Chương 259.1: Có Người Sắp Đặt Bàn Cờ Lớn.

Tướng Minh

Trí Bạch 18-09-2024 21:32:05

Lúc Lý Nhàn quay lại nha môn Quận Đông Bình, đứng ngoài nha môn nhìn thấy hai hàng Đại Hán mặc áo xám có khoảng hơn trăm người. Hơn trăm người này đứng chắp tay, ưỡn ngực, ngẩng đầu, tay đè lên hoành đao bên thắt lưng. Hơn trăm người đứng thành hai hàng, đội hình theo chiều dọc thoạt nhìn rất khí thế. Đối diện với hơn một trăm người mặc áo xám là hơn trăm đao khách của tứ bộ hộ vệ Phi Hổ mật điệp mặc áo xanh, cũng bày trận như vậy. Hai bên nhìn vào nhau gườm gườm, dường như chỉ cần một đốm lửa là có thế làm cháy địch ý của đối phương. Lý Nhàn lướt một vòng, thấy ngoài trăm đao khách áo xanh Tứ bộ hộ vệ ra, chỉ có quận binh của nha môn quận Thủ đang trực, không có nhân mã của Yến Vân trại. Hắn gật gật đầu khẽ mỉm cười. Trong lòng tự nhủ nếu Thiết Lão Lang phái đại đội tinh kỵ đến để người Ngõa Cương trại yếu đi khí thế. Nếu thêm tiết mục giao cho binh Tùy làm tiết mục này sẽ càng khiến người ta khinh thường. Tối thiểu trong lòng Lý Nhàn cũng sẽ cảm thấy không thoải mái, may mà Thiết Lão Lang không làm như vậy. Sau khi hắn xuống ngựa, một tên thân binh chạy tới đi đón lấy dây cương ngựa. Lý Nhàn thong thả đi về phía nha môn Quận thủ, cả trăm tên đao khách chỉnh tề chào theo kiểu nhà binh, sau đó cùng hô lên: - Tướng quân! Lý Nhàn khẽ gật đầu, sau đó trong tầm mắt kinh ngạc của hơn trăm binh lính mặc áo xám kia đi vào đại viện nha môn, mà Bùi Thế Sinh đã ở cửa chờ hắn. Hắn vừa mới vào cửa, dám quân trại Ngõa Cương mặc áo xám đã không kìm nổi xì xào bàn tán. - Tướng quân? Những đao khách áo xanh trẻ tuổi gọi người vừa mới vào là tướng quân ư? Người nào là tướng quân? - Nhiều lời, Cự Dã Trạch Yến Vân Trại, còn có mấy tướng quân? - Sao lại trẻ tuổi như vậy? Thoạt nhìn chỉ như mười sáu, mười bảy tuổi. - Con người ngươi thật không có kiến thức gì cả! Quân sư chúng ta năm nay tầm hai mươi tuổi. - Sao tôi lại quên chuyện này nhỉ... Chỉ có điều không ngờ, Đại đương gia của Yến Vân Trại còn trẻ hơn cả quân sư của chúng ta. Hơn nữa, nghe nói hắn là thiếu niên tướng quân Yến Vân vào năm đó triều đình lần đầu tiên đông chinh Cao Cú Lệ, ở Liêu Đông phong thái rực rỡ, nhìn sao không giống một người siêu võ nghệ mà lại như thư sinh thế nhỉ? - Ngươi thì hiểu cái gì! Quân sư của chúng ta nhìn thì nho nhã nhưng nếu đánh nhau chưa chắc Trình tướng quân đã có thể dễ dàng thắng được. - Ngươi đừng lấy hắn ra so với quân sư của chúng ta. Quân sư của chúng ta kinh thái tuyệt diễm, trong thiên hạ này có mấy người đánh đồng với quân sư được chứ? Đại đương gia có tiếng tăm cao trên Lục lâm Đạo chẳng phải đều nghe theo quân sư nói hay sao? Mặc dù quân sư trẻ tuổi nhưng đó là bản lĩnh thực sự. - Sao ngươi biết Đại đương gia Cự Dã Trạch Yến Vân trại không có bản lĩnh thực sự chứ? - Chuyện này... dù sao cũng không bằng quân sư của chúng ta. - Đó là đương nhiên, bản lĩnh của quân sư e là Lý Mật nổi tiếng thiên hạ cũng không sánh kịp. Lữ suất dẫn đầu quay lại cau mày nói: - Câm miệng lại hết đi, đứng thẳng cho ta đừng có làm mất thể diện của Ngõa Cương trại chúng ta. Các ngươi nhìn đội đao khách áo xanh đối diện mà xem, bất động như núi. Nhìn lại các ngươi đi, một đám ồn ồn ào ào. Kẻ nào dám bàn tán ta sẽ đánh vỡ mông kẻ đó. Mấy tên quận binh đứng trước cửa Nha môn nghe rõ họ đang xì xào. Lúc nghe thấy những người Ngõa Cương trại nói tướng quân của mình không bằng quân sư Ngõa Cương, mấy người đã trợn mắt nhìn về một hướng. Một tên thân binh mới nhập ngũ khinh miệt hừ một tiếng rồi trừng mắt nhìn đám binh lính áo xám kia thấp giọng mắng một câu: - Đám nhóc con này, sớm muộn gì các ngươi cũng biết tướng quân nhà ta lợi hại thế nào. Bùi Thế Sinh thấy Lý Nhàn đến rồi vội vàng ra đón thấp giọng nói: - Thiết đô úy đích thân dẫn người kia đến, chỉ nói là quân sư của Ngõa Cương Đông quận đến chơi. Không biết người kia có ý đồ gì, nhìn có vẻ là người có văn hóa, có phong độ của người tri thức, tuổi không lớn lắm, tính cách lại rất trầm ổn. Lý Nhàn gật gật đầu hỏi: - Ở phòng khách à? Bùi Thế Sinh nói: - Không, người kia nói ở trong phòng khó chịu nên muốn ra ngoài chờ huynh. Thiết Đô úy và y đang ngồi trong lương đình hậu viện. Lý Nhàn cười cười không nói gì. Hắn thong thả đi về phía hậu viện chứ không vội. Nhưng trong lòng hắn nghĩ, nhìn như nhẹ nhàng nhỏ? Đến phòng cũng không muốn vào, trong lòng người này sao có thể thật sự nhẹ nhàng! Tuy hắn vẫn chưa đoán được mục đích lần này Từ Thế Tích đến chủ yếu là vì cái gì? Nhưng có lẽ là không liên quan đên chuyện gây rối của lưu dân hai huyện Lôi Trạch, Cự Dã. Nếu Từ Thế Tích đến vì lưu dân gây rối thì trừ phi trong đó có ẩn tình gì? Lý Nhàn đi rất chậm, bởi vì hắn phải nhân thời gian ngắn ngủi này để làm rõ nghi vấn. Bùi Thế Sinh cung cấp cho hắn quá ít thông tin, thông tin có thể mang ra phân tích cũng không quá nhiều, nhưng nếu chỉ gặp mặt nói chuyện trong chốc lát chắc chắn là có giúp được. Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, Lý Nhàn càng lúc càng nghiền ngẫm trong lòng. Từ một chuyện rất nhỏ vào trong tay mình biến thành trạng thái tâm lý phỏng đoán, nhưng Lý Nhàn cũng không chắc chắn mình phỏng đoán có đúng hay không? Tất cả còn phải đợi sau khi gặp mặt mới nhìn ra được. Lúc hắn tới hậu viện, cách rất xa đã nhìn thấy một người dáng hình thon dài, gầy yếu. Cây đào sau viện vừa lúc nở hoa. Đây là một cây đào dại, như dân chúng gọi là Đào lông, quả rất nhỏ hơn nữa cũng không ngọt, mới đầu ăn có vị chua kèm chút đắng. Nhưng càng ăn lại càng có hương vị. Lúc này đúng lúc hoa đào nở rộ, người kia đứng bên cây hoa phấn hồng, tựa như bị hoa đào đó thu hút tầm mắt. Người kia mặc một chiếc áo trường bào màu lam, hai tay thả lỏng sau lưng, thân hình nhìn thấp hơn Lý Nhàn một chút, cũng hơi gầy. Lý Nhàn nhớ đến những lời binh lính ngoài Ngõa Cương trại xì xào bàn tán, quả thực hắn lại càng thêm tò mò về nhân vật này. Người này, gầy như vậy, sao lại có thể giao thủ với Trình Tri Tiết mà cũng không dễ dàng bị thua? Tuy Lý Nhàn chưa nhìn thấy võ công của Trình Tri Tiết nhưng bản lĩnh của Bùi Hành Nghiễm hắn lại hiểu rõ rành mạch, có thể cùng Bùi Hành Nghiễm đại chiến hai trăm hiệp bất phân thắng bại. Bởi vậy có thể thất võ công của Trình Tri Tiết là nhất đẳng. Lý Nhàn đương nhiên là sẽ không tin tưởng vào thuyết pháp trong Binh thư của đời sau. Trình Tri Tiết chỉ biết tuyệt chiêu của Tam Búa Bán Tử. - Có khách quý đến, không thể tiếp đón từ xa thật thất lễ. Lý Nhàn khẽ cười nói. Người kia nghe thấy tiếng liền chậm rãi xoay người lại, đầu tiên là nhìn Lý Nhàn mấy cái rồi vẻ mặt kinh ngạc. Tuy y che giấu vô cùng tốt nhưng vẫn thể hiện ra mặt. Y nhìn Lý Nhàn đi lên phía trước mấy bước rồi ôm quyền nói: - Vị này chính là Lý tướng quân của Yến Vân trại?