Chương 266: Lần Tấn Công Đầu Tiên Của Quân Tế Bắc (2)
Tướng Minh
Trí Bạch18-09-2024 21:32:17
Mũi tên lông vũ như mưa bay từ tường thành xuống, những binh lính quân Tế Bắc ở dưới chân binh lính Yến Vân trại đều kêu thảm ngã xuống, rất nhanh liền trở thành đá kê chân cho đồng bào bọn họ. Chiếc thang bắc thành công vào Túc thành đầu tiên cũng không tạo ra được uy hiếp gì đối với Túc thành, mới bắc được lên đầu thành đã bị binh lính Yến Vân trại đang thủ thành dùng câu liêm đẩy thang ra. Thang bị đẩy ra dựng đứng giữa không trung sau đó từ từ đổ về sau, chậm đến mức giống như những pha quay chậm trong phim điện ảnh nhưng rất nhanh theo góc độ chênh lệch mà rơi nhanh xuống.
- - Rầm một tiếng thang rơi trên mặt đất, binh lính quân Tế Bắc vẫn còn trên cây thang chưa kịp nhảy ra đã bị cây thang hung hăng đập vào mặt, theo tiếng xương sườn bị vỡ nát, nội tạng của mấy người bọn họ cũng bị đập biến thành bùn nhão.
Binh lính bị nện trên mặt đất hộc máu mồm, từ trong miệng y nhổ ra một búng máu bên trong còn có một vài khối thịt nát, cũng không biết là phổi hay là tỳ vị.
Bành Trấn lớn tiếng gào thét kêu binh lính xông về phía trước, đồng thời lệnh cho cung tiễn thủ không ngừng bắn tên đè ép quân coi giữ của Yến Vân trại trên tường thành. Chỉ có điều cung trúc trong tay Tế Bắc quân so với cung cứng chế thức của Phủ binh Đại Tùy trong tay quân Yến Vân trại thì uy lực hiển nhiên kém hơn không chỉ một bậc, hơn nữa cung tiễn thủ Tế Bắc quân thiếu huấn luyện căn bản không so được với binh lính Yến Vân trại. Ưu thế duy nhất của bọn họ là, số lượng cung tiễn thủ nhiều.
Chế tác được một chiếc cung cứng hợp quy cách, chu kỳ từ chọn nguyên liệu đến chế tác vô cùng chậm chạp. Mà cung trúc mảnh thì khác, tuy rằng mũi tên lông vũ bắn ra nhẹ tênh không có chút lực nào, nhưng bởi vì tiền bỏ ra để chế tác lại rẻ hơn nữa còn dễ làm, cho nên đám binh sĩ quân Tế Bắc gần như mỗi người có một cái.
Mũi tên lông vũ dày đặc khiến cho binh lính Yến Vân trại trên tường thành gặp phải phiền toái lớn. Bởi vì tường thành quá thấp, cung trúc mảnh cũng có thể bắn chết người. May mà binh lính Yến Vân trại không thiếu đồ bảo vệ, bì giáp rất dày trên người bọn họ có thể ngăn cản mũi tên lông vũ xuyên qua thân thể.
Bành Trấn là thủ lĩnh Vương Bạc gần đây mới đề bạt lên, vì để tạo ra chỗ đứng vững trong quân nên y chủ động thỉnh cầu xin mang nhóm quân đầu tiên phát động tấn công. Vương Bạc cũng vô cùng thích những người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết như vậy, chàng thanh niên mới hai mươi hai tuổi này không những võ nghệ phi phàm, hơn nữa cũng có gan lớn, dũng cảm. So với những kẻ lõi đời sớm đã đi theo Vương Bạc tạo phản thì Vương Bạc vô cùng thưởng thức nhuệ khí trên người thanh niên này.
Mà chiếm được sự coi trọng của Vương Bạc, Bành Trấn cũng có một sự quyết tâm vì tri kỉ mà chết.
Mắt nhìn thấy thủ hạ của mình bị quân thủ thành của Yến Vân trại áp chế dưới tường thành không thể tiến thêm, Bành Trấn lập tức tức đỏ cả mắt.
- Chùy công thành đâu? Sao vẫn chưa đưa tới?
Y quay lại giống như dã thú gầm thét hỏi.
- Tướng quân, Yến Vân trại rất giảo hoạt đào rất nhiều hố trên đường đi, chùy công thành căn bản không đẩy lên được.
Có người cao giọng đáp lại.
- Vậy thì lấp cho lão tử. Lấp tất cả các hố cho ta, nhất định phải đẩy chùy công thành lên, nửa canh giờ nữa các ngươi không đẩy chùy công thành đến, lão tử sẽ cắt đầu của các ngươi.
Quân Tế Bắc sau khi nghe mệnh lệnh lập tức chia ra một bộ phận, bọn họ không tìm thấy công cụ để chuyển đất, đành cởi y phục của mình ra bao lấy đất chạy về phía trước, nhưng đám binh sĩ không có áo giáp bảo vệ đối mặt với mũi tên lông vũ càng thêm nguy hiểm. Mũi tên lông vũ nhẹ nhàng xuyên qua chiếc áo mỏng manh của bọn họ, sau đó xuyên qua da thịt của bọn họ rồi xuyên qua nội tạng.
Có người té lăn trên mặt đất vẫn chưa chết hoàn toàn, đã bị đồng bạn nâng lên làm tảng đá lấp hố. Mấy trăm binh sĩ Tế Bắc quân reo hò đẩy chiếc chùy công thành thứ hai lên, bánh xe gỗ đè nát lên chướng ngại vật lấp dưới hố lập tức có một ít búng máu tràn ra. Thi thể bị chùy công thành sau khi đè nát giống như một cái trứng tôm, mà chỗ bị đè nát thì dẹt ra chỉ còn lại giống như hai tầng bì lợn.
Quân Tế Bắc chuyển đất lấp hồ cứ từ đợt từng đợt chết đi. Sau khi phải trả giá ba bốn trăm người thì tất cả các hố trên đường đều được lấp bằng phẳng. Chùy công thành rất lớn chậm rãi tiến về phía cửa thành, xích sắt vang lên tiếng két két.
- Đem tất cả vôi phấn đã chuẩn bị đến đây.
Hùng Khoát Hải lớn tiếng hạ lệnh.
Lập tức, mấy trăm bao tải cả lớn cả nhỏ được mang lên, dây thừng buộc bao tải thừa lại một đoạn chừng một mét. Theo mệnh lệnh của Hùng Khoát Hải binh lính nhặt túi vải lên quăng như xé gió, sau đó ném mạnh về phương hướng Chùy công thành. Mấy trăm bao vải từ trên trời giáng xuống, đập xuống đất và đập vào Chùy công thành bao vải mở tung vôi phấn lập tức bay ra, rất nhanh khu vực này đã bị vôi phấn nhuộm thành màu trắng, binh sĩ Tế Bắc quân bị bột phấn bay vào mắt gào khóc, che tròng mắt nhảy lên.
Vôi phấn bay vào mắt, trừ phi dùng dầu cải rửa nếu không căn bản không có cách nào khác, nếu như dùng nước rửa sẽ khiến mắt bị mù, nhưng lúc này, quân Tế Bắc kiếm đâu ra dầu cải?
Dầu cải thì có, nhưng những binh lính bị vôi phấn bay vào mắt không lấy được. Càng ngày càng nhiều binh lính quân Tế Bắc trèo lên thang, Hùng Khoát Hải lớn tiếng hạ lệnh cho binh lính đốt sôi dầu cải xong giội xuống. Dầu cải nóng bỏng dội vào đầu, lập tức khiến binh lính quân Tế Bắc đang ở trên thang rơi xuống. Đám binh lính bị dầu sôi dội trúng gào khóc kêu đầy đất, một lúc sau tóc trên đỉnh đầu liền vì lăn lộn mà rơi xuống.
Có người có ý kéo binh lính bị dầu sôi tạt trúng từ dưới mặt đất lên, nhưng vừa mới dùng lực lôi kéo cánh tay người nọ, lập tức chà xát ra một tầng da, da dính dính trong tay khiến người ta buồn nôn. Binh lính quân Tế Bắc lăn lộn trên mặt đất ôm lấy mặt mình kêu thảm, chờ lúc y buông tay khỏi mặt thì da mặt tất cả đều dính trên lòng bàn tay, còn dính luôn cả mí mắt xám trắng. Mà theo tiếng hét lên và hô hấp của bọn họ, hơi thở giống như cửa sổng bị đâm thủng kêu lên tiếng phù phù phù.
Khí nóng bốc lên mù mịt, bên trong lại phảng phất một mùi thịt cháy.
- Nhất định phải ngăn Chùy công thành, cung tiễn thủ, bắn tiễn lửa.
Hùng Khoát Hải chỉ về phía đám người cách cửa thành hơn mười mét quát, lại có mấy trăm binh lính quân Tế Bắc bị vôi phấn bay vào mắt, bắt đầu đẩy Chùy công thành. Bọn họ cúi đầu cắn răng, căn bản không dám ngẩng đầu lên nhìn kẻ thù trên tường thành. Bốn phía xung quanh Chùy công thành là một vòng binh lính giơ tấm chắn, bọn họ cẩn thận bao vây xung quanh, đưa tấm chắn lên cao ghép thành một khối chỉnh thể.
Vù một tiếng, mấy trăm hỏa tiễn bay nhanh đến. Ngọn lửa bay phấp phới trên không trung, sau đó hung hăng nện xuống đỉnh đầu của binh lính quân Tế Bắc.
Đợt thứ nhất, đợt thứ hai, đợt thứ ba, ngắn ngủi trong vòng vài phút, ít nhất hơn một nghìn mũi hoả tiễn trút xuống vị trí Chùy công thành, tấm ván gỗ dùng làm tấm chắn rất nhanh liền bị đốt cháy, bánh xe gỗ của xe chở Chùy công thành cũng bắt đầu bốc cháy. Nhìn thấy sắp đẩy đến trước cửa thành, đám binh lính quân Tế Bắc đương nhiên sẽ không buông tha. Bọn họ dùng hai tay bốc đất trên mặt đất lên dập lửa, có người còn cởi quần áo ra dập lửa.
Cứ như vậy, lửa cháy bốc lên xung quanh nhưng Chùy công thành vẫn từ từ tiếp cận cửa thành.
Từ Thế Tích híp mắt, nhìn Chùy công thành càng ngày càng gần thở dài.
- Binh mã của Vương Bạc công thành quá dũng mãnh, nếu Chùy công thành đánh lên cửa thành, chỉ sợ Túc thành khó mà giữ được.
Trình Tri Tiết có chút lo lắng nói, sau đó gã đi đến bên người Từ Thế Tích khẽ thở dài:
- Đợi chút nữa nếu thành bị phá, ta mang các huynh đệ che chở cho quân sư thừa dịp hỗn loạn chạy ra ngoài.
Từ Thế Tích phất tay áo nói:
- Nếu mà cửa thành bị phá dễ dàng như vậy, Yến Vân trại sẽ không đáng để ta phải thay đổi cách nhìn. Chẳng lẽ ngươi đã quên, lần này Lý Nhàn mang đến sáu nghìn kị binh ư? Kị binh không giỏi thủ thành, lúc này vừa đúng lúc cần dùng tới, thoạt nhìn nhân mã Vương Bạc thế công rất mạnh nhưng nhân mã trước sau tách rời, Yến Vân trại chỉ cần phái ra một đội kị binh đánh ra ngoài, liền có thể giết hết đám quân Tế Bắc đang bảo vệ Chùy công thành.
Vừa nói, Từ Thế Tích vừa nhìn Lý Nhàn đứng một bên.
Lý Nhàn không có ý sử dụng kị binh của Nhuệ Kim doanh, bởi vì hắn cho rằng chưa đến lúc vận dụng kị binh. Hắn giữ lại Nhuệ Kim doanh còn có chỗ dùng khác, mà khi nào dùng, thậm chí Lý Nhàn cũng không biết được chính xác. Hắn đang đợi, hắn phải đợi. Cho dù thế công lần đầu tiên của quân Tế Bắc có mãnh liệt hơn nữa, Lý Nhàn cũng tạm thời sẽ không nghĩ đến việc dùng kị binh sớm như thế.
- Vương Bạc này cũng quá tự phụ đi.
Từ Thế Tích khẽ thở dài:
- Y có mười lăm vạn đại quân, nhưng cố tình chỉ tấn công mạnh cửa đông của Túc thành. Nếu như nói y đang dò xét phòng ngự ở Túc thành, như vậy thì thương vong cũng quá lớn đi. Nếu như bốn cửa đều bị tấn công, chỉ sợ với binh lực trong tay Lý Nhàn bây giờ sớm đã thành trứng chọi đá rồi.
Trình Tri Tiết gật đầu nói:
- Vương Bạc thật ra cũng có tự phụ, mười lăm vạn đại quân chỉ tấn công một cửa, đợi sau khi Chùy công thành đến nơi, thì Túc thành cuối cùng cũng sẽ bị hạ thôi.
Từ Thế Tích liếc mắt nhìn Lý Nhàn một cái khẽ cau mày nói:
- Đã đến lúc này, sao hắn còn chưa phái kị binh ra?
Lý Nhàn nhìn Hùng Khoát Hải lại không nói lời nào.
Mà lúc này, trên trán Hùng Khoát Hải đổ đầy một tầng mồ hôi.
- Đầu thương.
Y lớn tiếng hét lên một câu, lập tức mấy trăm binh lính của Hậu Thổ doanh đứng ở bãi đất bên cạnh lập tức lao đến nắm lấy đầu thương bên cạnh. Hùng Khoát Hải ra lệnh một tiếng, mấy trăm đầu thương bay về hướng Chùy công thành chỉ còn cách cửa thành 20m. Khoảng cách này, lực sát thương của đầu thương mạnh hơn tên lông vũ.
Tiếng thở phì phò vang lên không dứt bên tai, tấm chắn đa số đã bị hoả tiễn bắn cháy hỏng liên tiếp bị đầu thương đóng vào. Số lượng đầu thương dày đặc mà sắc bén, có thể trực tiếp xuyên qua thân thể người cắm lên mặt đất. Sau một lượt ném đầu thương, quân sĩ đẩy Chùy công thành đã không còn mấy người.
- Nếu có mấy cái khung nỏ sàn thì tốt.
Hùng Khoát Hải lau mồ hôi trên trán thở dài trong lòng.
- Đẩy bao cát.
Y bước về hướng cửa thành, sau đó cùng binh lính đẩy bao cát đang xếp chồng chất trên tường thành xuống. Rất nhanh, trước cửa thành đã xuất hiện một toà núi nhỏ bằng bao cát, chỉ hơn mười phút sau, liền chặn cửa thành từ phía ngoài.