.
Ở hậu thế, chuyện Lý Mật giết hại huynh đệ của Địch Nhượng, Đơn Hùng Tín quỳ xuống xin tha mạng, Từ Thể Tích bị thương đến mức gần như là bị chém chết hầu như ai cũng biết. Nếu Lý Mật không phải là sợ mọi người đều chết hết rồi thì người của Ngõa Cương Trại sẽ không có cách nào để khống chế, ba người Đơn Hùng Tín, Từ Thế Tích và Trình Tri Tiết ai cũng không thể sống sót.
Cho nên chuyện mà Từ Thế Tích nghĩ đến nát óc mà vẫn không nghĩ ra thì đối với Lý Nhàn, nó lại là một chuyện vô cùng đơn giản.
Trong lúc Từ Thế Tích đang vắt óc suy nghĩ về chuyện tại sao Lý Nhàn có thể dự đoán được mọi chuyện thì có một ai đó đang thong dong, nhàn hạ trên đường từ Túc Thành trở về Vận Thành.
Lại một lần nữa sự lười nhác của Lý Nhàn được bộc lộ, hắn không cưỡi con Đại học mã mà nằm trên chiếc xe vận chuyển lương thực. Hắn nằm trên máy bao gạo, vắt chân chữ ngũ, miệng ngậm một gọng cỏ khô, mắt thì nhăm lại như đang ngủ, còn con Đại học của hắn thì ủ rũ và lười biếng đi bên cạnh xe, chốc chốc lại quay đầu sang nhìn Lý Nhàn, dường như nó cũng đang thắc mắc tại sao chủ nhân của nó càng ngày lại càng lười đến như vậy.
Ánh mắt của nó hiện lên sự u oán, giống như kiểu bán phụ khuê phòng bị ruồng bỏ.
Nếu như Lý Nhàn muốn, hắn có thể ngồi lên chiếc xe ngựa hào hoa, sang trọng nhất, nhưng hắn lại không như vậy bởi vì hắn cảm thấy đó là một chuyện vô cùng lãng phí và xa xỉ. Nhưng cũng có lúc thực sự hắn rất lười, cho nên người khác mới có thể nhìn thấu bộ dạng không có hình tượng gì ngồi trên xe chở lương thực của hắn. Đi đồng hành cùng với Lý Nhàn ngoài con Đại học mã và con ngựa kéo xe lương ra thì không thể thiếu người phu xe. Nằm trên xe lương của quân doanh, mã phu tự nhiên không nhường cho ai khác tới làm.
Vương Khải Niên, đội một chiếc mũ rơm che ánh nắng mặt trời, quay đầu sang nhìn Lý Nhàn, phất tay đuổi mấy con ruồi đang bâu xung quanh hắn rồi nói với giọng rất nhẹ nhàng nịnh nọt: - Tướng quân, có khát không?
Chiếc ô đen to được cột ở một bên xe ngựa giúp Lý Nhàn che nắng.
Chiếc ô đen này có hơi bẩn một chút, thỉnh thoảng lại rơi xuống ít bụi.
Chiếc ô đen này từng là của Văn Ngoạt, nó từng là vũ khí phòng ngự lợi hại nhất trên thế gian này, nó có thể chặn được tên, đỡ được thương thậm chí có thể đỡ được sự tấn công cùng một lúc của mấy chiếc trường mẫu, một vật báu như vậy lại rơi vào tay của Lý Nhàn, dù trước kia nó có từng là báu vật như thế nào đi chăng nữa thì bây giờ cũng chỉ là một chiếc ô che mưa che nắng mà thôi. Không phải là Lý Nhàn không biết trân trọng báu vật, mà đối với hắn, bất cứ thứ gì hắn biết là có tác dụng thì nó mới được coi là báu vật. Giờ này phút này, chiếc ô này vừa hay lại có thể giúp hắn che nắng, có được một chỗ mát mẻ để nghỉ ngơi. Nếu như Thanh Niên – một nữ tử bên cạnh Văn Ngoạt chuyên đeo chiếc ô này trên lưng, nếu như lúc này nàng nhìn thấy chiếc ô đen bẩn thỉu này, chắc chắn là nàng sẽ tức điên lên.
- Nếu như tướng quân khát thì người định làm như thế nào?
Lý Nhàn nhắm mắt cười nói.
Vương Khải Niên cười ha hả đáp lại: - Tôi đã cố ý sai người sắc một ấm canh quả lê, rồi rót vào trong bầu đậy kín lại, thứ này giải khát rất tốt.
- Lệ ở đâu ra vậy?
Lý Nhàn tò mò hỏi lại.
- Chính là lúc sáng nay đi qua xóm nghèo nàn kia, có mấy cây lê, đúng lúc chúng ta đi qua thì thuộc hạ nhìn thấy, cho nên liền sai người hái xuống.
Lý Nhàn cười cười nói: - Canh quả lê thì ta không uống nhưng nếu có quả lê thì cho ta mấy quả.
Vương Khải Niên vội vàng lấy mấy quả lê từ trong túi ra, dùng nước rửa sạch rồi đưa hai tay cho Lý Nhàn. Vừa đón lấy quả lê hắn liền đưa ngay vào miệng cắn to một miếng nhưng lập tức lại cau chặt mày. Vừa chưa vừa chát vậy, hương vị vô cùng khó ăn, nhưng cũng có thể dùng để giải khát. Cố gắng ăn hết quả lê Lý Nhàn cười nói: - Vì người đã cho ta mấy quả lê, ta định cho ngươi một chuyện tốt lành.
Vương Khải Niên lập tức giở giọng nịnh nọt: - Tướng quân có việc gì xin cứ giao phó, thuộc hạ dù có phải lên núi đao nhảy xuống biển lửa cũng quyết không từ. Nếu có nửa cái chau mày thì thuộc hạ không còn là hảo hán của Yến Vân Trại.
- Đến Ngõa Cương Trại một chuyến!
Lý Nhàn cười cười nói.
Vẻ mặt của Vương Khải Niên chợt đông cứng lại, sau đó thì mặt mày nhăn nhó, cười khổ đáp lại: - Tướng quân . . . có thể không đi được không?
- Ngươi nói xem?
Lý Nhàn mỉm cười hỏi.
Vương Khải Niên đau khổ hỏi lại: - Đi làm gì?
- Đến bắt cóc cha của Bùi Hành Nghiễm