Chương 255. 2: Hãy Coi Như Say Rượu Nói Lời Ngông Cuồng.
Tướng Minh
Trí Bạch18-09-2024 21:31:59
Chính bởi vì Trương Tu Đà biết thân phận của La Sĩ Tín, ông mới có thể bất chấp nguy hiểm bị buộc tội cùng đi tới gặp Lý Nhàn. Ông sợ chính là vạn nhất La Sĩ Tín bị tác nhân Yến Vân trại kia mê hoặc ở lại không chịu trở về, vậy thật sự mình khó có thể ăn nói rồi. La Sĩ Tín làm người trọng nghĩa, phàm là người được gã nhận làm huynh đệ thì sẽ dốc lòng đối đãi. Trương Tu Đà thật đúng là sợ vạn nhất Lý Nhàn cưỡng ép giữ La Sĩ Tín lại, nói như vậy ông sẽ không có biện pháp giải thích với phụ thân của La Sĩ Tín. May mà quan hệ giữa ông và Quận Thủ quận Tề Bùi Cầm Chi rất tốt. Bùi Cầm Chi cũng biết rõ đạo lý quận Tề không thể rời khỏi Trương Tu Đà, hơn nữa dân chúng quan viên quận Tề đều kính trọng Trương Tu Đà có công, nên ông trái lại không lo lắng sẽ có người mượn cơ hội này mật báo triều đình.
Mà Trương Tu Đà không nghĩ đến là, lại có thể ở trong nhân mã Yến Vân trại nhìn thấy Đạt Khê Trường Nho.
Hai người trò chuyện với nhau đến nửa đêm, trọng tâm câu chuyện dần dần từ trận chiên Hoằng Hóa năm đó chuyển đến Đại Tùy mục nát hiện giờ. Ở trước mặt Đạt Khê Trường Nho, Trương Tu Đà cũng không cần phải giấu diếm suy nghĩ đích thực của bản thân mình. Tâm sự nửa đêm, ông ta cuối cùng cũng đem oán khí chôn dấu ở trong lòng mấy năm nay đều bày tỏ ra ngoài.
Có thể được gặp Đạt Khê Trường Nho, đây là thu hoạch lớn nhất của lần gặp Lý Nhàn này. Đây là chuyện khiến ông vui mừng. Điều khiến ông lo lắng là, ngay cả danh tướng chân chính như Đạt Khê Trường Nho đều nguyện ý phụ tá thiếu niên mới mười năm mười sáu tuổi kia, nguyện ý quên đi huy hoàng của bản thân mình trước kia cam nguyện ở đằng sau màn bày mưu tính kế, thiếu niên kia rốt cuộc là lai lịch gì? Hắn làm sao có thể khiến người như Đạt Khế Trường Nho có thể cam tâm đi theo? Nếu nói hắn nghĩa khí, điều này rõ ràng không phải là một lý do tốt.
Người thiếu niên trọng nghĩa, quả thật sẽ được người khác kính trọng.
Nhưng người như Đạt Khê Trường Nho đã nhìn thấu thế gian chìm nổi làm sao có thể sẽ nông cạn như vậy?
Lòng ông lo lắng cho tòa lâu đài Đại Tùy sắp đổ. Lòng buồn lo cho bản thân mình không có năng lực bảo vệ quận Tề, lòng ưu sầu cho dân chúng trăm họ thiên hạ này ngày nào mới có thể yên ổn thái bình.
Sau khi cùng Đạt Khê Trường Nho tâm sự một hồi, mặc dù nói ra những phiền não cất giấu trong lòng, nhưng cái loại thoải mái tự nhiên ngắn ngủi kia lại không cách nào che được lo âu thật sâu trong lòng ông ta.
Một đêm này, Trương Tu Đà trắng đêm không ngủ.
Thời điểm sau nửa đêm, thấy đèn đuốc trong trường của ông vẫn sáng, Tần Quỳnh liền khoác y phục ra khỏi quân trường mình ở, tính toán đi xem thử. Mới ra cửa, đã nhìn thấy La Sĩ Tín cũng xách theo một túi rượu từ trong lều vải đi ra, hai người nhìn nhau cười, cùng đi vào quân trướng của Trương Tu Đà.
- Sao Tướng quân còn chưa nghỉ ngơi?
La Sĩ Tín ngồi xuống ở Hồ ghế, đem túi rượu trong tay đưa cho Trương Tu Đà cười hỏi: - Nếu không, tôi và Tần đại ca lại cùng ngài uống mấy chén?
Trương Tu Đà hiền lành nhìn La Sĩ Tín lại nhìn Tần Quỳnh, cười gật gật đầu: - Đáng tiếc, có rượu không có độ nhăm.
La Sĩ Tín đứng lên vừa đi ra ngoài vừa cười nói: - Không cần khách khí với đại dương gia Yến Vân trại kia. Mấy người chúng ta cứ coi như ở nơi này ăn chùa uống chùa lại không cần trả tiền, chẳng lẽ còn sợ thể ăn hết đồ của hắn sao?
Gã cũng không hỏi Trương Tu Đà có đồng ý hay không, trực tiếp ra ngoài tìm đến thân binh Lý Nhàn cố ý phái đến tuần tra, sai người này giúp đỡ đi làm một chút đồ nhắm đến. Lý Nhàn an bài thân binh là vì phòng ngừa binh sĩ thủ hạ của mình và đám người Trương Tu Đà có xung đột, cũng là để tiện La Sĩ Tín bọn họ có yêu cầu gì.
Rất nhanh, thân binh của Lý Nhàn liền bưng một khay lớn tràn đầy thịt đi đến, cười nói với đám người La Sĩ Tín: - Tướng quân đã dặn dò, cho nên rượu thịt này vẫn luôn chuẩn bị. Thịt vẫn nóng hổi đấy, vừa vặn nhắm rượu.
La Sĩ Tín cười nói: - Ta đã nói, An Chi không phải là người keo kiệt.
Thân binh của Lý Nhàn đem rượu thịt đặt xuống sau đó liền quay người đi. Tận đến cách quân trường ngoài mấy chục mét mới đứng lại giữ đao cảnh giới. Trương Tu Đà gật đầu nói: - Đại dương gia Yến Vân trại này trái lại cũng là người chính trực, bằng không thì đã để thân binh của hắn ta đứng ở chỗ không xa trước cửa rồi. Ba người chúng ta muốn nói cái gì cũng đều phải cố kỵ.
Tần Quỳnh cười nói: - Theo ta thấy, Lý Nhàn kia ngược lại không được chuyện không phóng khoáng như vậy.
Trương Tu Đà uống một ngụm rượu, trầm mặc một hồi hỏi Tần Quỳnh: - Thúc Bảo, dường như người đối với đại đương gia Yến Vân trại này cũng có chút tôn sùng? Đây nhưng không giống với làm người của ngươi. Ngươi ghét ác như cừu, mấy năm nay phản tặc chết ở trong tay người nhiều vô số, từ trước đến giờ chưa từng thấy người có thiện cảm đối với một thủ lĩnh phản tặc.
Tần Quỳnh hơi ngẩn người, thở dài tự giễu nói: - Có lẽ là vì một năm này nhìn thấy quá nhiều chuyện bỉ ổi khiến người ta không còn lời nào để nói. Cái gì là tặc, ta đã khó phân rõ rồi. Hơn nữa đại dương gia Yến Vân trại này cũng không phải giống như những người Vương Bạc, Trương Kim Xưng đó, hắn ta không quấy nhiễu dân chúng, không giết hại lượng dân. Ta nghe nói ở quận Đông Bình còn phân ruộng tốt cho dân chúng, do Yên Vân trại bọn họ bỏ ra hạt giống lương thực, mà còn thu thuế cực thấp. Nói đến. . . . đây là lần đầu tiên khiến ta cảm thấy phản tặc cũng có người nhân nghĩa.
Trương Tu Đà đem rượu trong chén một ngụm uống cạn, ánh mắt thê lương.
- Đại Tùy, đây là thế nào?
Ông lau rượu chảy xuống trên cằm, cảm thấy đầy trong miệng đều là đắng chát: - Lúc này mới ba mươi năm. Ba mươi năm ngắn ngủi, Đại Tùy sao lại mục nát đến tình trạng này?
La Sĩ Tín không nói gì, uống một hớp rượu lớn, nhìn khay thịt lớn thơm ngào ngạt nóng hôi hổi lại một chút khẩu vị cũng không có.
Tần Quỳnh thở dài nói: - Nếu là một năm trước, bản thân ta có lẽ cũng không tin tưởng, ta sẽ ngồi xuống uống rượu cùng một tên phản tặc, hơn nữa trong lòng lại không hề cảm thấy tội lỗi.
Tiếp theo là trầm mặc thời gian rất lâu, ba người uống rượu, ai cũng không biết nên nói gì. Cứ như vậy, thẳng đến sau khi tất cả rượu đều bị ba người bọn họ uống sạch. La Sĩ Tín đứng dậy tính toán đi lấy thêm rượu lại bị Trương Tu Đà ngăn lại. Ông nhìn hai người thuộc hạ mình thưởng thức nhất yêu quý nhất, đột nhiên nói một câu khiến hai người bọn họ kinh hãi không ngừng.
- Nếu có một ngày ta chết, triều đình bất nhân, hai người các ngươi. . . hãy tự mình tìm một đường ra đi. Đại Tùy này. . . đã vô lực xoay chuyên trời đất rồi.
Tần Quỳnh và La Sĩ Tín bất luận như thế nào cũng không nghĩ đến, Trương Tu Đà có thể nói ra lời như vậy.
Trương Tu Đà nhìn bộ dạng kinh ngạc của hai người, cười cười khoát tay nói: - Ta già rồi, các ngươi vẫn còn trẻ, thiên hạ này lại hỗn loạn cuối cùng vẫn là phải thái bình, hai người các ngươi theo ta lâu như vậy, tâm tính như thế nào ta còn có thể không rõ sao? Tần Thúc Bảo trung hậu nhân nghĩa, Sĩ Tín ngay thẳng, hai người các ngươi đều không phải là người lòng dạ độc ác có thể dùng âm mưu quỷ kế, cho nên không có cách nào tự mình thành được đại sự, Đại Tùy đã sắp mất rồi, thật sự sắp mất rồi, hai người các ngươi nhớ kỹ, muốn chọn, thì phải chọn một người chân chính có thể làm được chuyện lớn để phụ tá. Lấy bản bĩnh của các ngươi tương lai phong hầu bái tướng dễ như trở bàn tay, nói không chừng có thể sáng lập một thế gia! Đợi sau khi ta chết, các ngươi cũng không cần phải lại giữ Đại Tùy mục nát này.
Ông đột nhiên cười, vẻ mặt thê lương: - Hãy coi như ta say rượu nói lời ngông cuồng đi. Đời này của ta, chưa bao giờ hết sức lông bông như hiện giờ. Ta có thể nhìn thấy Đại Tùy thống nhất thiên hạ, không nghĩ đến có lẽ còn có thể nhìn thấy nó diệt vong biến mất. . . .