- Tướng quân ...
Thiết Lão Lang nhân lúc bên cạnh không có ai, liền nói nhỏ với Lý Nhàn:
- Nếu như Trương Tu Đà không đến thì chúng ta phải là sao? Chúng ta không thể nào đặt hết hi vong lên người khác được. Chi bằng, sau khi ăn xong cơm trưa, tôi sẽ dẫn theo huynh đệ của Nhuệ Kim doanh mở cửa xông ra giết chúng. Dựa vào sức chiến đấu của Nhuệ Kim doanh, thì chuyện giết chết quân Tế Bắc cũng không phải chuyện gì khó khăn.
Lý Nhàn cười cười đáp lại:
- Ta làm sao lại có thể đem chuyện thành bại và quyền quyết định giao cho người khác chứ? Đừng có nôn nóng, Vương Bạc còn nôn nóng hơn chúng ta nhiều, chỉ cần cố thủ mấy ngày nữa, Vương Bạc không đánh cũng sẽ tự tiêu tan.
Thiết Lão Lang thở dài:
- Tôi chỉ là lo lắng thôi, hai huyện Lôi Trạch và Cự Dã có thể xảy ra chuyện gì hay không. Nếu như binh mã của Ngõa Cương Trại tập kích tới đây với quy mô lớn, chúng ta thì bị bao vây ở Túc Thành, đến một chút tin tức cũng không có.
Lý Nhàn ừ một tiếng :
- Có sư phụ của đệ ở tây tuyến, huynh cứ yên tâm đi.
Thiết Lão Lang lặng người đi, rồi giọng nói có chút buồn bã:
- Nếu như là ngày trước, dựa vào danh tiếng của tướng quân, đừng nói là Ngõa Cương Trại nhỏ bé, chứ có là Lang kỵ Đột Quyết cũng không dám xuôi nam! Nhưng hiện tại còn có mấy người nhớ đến uy danh của tướng quân khi còn ở biên quan? Cũng không biết là vì sao mà dạo này tôi có chút lo được lo mất.
Lý Nhàn khẽ cười đáp lại:
- Đó là vì hiện tại trong lòng huynh đã biết lo lắng.
Hắn chỉ về phía xa và nói:
- Yến Vân Trại, Cự Dã Trạch, thậm chí là cả quận Đông Bình bây giờ đã trở thành nỗi ghi ở trong lòng huynh rồi, cho nên huynh mới bận tâm đến chuyện được mất. Đệ dám đánh cược với huynh, nếu như là hai mươi năm trước, cho dù có mấy chục vạn Đột Quyết lang kỵ xuôi nam, chỉ có một mình sư phụ đệ trấn thủ biên quan thì trong lòng huynh cũng không lo lắng như vậy. Nói đi thì cũng phải nói lại, còn không phải là thực lực hiện tại của Yến Vân Trại chúng ta vẫn chưa đủ mạnh .
Thiết Lão Lang ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Binh mã năm doanh của Yến Vân Trại đều bị phân đi các ngả, tôi đúng là có chút lo lắng.
Lý Nhàn gật đầu nói:
- Đệ nhớ mấy năm trước huynh đã từng nói với đệ, làm tướng điều tối kỵ nhất là sự thấp thỏm không yên, những câu nói mà ngày xưa huynh dạy đệ, hiện tại vẫn còn vang vọng bên tai của đệ. Nhưng tại sao bản thân huynh lại quên mất? Sự lo lắng của huynh, đệ có thể hiểu được, nhưng huynh nên hiểu một chuyện, huynh không phải thần thánh, huynh không thể phân thân rồi đi lo tất cả mọi nơi. Huynh đang đang ở Túc Thành vậy thì huynh hãy chuyên tâm, toàn tâm toàn ý bảo vệ Túc Thành, tiêu diệt kẻ địch trước mắt. Còn về hai huyện Lôi Trạch và Cự Dã, huynh cứ phân tâm lo lắng thì có tác dụng hay sao? Trong lòng rối bời chính là đang cho kẻ thù cơ hội.
Thiết Lão Lang sau khi nghe xong những lời này thì giống như được một thau nước lạnh rồi vào đầu, trong lòng y đã nhẹ nhõm và tỉnh táo hơn nhiều, y khom người, chắp tay cảm ơn:
- Đa tạ tướng quân đã nhắc nhở!
Y từ trong thâm tâm mình thốt lên:
- Hiện tại, đệ chính là tiên sinh của ta rồi.
Lý Nhàn cười cười nói:
- Huynh quá quan tâm đến Yến Vân Trại của chúng ta rồi. Như thế này đi, buổi chiều huynh đến chỉ huy phòng ngự ở cửa nam, sức tấn công của quân Tế Bắc đối với cửa nam tương đương với cửa Đông, người chỉ huy tấn công thành còn lão luyện và thành thục hơn tướng lĩnh quân Tế Bắc ở cửa đông. Tướng lĩnh chỉ huy tấn công cửa đông kia vừa mạnh mẽ lại có chút điên cuồng, mà tướng lĩnh ở cửa nam lại có lùi có tiến, tấn công thành không gấp rất có trình tự, đây rõ ràng là chiến lược của một người xuất thân từ quân võ.
Thiết Lão Lang gật đầu nói:
- Thuộc hạ tuân mệnh!
Lý Nhàn không đoán được xuất thân của viên tướng lĩnh quân Tế Bắc tấn công cửa nam, người này không phải xuất thân từ quân võ, nếu không phải gia tộc phái y đến phò tá cho Vương Bạc, thì có lẽ y vẫn đang chuyên tâm đọc sách viết chữ. Y cũng không thích cuộc sống của một quân nhân, theo như y thấy, văn nhân có một cái tốt chính là lúc nhàn hạ thì ngâm thơ đối câu, lên triều thì bàn luận về thiên hạ thì tốt hơn. Nhưng nếu đã là người nhà phái đi thì y chỉ còn cách nghiêm túc hoàn thành nghĩa vụ của bản thân.
Là con cháu thế gia, cũng không chỉ biết có đọc Ngũ Kinh, chăm chỉ học âm luật, mà ngay cả binh pháp thao lược cũng phải học. Từ nhỏ họ đã được tiếp nhận sự bồi dưỡng, giáo huấn của gia tộc.
Bùi gia từ trước đến giờ chưa bao giờ thiếu nhân tài, đó là vì Bùi gia luôn chú trọng đến việc bồi dưỡng và giáo dục con cháu.
Bùi Lâm có địa vị không cao trong Bùi gia, lý tưởng cuộc đời của y chính là giống như Bùi Củ, Bùi Uẩn, những con người làm quan văn có thể thao túng triều đình, nhưng y không thể không nghe theo mệnh lệnh của gia tộc – đến phò tá Vương Bạc. Chính vì vậy mà lý tưởng của đời của y cũng theo đó mà thay đổi, nhưng không hề bị thấp đi ngược lại còn cao hơn rất nhiều. Y luôn nghĩ rằng, nếu như Vương Bạc có thể hoàn thành đại nghiệp, thì chả lẽ bản thân y không được phong Vương? Nếu như có thể phong Vương ... vậy thì không có khả năng cao hơn nữa hay sao?
Y luôn có một niềm tin, y đã từng thề rằng, sau này thứ y muốn làm chính là thay đổi cuộc đời mình, không phải là y thuộc về Bùi gia mà là Bùi gia sẽ thuộc về y.
Cho nên ở trước mặt Vương Bạc, y buộc phải thể hiện tốt bản thân.
Cũng chính vì vậy y tuyệt đối không cho phép Khâu Cơ tấn công được Túc Thành trước y. ... ...
Khâu Cơ đã thực sự nổi giận, lúc gã chỉ huy tấn công thành đã nhận được một tin, đại đương gia Vương bạc đã phái La Lại Tử đi tấn công Cự Dã Trạch, tin này đã khiến gã tức giận, còn nguyên nhân khiến gã phẫn nộ bùng nổ lại chính là một mệnh lệnh khác của Vương Bạc: " Nếu như hôm nay không tấn công được cửa đông của Túc Thành thì sẽ xử phạt theo quân pháp."
Quân pháp, quân Tế Bắc từ lúc nào có quân pháp vậy?
Khâu Cơ cười lạnh, trong lòng nghĩ thầm: "Vương Bạc ơi là Vương Bạc, lẽ nào ngươi cho rằng ta không nhìn ra ý đồ của ngươi?" Ngày hôm trước, Vương Bạc cử y đi gác đêm rồi giúp gã hòa giải đi sự tranh giành của gã với Bùi Lâm, điều này đã khiến Khâu Cơ cảm động biết bao nhiêu. Thậm chí trong khoảnh khắc đó, gã còn cho rằng bản thân và đám người Vương Bạc, La Lại Tử còn có thể quay trở về thời ngày xưa, cái thời mấy người bọn họ còn coi nhau như huynh đệ, sống chết có nhau. Nhưng hôm nay khi Vương Bạc hạ lệnh tử chiến với gã, gã đã hiểu ra rằng bản thân chẳng qua chỉ đang mộng tưởng hão huyền mà môi.
Con người có thể nhìn thấu được người khác thì không phải là cứ nắm chặt không buông, mà là đã quen với việc xem nhẹ lỗi lầm của bản thân.
Cho nên, chính vì mệnh lệnh đó của Vương Bạc mà gã sinh ra lòng tạo phản càng sâu đậm, thậm chí một chút cảm giác áy náy trong lòng cũng lập tức tan thành mây khỏi.