.
- Chuyện gì?
Lý Nhàn bước ra khỏi cửa phòng, hỏi tên binh lính đứng trước của, Lý Nhàn nhận ra người này, gã chính là thân binh của Phục Hổ Nô. Đêm nay tất cả mọi người đều uống say, duy nhất chỉ có Phục Hổ Nô là không, bởi vì đêm nay đến lượt y bảo vệ cầu treo nên không được phép uống rượu. Nhìn thấy thân binh của Phục Hổ Nô vội vàng đến tìm mình, phản ứng đầu tiên của Lý Nhàn là hỏi xem bên ngoài sơn trại đã xảy ra chuyện lớn gì.
- Đêm nay Phục Đương Gia dẫn tôi đi trực tuần, nửa canh giờ trước có một người phóng ngựa tới bên ngoài của sơn trại rồi hét lớn, nói là bạn của người đêm nay nhất định phải gặp được tướng quân. Vì trời tối quá nên chúng thuộc hạ không nhìn rõ mặt, cũng không biết có phải là người của quan phủ muốn đánh lừa chúng ta, để mở cửa cho nên Phục Đương Gia lúc đầu không có để tâm, chỉ cảnh cáo người kia nếu còn la hét nữa sẽ cho quân lính phóng tên. Nhưng người đó nhất quyết không chịu đi, vẫn còn đang gào thét bên ngoài của trại. Nghe tiếng gào thét thì không giống như đang diễn kịch, Phục Đương Gia lại không muốn làm hắn bị thương, cũng không dám mở cửa, hạ cầu treo, đành phái tôi đến đây báo cáo lại với ngài.
Lý Nhàn khẽ nhíu mày, hắn cũng không biết là ai mà lại tìm mình gấp vào lúc đêm khuya như thế này. Người thân và bạn bè của hắn đều đã ở trong Yến Vân Trại Cự Dã Trạch, người ở bên ngoài sơn trại tìm hắn có chuyện gì? Hơn nữa bây giờ cũng đã nửa đêm khuya khoắt, đúng là khiến người ta phải nghi ngờ.
- Người đó có nói danh tính không?
Lý Nhàn vừa đi vừa hỏi.
- Có! Hắn nói hắn họ La, đến từ Lịch Thành.
Thân binh kia hồi đáp.
Lý Nhàn ngẩn người ra, lập tức bước nhanh về phía cầu treo.
Leo lên lầu thành, còn có thể nghe rõ ngoài kia trong đêm tối có người hét lớn:
- Ta chính là bạn cũ của tướng quân các người, có chuyện quan trong muốn gặp ngài ấy, các ngươi may mở cửa trại.
Lý Nhàn đã đến, Phục Hổ Nô vội vàng ra nghênh đón:
- Nửa canh giờ trước người này đã đến bên ngoài sơn trại, từ lúc đó đến giờ vẫn cứ gào hét là muốn gặp đệ. Ta hỏi hắn là có chuyện gì quan trọng thì hắn nhất định không chịu nói, ta cũng không biết là hắn đang che giấu chuyện gì hay là đang có âm mưu quỷ kế gì hay không nữa.
Lý Nhàn chăm chú lắng nghe, giọng nói đó đích thực là của La Sĩ Tín.
Hắn bước nhanh tới mép tường thành nhìn xuống nhưng trong màn đêm bao phủ chỉ nhìn thấy có một bóng người đang ngồi trên lưng ngựa đi tới đi lui. Mặc dù thị lực của Lý Nhàn rất tốt nhưng hắn cũng không thể nhận ra đó là ai. Hắn đứng trên thành hô lớn:
- Dưới thành có phải là Sĩ Tín không?
- An Chi? Là ngươi sao?
Người ở phía dưới thành nghe được tiếng của hắn liền đáp lại, lần này Lý Nhàn chắc chắn đây chính là giọng nói quen thuộc của La Sĩ Tín.
Nghĩ ngợi một lúc, Lý Nhàn lại hô lớn:
- Sĩ Tín, thiệt thòi cho huynh rồi, huynh hãy tạm thả ngựa ở bên ngoài đi, ta sẽ cho người hạ cầu treo xuống đón huynh lên. Nửa đêm canh hôm, huynh chớ trách ta cẩn thận!
Bên ngoài sơn trại đúng là La Sĩ Tín, gã biết Lý Nhàn đang lo lắng điều gì, dù gì thì hai người họ một người là quan một người là phỉ, Lý Nhàn cũng chỉ vì lo nghĩ cho sơn trại, nên không thể không thận trọng một chút. Nếu như đổi lại là gã, e rằng gã sẽ không dám lập tức hạ lệnh mở cổng sơn trại hạ cầu treo xuống. Tuy rằng gã hiểu được đạo lý này, nhưng La Sĩ Tín vẫn không nén được một tiếng thở dài. Nhớ đến lần đầu tiên gặp Lý Nhàn, hai người tâm đầu ý hợp, không giấu nhau bất cứ chuyện gì, ai mà ngờ được lại có ngày cả hai đều bối rối khi gặp mặt nhau như thế này.
- Không sao! Huynh hạ cầu treo xuống đi!
La Sĩ Tín đáp lại, cột chiến mã vào một cái cây gần đó rồi bước lên cầu treo.
Đầu tiên có người ngồi giỏ treo xuống dưới thành, ném lấy dây thừng và bảo La Sĩ Tín nắm chắc lấy, sau đó giật lấy vài cái. Sợ La Sĩ Tín không nhìn rõ đường đi, địa hình, Lý Nhàn đã sai người đốt thêm không biết bao nhiêu là ngọn đuốc vứt xuống dưới, chiếu sáng cửa sơn trại. La Sĩ Tín nắm lấy dây thừng, đi qua một cái lạch trời, rồi rơi xuống trước cửa sơn trại. Gã bước về phía trước vài bước rồi đứng lại, mấy thân binh của Lý Nhàn vội vàng chạy lại đỡ gã dậy. La Sĩ Tín chắp tay cảm ơn rồi ngồi vào làn treo và được kéo lên thành.
Lúc đến được đầu thành, Lý Nhàn liền giơ tay ra bắt lấy tay của La Sĩ Tín, nhờ vậy mà La Sĩ Tín có thể thuận lợi nhảy được lên tường thành.
Lý Nhàn kéo lấy tay của La Sĩ Tín, nhìn trái nhìn phải rồi ha ha cười lớn:
- Sĩ Tín, tại sao huynh lại đến đây?
La Sĩ Tín nhìn người bằng hữu của mình bằng ánh mắt chân thành rồi nở nụ cười ấm áp:
- Lúc trước khi ở quận Tề ta đã nghe thấy một chuyện quan trọng, có liên quan đến an nguy của ngươi, ta liền phi ngựa ngày đêm từ quận Tề tới đây. Ngươi hãy cho ta ăn trước cái gì đó, lúc đi vội quá, hai ngày hai đêm rồi ta chưa có cái gì bỏ vào bụng, da bụng và da lưng sắp dính lại làm một rồi đây này, tốt nhất là cho ta thêm một bình rượu ấm lâu năm!
- Ta sẽ sai người đi chuẩn bị ngay!
Lý Nhàn vội vàng sai người đi chuẩn bị cơm nước, lúc này hắn mới nhận ra bộ dạng lôi thôi, nhếch nhác, nhuốm màu phong trần của La Sĩ Tín. Mặt của gã vốn đã đen sẵn rồi, suốt cả dọc đường không biết đã bao lâu rồi chưa được chợp mắt nghỉ ngơi mà sắc mặt của gã càng trở nên đen sặm, khó coi, con ngươi thì lờ đờ, ủ rũ, trong mắt hiện lên mấy tia máu. Lý Nhàn lại để ý đến bộ quần áo trên người của gã, giờ đây nó đã được đóng thêm cả một lớp đất bụi, gần như là không nhìn ra màu sắc ban đầu của nó. Đầu tóc gã cũng vậy, trông chẳng khác gì một người chui từ dưới lòng đất chui lên.
Lý Nhàn nắm lấy tay La Sĩ Tín, nhưng nhất thời không biết nên nói gì.
- Mấy ngày trước Thông thủ quận Tề tướng quân Trương Tu Đà nhận được mệnh lệnh của triều đình, lệnh cho ngài ấy thống lĩnh đại quân tiến quân quét sạch phản quân của quận Lỗ. Người truyền chỉ còn cố ý nói ra một chuyện khác, đúng lúc đó thì bị ta nghe được. Triều đình đã điều động Hữu hầu vệ tướng quân Phùng Hiếu Từ thống lĩnh hàng vạn quân đến tấn công trại của ngươi. Ngươi hãy nhớ cẩn thận, Phùng Hiếu Từ là một danh tướng đương thời, không thể coi thường ông ấy.
La Sĩ Tín thở gấp, đem mọi chuyện nói một hơi rất khẽ với Lý Nhàn:
- Ta sợ ảnh hưởng đến lòng quân sơn trại của ngươi cho nên mới đứng ở bên ngoài thành hét lớn, ngươi biết được thì sẽ tốt hơn, sớm mà chuẩn bị!
Từ Lịch Thành quận Tề xa xôi tới Cự Dã Trạch, La Sĩ Tín chỉ vì muốn báo tin cho hắn mà vội vàng tới đây, suốt dọc đường quên ăn quên ngủ, tình nghĩa này, Lý Nhàn làm sao có thể không cảm động.
Mặc dù Lý Nhàn sớm đã biết được tin này nhưng khiến Lý Nhàn cảm động chính là tấm chân tình mà La Sĩ Tín không quản ngàn dặm xa xôi mang tới đây. Hơn nữa, hiện tại gã lại là đô úy quận binh Lịch Thành, là một võ tướng triều đình, bên trên còn có một lão tướng hết lòng trung thành với Đại Tùy Trương Tu Đà, gã có thể làm được như vậy, nỗi khổ tâm này không cần suy nghĩ Lý Nhàn cũng có thể thấy được.
Lý Nhàn đang định mở miệng thì bị La Sĩ Tín cắt ngang, gã cười cười đáp lại:
- Đừng có nói mấy lời cảm ơn gì gì đó, nó vớ vẩn lắm, ngươi mà nói ra ngược lại ta lại thấy không được thoải mái.
Gã cười cười nói tiếp:
- Nếu như đã có sẵn rượu thơm thịt ngon thì tại sao lại không mang nhiều lên một chút, ta đói lắm, cái bụng thì rỗng tuếch, cảm tưởng như có thể ăn hết được cả một cái đầu của con trâu!
Lý Nhàn gật đầu lia lịa, ánh mắt đã nhòe đi.
Sau khi La Sĩ Tín đã cơm no rượu đủ thì ợ một cái, xoa xoa cái bụng và nói:
- Bao nhiêu năm rồi chưa thấy có bữa cơm hôm nào ngon như hôm nay!
Gã cười hì hì rồi ghé sát vào Lý Nhàn, trừng mắt lên và hỏi:
- Những ngày tháng được làm đại vương trên núi, ngươi có vui vẻ không?
- Ặc ...
Lý Nhàn vẫn chưa trả lời thì La Sĩ Tín đã thở dài:
- No đủ quả nhiên là sinh dục vọng ... Lý Đại Đương gia, ngài có kiểu giai nhân mỹ nữ xinh đẹp gì không, cho ta một người!
Lý Nhàn:
-...