Chương 220.2: Xuất Chinh Giết Tặc – Chiến Thắng Trở Về
Tướng Minh
Trí Bạch18-09-2024 21:31:05
.
Nhớ đến vẻ mặt của Diệp Hoài Tụ khi cô đưa ra những âm mưu quỷ kế mà Lý Nhàn khẽ rùng mình một cái.
Tuyệt đối không được đắc tội với nữ nhân, đây chính là kết luận mà Lý Nhàn tổng kết được sau khi bàn bạc với Diệp Hoài Tụ.
Hắn đến bên chiếc bàn và ngồi xuống, nhìn hai vật được bày trên bàn mà sửng sốt.
Hai vật này có ý nghĩa rất lớn, ít nhất là đối với Lý Nhàn và một người nữa.
Khi còn ở Yến Sơn, Lý Nhàn có ấn tượng sâu đậm với hai món đồ vật này. Trận chiến bên bờ Nghi thủy của Diệp Hoài Tụ và Văn Ngoạt, sau khi được nghe Diệp Hoài Tụ kể lại hắn càng hiểu thêm về công dụng của hai món đồ vật này. Đây chính là hai chiếc lợi khí của Văn Ngoạt, hai thứ này được y đặc điệt giao cho hai nữ đệ tử đeo trên lưng. Trận chiến Nghi Thủy, Hùng Khoát Hải đánh lén thành công Văn Ngoạt, khiến cho y bị trọng thương, và đánh mất hai món đồ này, sau đó thì nó thuận lợi trở về tay của Lý Nhàn.
Một thanh đại thiết thương.
Một chiếc ô màu đen rất lớn.
Thiết thương dài khoảng hơn hai trượng, khi không dùng đến có thể mở ra chia thành hai phần, mỗi phần dài khoảng một trượng, trong đó đoạn thiết trượng phía sau bị trống ở phía đuôi, bên trong cất giữ thanh trường đao của Văn Ngoạt. Thực ra nói đi thì cũng phải nói lại, thanh đao này mới chính là vấn đề, Lý Nhàn đến lúc này đây vẫn còn cảm thấy hứng thú với thanh trường đao này, hắn rất muốn biết thanh trường đao này được làm ra từ chất liệu gì?
Trong lúc hai người đánh nhau, Lý Nhàn không phải là không nghĩ đến việc lợi dụng hắc đao để chiếm ưu thế, hắn vốn là muốn dựa vào sự sắc nhọn kiên cố của hắc đao để chặt đứt thanh trường đao trong tay của Văn Ngoạt, nhưng đang tiếc là không thành công. Thanh đao trong tay của Văn Ngoạt không ngờ rằng lại có thể sánh ngang với thanh hắc đao trong tay hắn, có hai thanh đao này trong tay, bất luận là ai cũng không thể làm gì được đối phương.
Dưới cây đại thụ, một côn dữ dội của Hùng Khoát Hải tại sao lại có thể có được sức mạnh kinh khủng đến như vậy?
Văn Ngoạt lấy đao dỡ lấy cây côn trong tay của của Hùng Khoát Hải, với sức mạnh uy lực như vậy lại không thể chặt đứt được thanh trường đao, sau đó Văn Ngoạt lại dùng thanh trường đao đã đổi hình dáng ép sát và đẩy lùi Lý Nhàn, cho đến khi y không thể trụ được nữa ngã xuống, nhưng y vẫn không buông tay, thanh trường đao vẫn nằm chắc trong tay của y.
Nghĩ đến tình huống ngày hôm đó, Lý Nhàn bất giác chau mày lại.
Hắn cầm đuôi của thanh thiết thương lên, nhìn một lượt vòng khắp. Cán thương trống rỗng nhưng lại rất nhỏ và hẹp, phía cuối có một cơ quan, có thể điều khiển trường đao.
Sau khi xem xét một lượt thì hắn cũng không phát hiện ra có chỗ nào đặc biệt nên hắn đặt thanh thiết thương xuống, thay vào đó là cầm cây ô màu đen lớn .
Cầm lên mới biết là chiếc ô này rất nặng, đây không phải là lần đầu tiên Lý Nhàn sờ vào chiếc ô này. Lần nào nhìn chiếc ô này, hắn cũng đều bất giác nghĩ đến thân hình mảnh mai của Thanh Diên, cũng không biết được đối với một thiếu nữ có thân hình mảnh mai, nhìn thoáng qua lại có vẻ yếu mềm như thế làm sao lại có thể đeo chiếc ô nặng trình trịch này trên lưng này cả ngày thì cô ta sẽ có cảm giác gì, có mệt hay không?
- Mất ô đen, mất thiết thương, lại còn mất đi nửa tính mạng.
Lý Nhàn tiếp tục lẩm bẩm:
- E rằng ngươi sẽ rất buồn?
Hắn chăm chú nhìn chiếc ô đen, rồi đột nhiên nhớ đến một chuyện.
Hắn cầm thanh thiết thương và câu ô đen rồi bước ra ngoài, một lần nữa đến tìm Diệp Hoài Tụ. Dạo gần đây hắn chỉ có quan tâm đến chuyện thủy quân và Phi Hổ Mật Điệp, lại còn thêm cả chuyện ngày nào cũng phải chăm chỉ luyện công, bất luận trời mưa hay nắng, cho nên Lý Nhàn gần như đã quên mất cái danh hiệu thiên hạ vô song chế tạo binh khí của Diệp Hoài Tụ. Nếu như có cô ở đây, nói không chừng có thể nhìn ra được công dụng của chiếc ô đen này, có manh mối rồi. ... ...
Tháng 10 năm Đại Nghiệp thứ 9, Hữu hầu vệ tướng quân Phùng Hiếu Từ nhận được điều lệnh của triều đình. Cự Dã Trạch tại quận Đông Bình ngang nhiên hoành hành cướp bóc, Bệ hạ lệnh cho ông ta thống lĩnh phủ binh của Hữu hầu vệ đến để dẹp loạn. Lúc nhận được chỉ thị của Bệ hạ và điều lệnh của Binh bộ cũng là lúc ông ta còn nhận được một bức thư tay của Hoàng môn thị lang Bùi Củ. Sau khi xem xong bức thư, Phùng Hiếu Từ ngồi trầm tư trên ghế rất lâu, mãi cho đến khi trong bình rượu lâu năm không còn một giọt nào, bình trà mới trên bàn cũng nguội lạnh thì ông ta mới đứng lên, nhìn vầng trăng khuyết ngoài cửa sổ mà khẽ thở dài một tiếng.
Lại nói tiếp, đây chính là lần đầu tiên triều đình điều động một đội quân phủ binh chuyên đi tiêu diệt một đám phản tặc của Lục Lâm Đạo. Bất luận là Dương Nghĩa Thần tổng đốc lục quận tiễu phỉ sự nghi hay là Trương Tu Đà Tề Quận thông thủ thì binh mã dưới trướng của bọn họ đều là quận binh. Bệ hạ đích thân hạ chỉ triệu tập nhất Vệ phủ binh đi tiêu diệt thổ phỉ, từ đó có thể thấy rằng đám thổ phỉ Cự Dã Trạch đã ngang nhiên hống hách đến mức độ nào.
Phùng Hiếu Từ vốn dĩ không để ý đến trận đấu này chút nào, đối với ông đây chỉ là một trận đánh tiêu diệt đám thổ phỉ ô hợp mà thôi, đây không thể nào coi là một trận đánh ác liệt. Đám thổ phỉ này còn kém xa đội quân của Cao Cú Lệ, phủ binh của Đại Tùy đi giao chiến với một đám người dân cầm dao thái rau, gậy gỗ thì đúng là một chuyện mất mặt, đánh thắng cũng chẳng có vẻ vang gì, nhưng nếu thất bại thì đúng là nhục mặt ê chề. Phùng Hiếu Từ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ông sẽ thua trong trận đánh này bởi vì ông không cho rằng Hữu hầu vệ dưới trướng của mình đến một lũ dân tị nạn cũng không xử lý được.
Nhưng khi ông nhận được bức thư tay của Bùi Củ gửi đến, Phùng Hiếu Từ chỉ biết lắc đầu cười khổ.
Ý tứ trong bức thư của Bùi Củ rất rõ ràng, và Phùng Hiếu Từ cũng không phải là một kẻ ngốc đến mức không thể nhìn ra ý nghĩa của nó. Bùi Củ khuyên Phùng Hiếu Từ nên mượn lý do là bị bệnh hoặc là tìm một lý do khác để thoái thác trận chiến này. Bởi vì đám sơn tặc của Cự Dã Trạch hoàn toàn không phải là một đám giặc cỏ, chúng hoàn toàn có đủ khả năng đánh một trận đích thực với phủ binh Đại Tùy! Hơn nữa, tên Đại Đương Gia của Cự Dã Trạch chính là Yến Vân tướng quân, thiếu niên trẻ tuổi danh tiếng hiển hách!
Trong thư Bùi Củ có nói, nếu như Phùng Hiếu Từ nghĩ đến chuyện viện cớ để không phải đi đánh trận này, ông ta có thể ở trước mặt Hoàng đế nói giúp vài lời
"Có thể nói ra những lời vô nghĩa này sao?"
Phùng Hiếu Từ nhìn bức thư trong tay rồi cười lạnh.
Khi ông ta uống xong bình rượu lâu năm, bình trà mới pha cũng nguội lạnh, cuối cùng thì ông cũng đưa ra quyết định.
Hữu hầu vệ, xuất phát!
Ông là tướng quân phủ binh của Đại Tùy, ông là quân nhân Đại Tùy, quân nhân thì làm sao có chuyện chưa đánh đã sợ? Chuyện này Phùng Hiếu Từ quyết không làm ra những chuyện mất mặt như vậy! Cứ cho là phải bỏ mạng nơi sa trường thì đó cũng là một cái kết tốt nhất của người quân nhân. Cái chuyện bảo ông hối lộ tặng quà để trốn tránh, người khác có thể làm như vậy, chứ ông tuyệt đối không bao giờ!
Chiến!
Lúc Phùng Hiếu Từ thống lĩnh đại quân xuất chinh, ông chỉ có một câu khích lệ binh lính:
- Các ngươi là phủ binh của Đại Tùy, các người là binh lính bách chiến bách thắng! Xuất chinh giết tặc, chiến thắng trở về!
Xuất chinh giết tặc, chiến thắng trở về!
Hơn 3 vạn phủ binh đồng thanh hô vang, khí sĩ ngút trời!