Chương 269: Thanh Đông Thanh Tây

Tướng Minh

Trí Bạch 18-09-2024 21:32:21

- Lý tướng quân, ta vẫn cảm thấy đêm nay đánh lén quân Tế Bắc có chút không ổn. Từ Thế Tích đi theo Lý Nhàn xuống dưới thành, nghĩ một lúc vẫn không kìm được mà khuyên nhủ: - Người của Vương Bạc tuy rằng đi đường xa tới mệt nhọc, nhưng dù sao y cũng có mười lăm vạn binh lính. Các doanh thay phiên nhau gác đêm không phải là chuyện khó làm gì, nếu chẳng may trúng mai phục quân Tế Bắc sẽ nhân cơ hội này phá cửa thành, mất nhiều hơn được. Lý Nhàn cười nói: - Đa tạ Mậu Công huynh nhắc nhở. Nhưng ý tứ trong giọng nói của hắn cũng không bỏ ý định tập kích quân Tế Bắc. Từ Thế Tích thở dài nói: - Nếu không phải ta cũng ở trong Túc thành, ai sẽ nhắc nhở ngươi điều này? Lý Nhàn không nhịn được cười, vừa đi vừa nói: - Nếu tối nay Mậu Công huynh không buồn ngủ, giờ tý không bằng ta với huynh uống rượu nói chuyện ở trên đầu thành một chút? Đến tối, trong quân doanh của Vương Bạc đèn đuốc sáng trưng, cũng là một cảnh tượng đẹp mắt. Từ Thế Tích thở dài: - Thật không hiểu ngươi tính toán kiểu gì, nếu ngươi đã muốn uống rượu, ta cùng ngươi uống. Trình Tri Tiết ở phía sau cười nói: - Nhìn người khác ra trận chém giết tay ta ngứa sắp chết, việc uống rượu này cho dù thế nào cũng không được bỏ lại ta. Quay về huyện nha Túc thành, Lý Nhàn triệu tập thủ hạ nghị sự. Khi hắn tuyên bố đêm nay phái người đi đánh lén quân Tế Bắc, tất cả thủ hạ đều có chút kinh ngạc. Tất cả mọi người đều cảm thấy quyết định lần này của tướng quân có phải có chút qua loa đại khái hay không. Binh lính của Vương Bạc là mười lăm vạn quân, nhưng trong thành tính đi tính lại cũng chỉ có hơn một vạn người, thủ vững là chuyện không thành vấn đề, nhưng nếu ra khỏi thành đi đánh đại doanh của đối phương, chẳng may bị quân Tế Bắc vây khốn, vậy muốn thoát ra cũng vô cùng khó khăn. Đám người Thiết Lão Lang cũng vội vàng khuyên bảo, ngay cả Trương Trọng Kiên cũng tỏ vẻ phản đối. Lý Nhàn lại cố chấp lắc đầu. Xem ra cho dù là ai khuyên hắn cũng sẽ không nghe. Mọi người thấy hắn đã quyết định, vì thế đều tỏ vẻ nguyện ý ra khỏi thành tập kích quân doanh quân Tế Bắc đêm nay. Từ Thế Tích và Trình Tri Tiết cũng ngồi trong phòng, thấy mọi người đầu tiên là khuyên nhủ, khuyên nhủ không được sau đó lại xin đi chiến, tình hình này khiến cho Từ Thế Tích và Trình Tri Tiết có chút kinh ngạc. Trong lòng Từ Thế Tích thầm khen ngợi, các tướng lĩnh của Yến Vân trại đều rất ngay thẳng trung thành. Khuyên Lý Nhàn là bởi vì bọn họ thân là thủ hạ phải nhắc nhở tướng quân nếu quyết định của tướng quân có thể sai lầm, mà sau đó thì xin đi tham chiến, cũng giống như vậy bởi vì bọn họ thân là thủ hạ nhất định phải kiên định chấp hành mệnh lệnh của tướng quân. Mọi người nhìn Lý Nhàn, đợi tướng quân điểm danh. - Vương Khải Niên. Lý Nhàn nhìn thủ hạ trong trướng đứng nghiêm nghị đột nhiên gọi một tiếng, Vương Khải Niên đứng ở phía dưới đang nhìn một con muỗi có chút buồn chán đến thất thần bị doạ hoảng sợ, có chút mờ mịt nhìn về phía Lý Nhàn, lại nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của mọi người lập tức tỉnh ngộ, y sợ tới mức lùi về phía sau khẽ nói: - Tướng quân à, chẳng nhẽ tối nay ngài định phái tôi ra khỏi thành đánh lén đại doanh quân Tế Bắc ư? Lý Nhàn tán thưởng nhìn Vương Khải Niên một cái nói: - Đúng là có ý này, sao, ngươi có gì muốn nói sao? Vương Khải Niên khóc không ra nước mắt nói: - Tướng quân à, trong này đều là mãnh hổ có thể ra trận chém giết, ngài... sao ngài lại chọn trúng tôi thế? - Ta nói rồi, ngươi chính là Vương Khải Niên không gì không làm được. Lý Nhàn cười nói: - Ta tin tưởng ngươi. Vương Khải Niên nghe thấy giọng nói kiên định của Lý Nhàn, sắc mặt mờ mịt bỗng nhiên đứng thẳng nghiêm nghị nói: - Tướng quân, tuy rằng tôi tôn trọng và nhất định sẽ chấp hành tất cả mệnh lệnh của ngài, nhưng lần này tôi không thể không nói, ngài sai lầm rồi tướng quân, tôi không phải là không gì không làm được. Tuy rằng tôi có lập được một chút công lao cho Yến Vân trại, nhưng đó là tướng quân quan tâm tôi chuyên để những chuyện dễ cho tôi đi làm. Tôi tự biết thực lực của bản thân mình, nếu đêm nay tướng quân thật sự phái tôi đi tập kích doanh trại địch... Tôi không thể đảm bảo có thể còn sống quay về báo cáo với tướng quân ngài hay không. Sắc mặt nghiêm nghị của y lại thay đổi, biến thành bộ dáng thê lương đáng thương cầu khẩn nói: - Tướng quân, tôi chết trận vì ngài đây vốn là vinh dự của tôi, tôi vốn không nên từ chối, nhưng tướng quân... nếu sau này ngài không còn gặp được Vương Khải Niên nữa, chẳng phải sẽ không còn chút thú vui nào hay sao? Lý Nhàn cười ha hả nói: - Ngươi yên tâm, ta cam đoan ngươi sẽ không chết. - Thật sao? Vương Khải Niên tiến lên một bước hỏi dò: - Tướng quân định phái Nhuệ Kim doanh đi với tôi à? Lý Nhàn mỉm cười lắc đầu nói: - Lần này ngươi mang tới năm trăm binh lính truy trọng doanh có chút ít, ta bảo Hùng Khoát Hải chuyển cho ngươi thêm một nghìn bộ binh. - Hả? Vương Khải Niên chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn thiếu chút nữa ngã xuống đất. Lý Nhàn cười ha hả, lập tức nói quyết định của mình, Tức thì Vương Khải Niên đứng thẳng lên, hơn nữa đặt tay lên ngực vỗ bụp bụp. - Chuyện nhỏ này, tướng quân cần gì phải làm phiền đến các mãnh tướng ở trong phòng này chứ? Y ngẩng đầu ưỡn ngực nói: - Nhất định sẽ không phụ sự tín nhiệm của tướng quân. Màn đêm buông xuống, Lý Nhan cho đám tướng tá và Hùng Khoát Hải ban ngày đều phòng ngự tác chiến đi ngủ, để lại Thiết Lão Lanh và tướng lĩnh kỵ binh của Nhuệ Kim doanh. Tuy rằng không biết tối nay việc này có nguy hiểm gì hay không, nhưng vẫn để Thiết Lão Lang và Nhuệ Kim doanh chuẩn bị tốt chuẩn bị ra khỏi thành tiếp ứng Vương Khải Niên. Sau khi sắp xếp xong xuôi Lý Nhàn mặc nguyên quần áo nằm trên giường nghỉ ngơi một chút, đợi đến giờ tý thì đứng dậy, rửa mặt đi về hướng tường thành. Mấy năm nay sống liều mạng khiến đồng hồ sinh học của Lý Nhàn vô cùng chuẩn xác, hắn lên đến trên tướng thành vừa đúng giờ tý. Mà Vương Khải Niên ở trong thành chuẩn bị đến nửa đêm, cho một nghìn năm trăm người tập kích doanh trại địch chuẩn bị xuất phát. Vương Khải Niên đi lên trên tường thành hỏi Lý Nhàn đã có thể xuất phát hay chưa. Lý Nhàn gật đầu nói: - Đừng xảy ra sơ suất, nếu quân Tế Bắc xuất quân, ngươi lập tức phải quay về biết chưa. Vương Khải Niên nói: - Tướng quân yên tâm, chiến đấu tôi không được, nhưng nếu chạy không có mấy người đuổi kịp tôi đâu. Lý Nhàn cười nói: - Ngươi thật sự rất thành thật. Vương Khải Niên nói: - Ở trước mặt tướng quân, một câu nói dối của thuộc hạ đều chịu đủ dày vò. Hơn nữa, thuộc hạ cũng sẽ không nói dối một câu trước mặt tướng quân. Bởi vì tướng quân tuệ nhãn như đuốc, cho dù nói dối kiểu gì cũng sẽ bị tướng quân liếc mắt một cái là nhìn thấu. - Biến đi. Lý Nhàn cười mắng một câu, Vương Khải Niên cười hì hì rồi lập tức xoay người xuống thành. Cửa Túc thành từ từ mở ra, Vương Khải Niên mang theo đội ngũ một nghìn năm trăm người từ từ ra khỏi thành. Đúng vào lúc này, Từ Thế Tích và Trình Tri Tiết đã đáp ứng lời mời đi đến. Hai người cùng nhau đi lên đầu thành, thấy Lý Nhàn đã sai người chuẩn bị xong tiệc rượu và chỗ ngồi cho bọn họ. - Trận thế rất lớn. Từ Thế Tích cười chỉ chỉ vào đại quân tập kích doanh trại địch của Vương Khải Niên, hơn một trăm cái xe ngựa thoạt nhìn quả thật có chút khí thế. Trình Tri Tiết cười nói: - Quân đánh úp doanh trại địch như này, chỉ sợ Vương Bạc sẽ tức giận đến mức giật râu mất thôi. - Đến đây, uống rượu đi. Lý Nhàn mỉm cười chỉ vào chỗ ngồi trước mặt nói. Từ Thế Tích mỉm cười ngồi xuống, nhìn quân doanh của đại quân Vương Bạc ở xa xa thở dài: - Quả nhiên là một bức tranh hùng vĩ. Doanh trại của mười lăm vạn đại quân dài hơn mười dặm, tất cả đều là đèn dầu. Tuy rằng đèn đuốc chiếu sáng trưng hơn mười dặm nhưng không thể sáng như ban ngày, nhưng thoạt nhìn lại giống như sao trên trời đang rơi trong nhân gian, lốm đa lốm đốm, nhiều như biển. Ba người uống rượu nói chuyện phiếm giữa bầu trời và mặt đất đầy sao, lại cảm thấy dương dương tự đắc. Vương Khải Niên sau khi dẫn quân ra khỏi thành cẩn thận tiến về phía trước, y quay đầu lại dặn dò đám thủ hạ: - Một chút nữa phải linh hoạt minh mẫn cho ta, nếu thủ hạ của Vương Bạc ra ứng chiến thì quay đầu bỏ chạy, nếu chạy chậm rơi vào trong tay quân Tế Bắc, cũng đừng bảo ta không trượng nghĩa vì không đi cứu các ngươi. Đám thuộc hạ Binh hộ lương lập tức gật đầu tỏ vẻ hiểu, nhưng một nghìn binh lính Hậu Thổ doanh lại ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng tự nhủ Đô uý truy trọng doanh này quả nhiên danh bất hư truyền, thật đúng là một người thiên hạ hiếm thấy. Binh lính xuất thành, người người im lặng ngậm bồ hòn, lúc đi chỉ có tiếng trăm chiếc xe ngựa ma sát lên đường. Cứ như vậy chậm rãi tiếp cận đại doanh quân Tế Bắc. Cách khoảng ba dặm, Vương Khải Niên phất tay ra lệnh cho binh lính dừng lại: - Làm nhanh lên, làm xong chúng ta còn phải đi chỗ khác. Y ra lệnh một tiếng, bọn lính lập tức tay chân nhanh nhẹn đi làm việc, tháo không ít đồ từ trên xe ngựa xuống, không ngờ lại là trăm cái trống trận và còn các loại chiêng la này nọ. Bọn lính sau khi dỡ đồ xuống thì dựng trống lên, cũng dựng chiêng lên, sau đó xếp thành hàng đợi mệnh lệnh của Vương Khải Niên. - Bắt đầu đi. Vương Khải Niên vung tay lên nói. Lập tức, trăm cái trống trận đồng thời được đánh, tiếng trống trận ầm ầm đinh tai nhức óc. - Giết Vương Bạc. Vương Khải Niên hô to một tiếng, ngay sau đó, một nghìn năm trăm binh lính đi theo Vương Khải Niên cùng lúc hô to rung trời chuyển đất: - Giết Vương Bạc. Giết Vương Bạc. Đồng thời, binh lính đánh hơn trăm chiếc xe ngựa lao nhanh qua qua lại lại, tiếng kia giống như tiếng kị binh đang chạy trên mặt đất. Lập tức, đại doanh của Vương Bạc ở ngoài ba dặm trở nên ồn ào, ánh lửa sáng ngời. Không đếm được có bao nhiêu ngọn được được thắp lên, trong doanh trại vô cùng ồn ào. Hai người Khâu Cơ và La Lại Tử đêm nay đều không định ngủ, uống rượu ở trong trướng của Khâu Cơ. Hai người sau khi uống hết hai túi rượu mạnh cảm thấy buồn ngủ, câu được câu không nói chuyện, Khâu Cơ không nhịn được ghé vào bàn ngủ, La Lại Tử tuổi tác lớn rồi nên có thể thức thông đêm, hơn nữa trong lòng hiểu được tuy rằng buồn ngủ nhưng thật ra vẫn còn có thể kiên trì được. Đang nghĩ đến việc ngày mai tên Bùi Lâm kia liệu có công phá được Túc thành hay không, bỗng nhiên nghe thấy tiếng trống trận ầm ầm ở bên ngoài, sau đó lại nghe thấy tiếng hô kinh thiên động địa. - Giết Vương Bạc. La Lại Tử ngẩn ra, lập tức đứng phắt dậy: - Quả nhiên đến rồi, mau tỉnh lại, mau tỉnh lại. Y đẩy Khâu Cơ hai cái sau đó chạy nhanh ra khỏi quân trướng. Trong bóng đêm cũng không biết có bao nhiêu nhân mã đột kích, tiếng trống trận ầm ầm và tiếng chiến mã chạy truyền đến từ đằng xa, La Lại Tử lập tức biến sắc: - Đúng là kị binh Yến Vân trại rồi. Binh lính dưới trường y và Khâu Cơ vốn không dám ngủ sâu, nghe được tiếng kèn cảnh báo lập tức nắm lấy binh khí đứng dậy chạy ra khỏi trướng vải. Toàn bộ đại doanh loạn thành một đoàn, bọn lính điên cuồng chạy tới chỗ hàng rào bày trận. Khâu Cơ và La Lại Tử sau khi triệu tập binh mã không lâu sau, Vương Bạc cũng mang theo các tướng lĩnh khác đi đến, toàn bộ binh lính của đại doanh gần như đều dậy rồi. - Có bao nhiêu người đột kích doanh trại? Vương Bạc vội vàng hỏi. La Lại Tử lắc lắc đầu nói: - Chỉ nghe thấy thanh âm của chúng là chúng tôi lập tức bố trí phòng ngự, nhưng không biết vì sao thanh âm đó đột nhiên lại dừng lại? Vương Bạc gật gật đầu: - Đề phòng, cẩn thận nhân mã Yến Vân trại yên lặng tiếp cận, dặn dò cung tiễn thủ chuẩn bị sẵn sàng mở cung bắn tên. Mệnh lệnh rất nhanh được truyền xuống, tất cả cung tiễn thủ đều tụ tập ở bên cạnh hàng rào, vẻ mặt của ai cũng đều lo lắng khẩn trương. Loại chờ đợi này đối với bọn họ giống như là dày vò. Nhưng đợi chừng nửa canh giờ, nhân mã Yến Vân trại vẫn chưa xuất hiện, bóng đêm vẫn yên tĩnh như cũng, đến cái bóng quỷ cũng không xuất hiện. - Liệu có phải là người Yến Vân trại tung hoả mù không? Khâu Cơ dò hỏi. Vương Bạc đang định nói, chợt nghe thấy một chỗ khác của đại doanh vang lên tiếng hô: - Giết Vương Bạc. - Không hay. Vương Bạc giận dữ nói: - Dương đông kích tây, nhanh đi về phía còn lại của đại doanh. Vì thế, các tướng lĩnh mang theo binh lính như thuỷ triều chạy về phía khác của đại doanh. Vương Khải Niên lau mồ hôi trên trán lớn tiếng nói: - Nhanh lên nhanh lên, cất lên xe, chúng ta còn phải quay về. Y chỉ chỉ về hướng trống trận truyền đi nói: - Dương đông kích tây cái quái gì, vẫn là chiêu này của tướng quân hay, cái này phải gọi là con mẹ nó thanh đông thanh tây.