.
Tháng 11 năm Đại Nghiệp thứ chín, Giang Đô mưa to một trận, toàn bộ bầu trời đều xám xịt khiến cho người ta cảm thấy rất không thoải mái, mưa lớn khiến cho lòng người sợ hãi. Cũng chính bởi vì vậy, kế hoạch ra ngoài du ngoạn của Hoàng đế buộc phải tạm dừng. Thuyền rồng mới sau khi hoàn thành vẫn để đó không dùng, Hoàng đế ở Giang Đô mấy tháng có chút buồn chán, quyết định đi thuyền rồng lên phía bắc, đi đường chậm một chút, đi tận một năm mới đến Trác quận.
Từ tháng sáu sau khi rút quân ở Liêu Đông về, Hoàng đế vẫn luôn chưa quay lại đô thành.
Văn võ bá quan đã chuẩn bị xong việc theo giá đi về phía bắc, nhưng mưa to liên tiếp mấy ngày không dừng lại. Đại Nghiệp Hoàng đế Dương Quảng có chút phiền muộn ở trong hành cung đại điện đi qua đi lại, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài sau đó khẽ than thở hai câu ông trời chết tiệt.
Tiêu Hoàng hậu ngồi ở trên ghế yên lặng nhìn trượng phu của mình giận dỗi giống như đứa nhỏ, không nhịn được phì cười một tiếng:
- Bệ hạ, ngài là Thiên Khả Hãn.
Nàng nhỏ giọng nhắc nhở.
- Thiên Khả Hãn?
Dương Quảng phiền muộn nói:
- Thiên Khả Hãn cũng không quản được trời. Trẫm phải đi tuần, ông trời mưa liên tục ba ngày ba đêm không giảm, đây không phải là có ý đối nghịch với trẫm hay sao?
Tiêu Hoàng hậy đứng lên đi đến bên người Dương Quảng dịu dàng nói:
- Còn chưa tới tháng chạp, bệ hạ nóng vội làm gì?
- Phương bắc đang có tuyết rơi.
Dương Quảng cả giận nói:
- Làm ta chậm trễ đi xem tuyết rơi, đợi mưa tạnh lập tức đi, nói không chừng qua Hoàng Hà tuyết ở phương bắc đều tan rồi. Trẫm nhớ tới năm ngoái săn bắn trong tuyết ở Trác quận, tay liền vô cùng ngứa ngáy.
- Mùa đông phương bắc cũng không thiếu tuyết, thật giống như Giang Đô bây giờ không thiếu mưa.
Tiêu Hoàng hậu kiên nhân dỗ như dỗ trẻ con nói:
- Bệ hạ có thể nghĩ như vậy, đợi qua Hoàng Hà rồi, nói không chừng vừa vặn gặp một trận tuyết rơi như lông ngỗng, cảnh tuyết hai bên bờ sông như hoạ, chẳng phải là đẹp hơn sao?
- Đúng vậy, tuyết rơi rất nhiều, thuyền dân phu đi lại hai bên bờ cũng là một bức hoạ tráng lệ tuyệt đẹp.
Dương Quảng mặt mày hớn hở nói:
- Đi trên tuyết, hùng vĩ.
Tiêu Hoàng hậu ngẩn ra, trong đầu xuất hiện cảnh Hoàng đế đi xung quanh, lại chẳng có gì tráng lệ đáng nói, nàng nghĩ đến trên đất đầy tuyết lầy lội, thuyền dân phu ở hai bên bờ gian nan đi lại, từng bước tập tễnh đi, cũng không biết co bao nhiêu người bị đông cứng hỏng mất bàn chân, cũng không biết có bao nhiêu người ngã vào trong đống tuyết không dậy nổi, có lẽ số dân phu kéo thuyền này cả đời cũng không nhận được sự hùng vĩ bao la trong lời nói của bệ hạ.
Chỉ có điều tâm trạng của bệ hạ mới tốt lên một chút, Tiêu Hoàng hậu sẽ không nói những lời mất hứng như vậy.
- Ai...
Dương Quảng bỗng nhiên thở dài nói:
- Nhất Đao bị trúng một đao vẫn chưa bình phục, lần này đi tuần phía bắc ta đang nghĩ xem có nên cho y đi theo hay không. Phương bắc vô cùng lạnh, vết thương kia vẫn chưa khỏi, nếu chẳng may lại nhiễm phong hàn nữa thì không tốt.
Ai nói bệ hạ không nhân từ?
Tiêu Hoàng hậu khoé miệng khẽ nhếch, đem những chuyện không vui vừa nghĩ đến toàn bộ đều quét sạch. Nếu bệ hạ không nhân từ, sẽ nhớ đến vết thương của hạ quan sao? Bệ hạ đối với người bên cạnh mình, cho tới bây giờ đều rất nhân từ. Thậm chí có thể nói, từ trước đến nay Hoàng đế nhân từ đã ít lại càng ít hơn. Vũ Văn Thuật phạm phải sai lầm lớn ở Liêu Đông, nhưng Hoàng đế chỉ miễn chức y nửa năm sau đó lại trọng dụng lại, quan tước so với trước đây còn lớn hơn. Còn có Dương Nghĩa Thần, Tô Uy, Vu Trọng Văn, Tiết Thế Hùng... Còn có đám con cháu thế gia đi theo Dương Huyền Cảm tạo phản, bệ hạ đều rất nhân từ.
- Bệ hạ yên tâm đi, hôm qua thiếp đã phái người đi hỏi thăm, vết thương của Nhất Đao khỏi rất nhanh, bây giờ đã có thể xuống giường đi lại.
- Hả?
Dương Quảng ngạc nhiên vui mừng nói:
- Đợi mưa tạnh rồi, trẫm phải đi gặp y.
Nhắc tới Văn Ngoạt, Dương Quảng bỗng nhiên nhớ đến tướng quân Phùng Hiếu Từ của Hữu Hầu vệ mình phái đi để báo thù cho Văn Ngoạt, tiêu diệt đám phản tặc Yến Vân trại ở Cự Dã Trạch, cũng không biết Phùng Hiếu Từ đánh như thế nào rồi. Nếu đã nhớ đến chuyện này, ông phải hỏi một chút. Vừa định bảo người gọi Bùi Củ đến, Bùi Củ đúng lúc đến. Bùi Củ mặc một thân áo tơi đứng ở ngoài cửa, lại không ngăn được mưa to tầm tã ở ngoài cửa, quần áo của y thực ra trong ngoài đều ướt hết, toàn thân đều cảm thấy lạnh lẽo.
Chỉ là, trong lòng y lại không hề có chút lạnh lẽo nào.
Trong tay y nắm chặt một cái tấu chương, đây là tấu chương từ quận Đông Bình khó khăn vì nạn trộm cướp mà chuyển đến chậm trễ mất mấy ngày.
Dương Quảng cho y vào. Bùi Củ cởi áo tơi đặt ngoài cửa đại điện, khom người đứng một bên, rất nhanh, nước từ trên quần áo y chảy thành một vũng nước nhỏ, Dương Quảng nhìn bộ dáng chật vật của y cười ha hả, lập tức dặn nội thị đi tìm một bộ quần áo khô đưa cho Bùi Củ thay. Bùi Củ sợ hãi từ chối, Dương Quảng phất tay áo nói:
- Trẫm sao có thể nhìn trọng thần triều đình bị mưa xối ướt hết mà lại ngồi yên không quan tâm được? Tìm một bộ thường phục của trẫm đến, tạm thời để cho Thị lang thay vào.
Bùi Củ lại sợ hãi, y vội vàng cúi đầu khuyên, thần tử sao có thể mặc quần áo của bệ hạ? Dương Quảng lại kiên trì bảo y thay. Tiêu Hoàng hậy nhíu mày, trong lòng bệ hạ lại hồ đồ cái gì rồi? Cho dù là thường phục, chẳng lẽ thần tử có thể mặc sao? Cho nên nàng mỉm cười khuyên:
- Bệ hạ không phải trước đây lúc vi phục xuất tuần có mua quần áo hay sao, có thể để Bùi đại nhân thay trước.
Bùi Củ lúc này mới thiên ân vạn tạ, sau đó thay một bộ quần áo bình thường ở thiên điện.
- Khanh đến rất đúng lúc, trẫm đang định cho người gọi khanh vào. Tướng quân Phùng Hiếu Từ của Hữu Hầu vệ suất quân quét sạch phản tặc Yến Vân trại, có chiến báo về triều đình hay không?
Dương Quảng ngồi trên ghế rồng hỏi.
Bùi Củ chậm rãi hít vào một hơi, tiến về phía trước khom người nói:
- Thần đang định bẩm báo chuyện Hữu Hầu vệ với bệ hạ.
Dựa theo lệ thường, tháng chạp phủ binh các vệ bắt đầu lần lượt quay về nhà ăn tết. Nhưng binh lính Hữu Hầu vệ hiển nhiên năm nay không kịp về nhà đoàn tụ với gia đình, phản tặc Yến Vân trại Cự Dã Trạch vẫn chưa tiêu diệt, triều đình một ngày cũng không dừng lệnh cho bọn họ ở quận Đông Bình nhiều hơn nữa. Từ tháng mười xuất chinh đến nay đã qua hơn hai tháng, quận Đông Bình đã lạnh đến mức gần như không bỏ tay ra được, cuộc chiến này càng không có cách nào đánh tiếp.
- Tấu chương gửi lên Binh bộ đã gửi đi hơn một tháng rồi.
Phùng Hiếu Từ ngồi ở bên cạnh lò lửa, nghe gió bắc ở ngoài lều gào thét:
- Không tìm đủ được thuyền, không có người dẫn đường, cũng không tìm được đường khác lên núi, Cự Dã Trạch là nơi rất khó đánh hạ. Quận Đông Bình cung cấp lương thực mặc dù chưa từng dừng lại, nhưng binh lính thiếu quần áo mùa đông, loại thời tiết này đánh thế nào?
- Sớn biết rằng Cự Dã Trạch khó đánh, nhưng không ngờ lại khó đánh như vậy.
Thôi Chí uống một ngụm rượu, ngồi bên cạnh lò sưởi ấm vẫn cảm thấy rét lạnh xâm nhập vào cơ thể, khiến thân thể rét lạnh mà lòng cũng rét lạnh.
- Binh bộ căn bản không hề làm việc.
Y phẫn hận nói:
- Công văn của tướng quân trình lên, Binh bộ Thượng thư căn bản không thèm nhìn đến, cho dù nhìn thấy, y có lẽ cũng làm bộ như không thấy. Còn về phần tấu chương. . thuộc hạ nghe nói, bệ hạ đã rất lâu rồi không tự mình phê duyệt tấu chương. Bệ Hạ cho Bùi Chủ và Ngu Thế Cơ chủ trì triều chính, cho dù có tấu chương đến tay bệ hạ cũng là do hai người bọn họ lựa chọn ra dâng lên.
Phùng Hiếu Từ hiểu ý của Thôi Chí, ông thở dài nói:
- Nếu bây giờ quay về Giang Đô, chỉ sợ các tướng sĩ không kịp quay về nhà ăn tết.
Thôi Chí sửng sốt, đoán được tướng quân tính toán muốn làm gì:
- Vậy hai tên kia, đều là hai tên sói mắt trắng lấp không hết. Bao nhiêu Nhục Hảo bạc tốt đưa qua cũng không lấp đầy được hố to. Nếu mà đi câu xin bọn họ, không bằng nói một tiếng với quận thủ quận Đông Bình Ngô Tỉnh Chi, tướng quân mang theo quân lính vào thành tránh rét là đúng, quận binh cũng đã quay về nhà, vừa đúng binh doanh giáo trường cho chúng ta mượn. Tuy rằng cũng vất vả, nhưng không phải không có ưu đãi, bệ hạ không phải còn định đông chinh hay sao, nói không chừng chúng ta có thể bởi vì ở quận Đông Bình tiêu diệt thổ phỉ mà không cần đi Liêu Đông.
- Ngày mai ngươi tự mình vào thành một chuyến.
Phùng Hiếu Từ thở dài nói:
- Các tướng sĩ đã không chịu được lạnh nữa rồi, lúc chúng ta từ phía bắc xuống tiêu diệt mấy tên thổ phỉ thu được bao nhiêu tiền? Ngươi điều tra một chút, ngày mai đưa cho Ngô Tỉnh Chi, bây giờ Hữu Hầu vệ chúng ta cần nhất là quần áo mùa đông chứ không phải lương thực, để cho Ngô Tỉnh Chi nghĩ cách xem.
- Vậy cái kia cũng không phải đồ tốt.
Có lẽ là bởi vì chiến sự bất lợi hoặc bởi vì thời tiết giá lạnh, tính tình Thôi Chí càng ngày càng nóng nảy lại càng giống như Lưu Thế Bảo ngã chết ở trên núi Cự Dã Trạch.
- Tiêu diệt thổ phỉ ở quận Đông Bình không thể không nhìn mặt đám quan địa phương.
Phùng Hiếu Từ thở dài nói:
- Nếu tiếp tục lạnh như vậy, binh lính sợ không kiên trì được bao lâu.
- Ngày mai tôi sẽ đi.
Thôi Chí uống một hơi cạn sạch rượu trong bầu, đứng lên ôm quyền nói:
- Thủ hạ đi tuần tra quân doanh một chút.
- Ngươi đi đi, nói với binh lính, là Phùng Hiếu Từ ta khiến bọn họ chịu khổ rồi.
Sống mũi Thôi Chí chua xót, chào một cái rồi rời khỏi quân trướng. Vừa rời khỏi liền nhìn thấy phía xa có mấy người rất nhanh chạy qua bên này, đón gió, bước chân gấp gáp có chút lảo đảo. Mấy người này mặc trên người chính là quần áo mùa đông của dân chúng, cho nên Thôi Chí liếc mắt một cái liền nhận ra là thám báo phái đi. Bây giờ Hữu Hầu vệ, cũng chỉ có thám báo phái đi ra ngoài điều tra tin tức mới được mặc quần áo dày một chút.
- Tướng quân.
Đội trưởng đội thám báo nhìn thấy Thôi Chí kích động khó nhịn nói:
- Tìm được rồi.
Thôi Chí ngẩn ra, nhìn khuôn mặt đội trưởng đội thám báo lạnh đến đỏ hồng, còn có nước mũi chảy ra:
- Tìm được cái gì?
Đội trưởng kia thở dốc hơi vội vàng nói:
- Chúng ta ở trong núi vòng hơn hai mươi mấy ngày, rốt cuộc tìm được một đường núi nhỏ. Từ chỗ đó đi vòng qua chính là phía sau Yến Vân trại của Cự Dã Trạch.
Hai mắt Thôi Chí toả sáng, lập tức bật cười ha hả.
Ngày 23 tháng chạp năm Đại Nghiệp thứ chín, thám báo Phùng Hiếu Từ phái đi không ngại cực khổ tìm đường, ông trời không phụ lòng người, rốt cục tìm thấy một con đường nhỏ bí ẩn. Từ chỗ này đi lên núi có thể bao vây phía sau núi Yến Vân trại. Nếu xuất quân bất ngờ thì Yến Vân trại thất bại là điều khó tránh khỏi.
Phùng Hiếu Từ kéo tay bị thương đến thối rữa triệu tập tướng lĩnh dưới quyền nghị sự, lúc thông báo tin tức này trước mặt mọi người thậm chí có người kích động khóc lên.
- Rốt cục tìm được cách tiêu diệt phản tặc rồi.
Thôi Chí day day cái mũi chua xót, ôm quyền nói với Phùng Hiếu Từ:
- Chúc mừng tướng quân.
Phùng Hiếu Từ phất tay áo, lòng có chút chua xót nói:
- Các ngươi khổ cực đi theo ta ở đây hơn hai tháng, cuối cùng cũng đến lúc kết thúc rồi.
Ánh mắt ông rét lạnh nói:
- Nếu đã tìm được con đường kia, vậy sự sỉ nhục vì trận chiến mở màn thất bại, chúng ta liền đòi lại hết, không đem Yến Vân trại đạp dưới lòng bàn chân thì thật có lỗi với các huynh đệ đã chết.
Các tướng quân đứng lên ôm quyền nói:
- Cẩn tuân chỉ bảo của tướng quân.
- Cho binh lính nghỉ ngơi thêm mấy ngày.
Phùng Hiếu Từ khó nén nổi kích động nói:
- Ngày hai mươi tám tháng chạp chúng ta xuất chinh, buổi tối hành quân, tối ba mươi vào núi. Phỏng chừng khi đó đám phản tặc của Yến Vân trại đã uống quá nhiều rượu, là thời điểm tốt để tiêu diệt địch.
Thời gian năm ngày qua đi rất nhanh, bọn lính ăn một bữa cơm đầy đủ rượu thịt sau đó xuất phát. Đại quân đi được nửa ngày liền dừng lại nghỉ ngơi, đợi đến khi trời tối đen mới đi tiếp. Đêm ngày hai mươi tám, đi, sáng ngày hai mươi chín dừng lại nghỉ ngơi khôi phục thể lực ở trong rừng, các tướng sĩ lần lượt ngủ một giấc trong thời tiết đông lạnh, đợi mặt trời lặn xuống phía tây liền vào núi, bỗng nhiên một đội kị binh mặc áo giáp không giống tìm được bọn họ.
Có người nhận ra đó là kị binh lục quân của thiên tử.
Một người lạnh lẽo run rẩy tìm được Phùng Hiếu Từ, mở thánh chỉ ra tuyên đọc:
- Điều tra được Hữu Hầu vệ tướng quân Phùng Hiếu Từ cấu kết với phản tặc, mưu đồ tạo phản, tội giết có thể bỏ qua nhưng tội này khó có thể tha thứ, lập tức bắt về Hình bộ ở Lạc Dương Đông đô điều tra. Hữu Hầu vệ lập tức xuất phát đến Trác quận ở phía bắc, không được chậm trễ.
Phùng Hiếu Từ đau buồn kêu lên một tiếng, lập tức ngã ngồi trên mặt đất.
[