.
Mặt trời tháng 10 đã bắt đầu thích ngủ nướng, khi mặt trời chầm chậm từ chân trời phía đông nhô lên thì ba người Lý Nhàn, Trần Tước Nhi và Chu Nhất Thạch đã đi dạo được một lúc trên hồ Thủy Bạc. Lý Nhàn đã không còn nhớ bản thân tối qua đã uống bao nhiêu rượu nữa, và cũng không nhớ bản thân đã nôn ra những thứ gì. Bây giờ cảm giác mạnh liệt nhất không phải là buồn ngủ mà là đói, có lẽ là vì hắn nôn ra quá nhiều nên trong dạ dày đã rỗng tuếch chẳng còn gì.
Hắn kêu binh lính cho thuyền dừng lại, rồi quay đầu lại hỏi Trần Tước Nhi:
- Trên thuyền có đồ ăn không vậy? Nếu như không mang theo đồ ăn, vậy có mang theo cần câu không?
Trần Tước Nhi giang tay ra và nói:
- Tướng quân gấp gáp lôi chúng ta từ trong chăn ra đây thì chắc chắn là không mang theo thứ gì rồi.
Lý Nhàn xoa xoa cái bụng đang đói quắt đói queo của mình và thanh thở:
- Đúng lúc đói thì lại không có cái gì để ăn, quả nhiên là một chuyện khó chịu. Sự muộn phiền trong lòng còn khó chịu hơn là cái bụng đói meo, nhưng ta nằm lắc lư trên chiếc thuyền này lại cảm thấy rất dễ chịu chưa muốn quay về, hơn nữa thứ muốn xem còn chưa xem xong.
Chu Nhất Thạch cười cười đáp lại:
- Chuyện này thì có khó khăn gì?
Y cởi trường bào ra, chỉ mặc trên người một bộ quần áo mỏng, làm vài động tác chỗ mép thuyền và cười nói:
- Từ nhỏ tôi đã sống ở vùng sông nước, lúc còn là một đứa trẻ, tôi còn lội xuống sông mò cua bắt cá, chuyện này không làm khó được tôi đâu.
Lý Nhàn cười cười rồi lấy ví dụ:
- Đứa trẻ lớn lên ở vùng sông nước nghịch nước mò cá cũng giống như đứa trẻ sinh ra ở đồng bằng đi tiểu vào hố sâu và nghịch đất, đều là những chuyện thường thấy.
Hắn nằm ở boong thuyền, hơi nghiêng nghiêng người nhìn Chu Nhất Thạch và hỏi nghiêm túc:
- Hồng Viễn huynh, lúc huynh còn nhỏ có chơi cái trò đánh rắm trên cát không?
Chu Nhất Thạch ngượng ngịu cười cười đáp lại:
- Cái này thì tôi không chơi.
- Vậy lúc huynh lặn ở dưới nước có bao giờ đánh rắm không?
Lý Nhàn cứ hỏi dồn dập, quyết không buông tha cho y.
Chu Nhất Thạch thở dài, nhìn Lý Nhàn một cái nói:
- Cái này ... tất nhiên là có.
Lý Nhàn hoài cổ buồn bã đáp lại:
- Ta cũng đã thử qua, đánh rắm dưới nước cho bong bóng nổi lên thích hơn nhiều so với trò đánh rắm trên hố cát sụp xuống.
Chu Nhất Thạch thầm than rằng: " Tướng quân ơi là tướng quân, tuổi thơ ấu của ngài vẫn còn chơi trò đánh rắm hay sao?
Sau khi làm ấm cơ thể, Chu Nhất Thạch liền nói với Lý Nhàn:
- Tướng quân đợi một chút, tôi sẽ bắt cho ngài một con cá béo tròn. Trên thuyền không có thức ăn nhưng lại có rượu. Từ lâu tôi đã nghe nói tài nghệ nướng cá của tướng quân là thiên hạ đệ nhất, những ai đã từng ăn qua đều không hết lời khen ngợi. Trương đại đương gia đã từng nói, tướng quân có ba cái "tuyệt": xạ nghệ, đao pháp và nướng thịt. Nếu như đem so sánh thì tài nghệ nướng thịt của ngài là nhất, xạ nghệ và đao pháp còn phải đứng sau. Hôm nay vội vàng như vậy, thật không ngờ tôi lại có vinh dự được ăn món cá nướng của tướng quân.
Lý Nhàn đưa tay sờ sờ vào chiếc túi làm bằng da hươu và nói:
- Chuyện đó không thành vấn đề, ưu điểm lớn nhất của ta đó là ham ăn lười làm, cho nên những gia vị dùng để nướng thịt lúc nào cũng mang theo bên mình. Nhưng ba cái "tuyệt" kia thì sau này mọi người vẫn không nên nhắc lại thì hơn, vì ngoài nướng thịt ra, thứ duy nhất có thể miễn cưỡng, gọi là tạm chấp nhận được thì hai cái kia ta không dám tự xưng là " tuyệt". Đứng trước mặt sư phụ của ta Đạt Khê Trường Nho, ta không dám nói là bản thân biết dùng đao, hơn nữa ở đời lại còn có một Văn Ngoạt, ta hoàn toàn không có tư cách để xếp ngang hàng với họ. Còn về xạ nghệ, thì Diệp Đại Đương Đầu tuy chỉ là một nữ nhi nhưng lại giỏi hơn ta vài phần.
Chu Nhất Thạch cười nói:
- Nếu Trương đại đương gia đã nói như vậy thì nhất định là có cái lý của nó.
Nói xong, y chuẩn bị tư thế chuẩn bị nhảy xuống nước thì đúng lúc Lý Nhàn nói ra một câu kinh hoàng:
- Thực ra thì cha ta cũng có ba cái "tuyệt", đó là : ham ăn, lười làm và mặt dày.
Nghe đến câu này, tư thế chuẩn bị của Chu Nhất Thạch liền bị thay đổi, y nhảy xuống nước với bộ dạng cực kỳ khó coi, khiến nước bắn tung tóe, làm ướt hết quần áo của Lý Nhàn và Trần Tước Nhi. Y rõ ràng là muốn có một cú nhảy thật là đẹp, có chút tiêu dao tự tại như loài cá nhưng đáng tiếc là chỉ vì câu nói kinh hãi của Lý Nhàn mà chân tay của y liền mất tự chủ sau đó thì biến thành bộ dạng khó coi lúc nãy. Lý Nhàn vuốt mặt, rồi vẻ mặt hắn hiện lên chợt thay đổi hỏi với giọng đầy nghi ngờ:
- Nhìn cái bộ dạng của Chu Nhất Thạch khi nhảy xuống nước, ta càng nghĩ thì càng nghi ngờ những gì mà huynh ấy nói lúc trước, cái gì mà trong nước thì lợi hại như thế nào, thực chất chỉ là nói khoác mà thôi.
Trần Tước Nhi gật đầu hùa theo:
- Nói có lý ...
Trên thực tế thì kỹ năng bơi lội của Chu Nhất Thạch quả thực là rất tốt, mặc dù tư thế xuống nước của y rất khó coi, thậm chí đến bản thân y còn tự cảm thấy xấu hổ, có lẽ là lúc y năm tuổi tư thế cá nhảy xuống nước đẹp hơn hiện tại rất nhiều, nhưng dưới nước, y chỉ điều chỉnh một chút là có thể bơi lội tự do thoải mái như loài cá, mãi cho đến khi Lý Nhàn và Trần Tước Nhi nhìn không thấy bóng dáng của y của dưới nước mà y vẫn chưa cần ngoi lên để hít thở.
Theo những hiểu biết của Lý Nhàn, một người có thể lặn trong nước nước khoảng nửa phút cũng đã là rất giỏi rồi. Ngay từ khi Chu Nhất Thạch nhảy xuống nước là hắn đã bắt đầu đếm rồi, mãi cho đến khi hắn đếm đến 160 thì mới thấy Chu Nhất Thạch trồi lên khỏi mặt nước, hơn nữa trong tay lại còn cầm chặt một con cá vừa to vừa béo, còn tay kia rẽ nước bơi về.
- Tướng quân, ngài thấy con cá này đủ béo chưa?
Lặn lâu như vậy mà mặt y không hề bị đỏ, đến thở cũng không gấp.
Lý Nhàn vôi vàng tán dương y:
- Quả nhiên là danh bất hư truyền!
Chu Nhất Thạch hơi bất ngờ trước câu nói này của hắn, mãi một lúc sau y mới hiểu được thì ra là Lý Nhàn đang khen y, y vứt con cá lên thuyền và nói:
- Một con thì không đủ, đợi tôi đi kiếm thêm vài ba con nữa. ... ...
Mặc dù mới chỉ đi được một khu vực rất nhỏ của Thủy Bạc nhưng Lý Nhàn vừa gặm cá nướng vừa cảm thán:
- Địa thế của Thủy Bạc quá tốt, đâu đâu cũng là địa điểm lý tưởng để mai phục, chỉ cần dụ được Phùng Hiếu Từ vào đây, ta rất muốn xem thủy quân của chúng ta sau vài tháng luyện tập sẽ có những tiến bộ như thế nào.
- Nếu như Phùng Hiếu Từ nóng vội thì ông ta nhất định sẽ tấn công Thủy Bạc! Địa thế của sơn trại rất hiểm yếu, binh mã công thành một phương về căn bản là không thể, mấy trăm người, mấy trăm người tiến lên tấn công, đơn giản là đang đi vào chỗ chết.
Trần Tước Nhi nói thêm:
- Đúng vậy, tướng quân, vừa rồi ngài có nói từ chỗ chúng ta vừa mới rời xa ép Phùng Hiếu Từ tấn công, có phải là Vận Thành hay không?
Lý Nhàn cười cười nói:
- Thực ra ý của ta ở đây không phải là Vận Thành mà là người trong Vận Thành, hơn nữa chúng ta cứ ở bên trong, không chịu ra ngoài, dù Phùng Hiếu Từ không muốn nóng vội thì cũng phải nóng vội.