Chương 270.1: Lương Thực Vẫn Còn.

Tướng Minh

Trí Bạch 18-09-2024 21:32:21

Từ Thế Tích chỉ về hướng ngoài thành rồi cười nói: - Cảnh sắc của biển lửa này thật hùng vĩ, mùi vị quả nhiên là tuyệt vời. Phía xa xa ngoài thành chỉ nhìn thấy cây đuốc đang tụ tập ở mặt đông trong quân doanh của Vương Bạc, tựa như chiếu sáng cả một vùng trời. Chỉ có điều vừa mới chiếu sáng cả bầu trời đêm, bỗng nhiên biển lửa nghiêng đổ nhanh chóng chuyển hướng sang bên kia, , tựa như đỉnh lũ chuyển dời sang một bên khác của đại doanh. Sang bên đó khoảng nửa canh giờ lại dừng lại, sau đó biển lửa lại biến hóa tiếp tục đổi hướng, một nửa thì dừng lại ở chỗ cũ, một nửa thì quay trở về nơi nó bắt đầu. - Ngọn lửa này đổi hướng một lần nữa là trời sáng luôn đó! Trình Tri Tiết nhìn biển đuốc bên ngoài thành mà cười rằng: - Đêm nay đã làm mất giấc ngủ ngon của Vương Bạc, để xem khi trời sáng, y có đến công thành hay không? Lý Nhàn cười nói: - Hôm qua giết một viên đại tướng của y, làm thiệt hại ít nhất là ba nghìn binh lính, cứ cho là tối nay chúng ta không đến quấy rối thì sáng mai y vẫn sẽ đến công thành báo thù. Nếu đã như vậy chi bằng chúng ta khiến cho y ngủ không yên, sáng mai y có tới công thành thì cũng hao tổn mất mấy phần sinh lực, không có tinh thần công thành, binh lính của Yến Vân Trại ta mới có thể thoải mái một chút. Từ Thế Tích cười cười đáp lại: - Cũng chính vì những chuyện này mà đêm nay chúng ta đã quậy hơi lớn! Lý Nhàn gật đầu, giọng rất chân thành: - Huynh không biết đấy thôi, ta là một tên tiểu nhân hám lợi, e rằng chỉ một chút lợi lộc ta cũng không từ chối đâu. Từ Thế Tích ngạc nhiên rồi cười cười lắc đầu. - Người nào người nấy cũng đều thích khoe khoang, phô trương nhân nghĩa đạo đức của bản thân, vì sao ngươi lại cứ tự nói mình là một kẻ tiểu nhân? Phải biết rằng người nào nổi tiếng là nhân nghĩa thì sẽ có nhiều người ủng hộ, ngược lại ai mà có càng nhiều người ủng hộ, thì người đó làm chuyện gì cũng dễ dàng hơn. Lý Nhàn mỉm cười lắc đầu: - Địch đại đương gia cũng như vậy? Từ Thế Tích cũng không để ý, chậm chậm lắc đầu: - Địch đại ca đúng là rất nhân nghĩa! Lý Nhàn ừ một tiếng rồi nói: - Nhân nghĩa chân chính đúng là có thể có được vô số người ủng hộ, nhưng nếu giả nhân giả nghĩa như lão Hoàng đế hồ đồ của Đại Tùy, cứ cho là lúc đầu cũng có không ít người ca ngợi và ủng hộ lão ta, cho lão lên tận mây xanh, thổi phồng lão ta cổ kim hiếm thấy, nhưng đến cuối cùng huynh cũng phản, ta cũng phản, tất cả mọi nơi trên lãnh thổ Đại Tùy chẳng phải cũng đều phản lão ta hay sao? Hắn cười cười nói tiếp: - Cho nên mới nói, ta cho rằng những kẻ giả nhân giả nghĩa đều không bằng tiểu nhân, ít nhất khi muốn làm bất cứ chuyện gì đều không có nhiều rắc rối như vậy, lại còn phải nghĩ ra mấy cái cớ để lừa người lừa mình nữa chứ. Từ Thế Tích thở dài: - Tướng quân quả thực là không giống với người thường! Lý Nhàn cười ha hả đáp lại: - Đi con đường của chính mình, mặc kệ người khác nói gì! Từ Thế Tích lặng người đi, sau đó thì vuốt cằm khen ngợi: - Câu nói này rất có ý nghĩa! Lý Nhàn cười cười đáp lại: - Những câu nói có đạo lý như thế này thì ta có thể nói ra đầy cả một chiếc xe lớn, nếu như huynh muốn nghe, thì lúc nào ta đây cũng sẵn lòng, đương nhiên là huynh phải trả phí, 10 lạng quan ngân đổi lấy một câu! Từ Thế Tích cười cười đáp lại: - Nếu vậy thì bỏ đi, con người tôi cũng chẳng phải là người quân tử gì, câu nói lúc nãy của ngươi, coi như tôi đây chưa nghe thấy gì. Mười lạng bạc ngài có biết là tôi có thể mua được bao nhiêu rượu ngon hay không, đi thanh lâu được bao nhiêu lần không? Lý Nhàn hít một hơi thật sâu rồi nói: - Thật là ngưỡng mộ! Từ Thế Tích không hiểu: - Ngưỡng mộ tôi cái gì? Lý Nhàn nghiêm nghị trả lời: - Ta chưa bao giờ đến thanh lâu nên ngưỡng mộ huynh! Từ Thế Tích ngạc nhiên hỏi lại: - Chuyện này là thật? Lý Nhàn nghĩ ngợi một lúc rồi trả lời thành thật: - Mấy năm trước thực ra ta cũng vào thanh lâu một lần, nhưng lúc đó ta mới có 11 tuổi, vào thanh lâu đơn giản chỉ là ngắm cảnh mà thôi, cho nên ta rất ngưỡng mộ huynh! Từ Thế Tích cũng rất nghiêm túc đáp lại: - Phải là ta hâm mộ ngươi mới đúng. - Mời giải thích cho! - Lúc tôi 11 tuổi tuy rằng rất muốn đến thanh lâu nhưng đáng tiếc lúc đó lại không có gan, nhưng khi ngài 11 tuổi lại dám bước vào thanh lâu, mặc dù chỉ là ngắm cảnh thôi, như vậy chẳng phải cũng khiến người khác phải ngưỡng mộ rồi ư? Từ Thế Tích rất nghiêm túc đáp lại. Lý Nhàn ngạc nhiên hỏi lại: - Huynh cho rằng ở thanh lâu mà chỉ ngắm cảnh là một chuyện rất thú vị sao? Lý Nhàn vẽ lên không trung một đường cong của cơ thể nữ nhân, giọng đầy ảo não: - Có bao nhiêu là mật – đào vừa ngon vừa thơm bày ra trước mặt huynh, nhưng tiếc là huynh không ăn được miếng nào, chỉ ngửi thôi mà bụng đã đói cồn cào lên rồi. Lúc huynh muốn há miệng thật to để cắn một miếng thì cũng là lúc huynh đau đớn nhận ra rằng miệng vẫn chưa mọc răng, dùng mắt để nhìn có thể hết đói sao? Đây gọi là trái tim thuần khiết có lòng nhưng lực không đủ. Từ Thế Tích nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi gật đầu tán thành: - Đúng là một chuyện chẳng thú vị, thoải mái gì, nghĩ đi nghĩ lại thì còn thấy có chút đau đầu. Trình Tri Tiết lại không có nhiều tâm trạng và cảm xúc như vậy, trái lại gã rất lấy làm hứng thú: - Nếu như ngươi đã không ăn được, tại sao lại cứ muốn vào đó? Lý Nhàn hơi ngẩn người ra, nhìn Trinh Tri Tiết một cái nhưng không nói gì, hắn đứng dậy vươn vai vặn mình một cái rồi từ từ bước xuống thành: - Đi ngủ thôi, trong giấc mộng tự nhiên sẽ có cả một phòng toàn là vàng bạc châu báu, trong mộng tự nhiên sẽ có hồng nhan xinh đẹp như ngọc ... Trình Tri Tiết nhìn xuống phía dưới thành, thì ra binh mã Yến Vân Trại Cự Dã Trạch đi quấy rối đại doanh quân Tế Bắc đã quay về rồi. Hơn trăm chiếc xe lớn, 1500 binh lính hùng hùng hổ hổ bước vào thành, họ còn hát cả một bài hát mà chưa bao giờ gã được nghe qua. Mặc dù trong nắng sớm mờ ảo, gã không nhìn rõ được biểu cảm vui mừng lúc này của họ nhưng qua tiếng hát của họ thì gã đã cảm nhận được rất nhiều niềm vui được thể hiện trong đó. " Muội muội to gan bước về phía trước ... nhớ là đừng có quay lại!"... ... Một người bị trượt chân hai lần trên một tảng đá, không nhất thiết phải là người điên, kẻ ngốc hoặc người mù, đó cũng có thể là một đứa trẻ. Bởi vì nó còn nhỏ, bởi vì nó vẫn chưa nhớ được chuyện tảng đá này đã khiến nó ngã rất đau. Sáng hôm sau, sau khi mặt trời lên cao, Vương Bạc sau một đêm không ngủ chợt phát hiện mình thật giống như một đứa trẻ, bị người khác trêu chọc, hơn nữa chuyện này lại không phải là chuyện khiến y điên tiết lên, chuyện điên tiết nhất chính là đám binh mã đáng ghét đáng hận của Yến Vân Trại dám ban ngày ban mặt đến quấy nhiễu đại doanh quân Tế Bắc. Bởi vì một đêm không ngủ nên Vương Bạc đành phải hạ lệnh cho Lục đương gia Bùi Lâm tạm hoãn kế hoạch tấn công Túc Thành vào sáng nay như kế hoạch, thay vào đó y hạ lệnh cho binh lính nghỉ ngơi và chỉnh đốn nửa ngày, đợi sau khi ăn xong cơm trưa rồi mới đi tấn công thành. Nhưng những binh lính đã phải vất vả cả một đêm, lại còn bị đói bụng, vừa mới ngủ được một lúc thì tiếng kèn hiệu lệnh lại một lần nữa vang lên. Các vị đương gia của các doanh hùng hùng hổ hổ đứng dậy, mặc áo giáp dẫn theo binh mã tập kết và chuẩn bị nghênh chiến một lần nữa, nhưng khi đoàn quân hàng nghìn người của Yến Vân Trại cưỡi gió hùng dũng tiến lại chỉ còn cách đại quân Tế Bắc khoảng trăm mét thì đột nhiên họ lại thay đổi hướng đi, quay đầu trở về. Thấy vậy binh sĩ của quân Tế Bắc liền phóng tên từ xa, nhưng đến mông ngựa của đối phương còn không chạm tới được